EDIT BY CHERYL CHEN Lời Mễ Tình vang lên trong phòng khách, từng từ từng chữ đều rất có khí phách. Bố Mễ và mẹ Mễ không phản ứng kịp, ngẩn tò te, dì giúp việc đang bê đồ ăn lên cũng đứng sững người ngay tại chỗ. Mễ Tình vừa nãy chỉ là nhanh miệng nên bịa chuyện, bây giờ thấy phản ứng mọi người thế này, cảm giác sai sai. Mẹ Mễ giật mình, không nói nên lời, nhưng bố Mễ lại nhíu mày, gào rít lên: “Ngu ngốc!” Mẹ Mễ thấy tình hình căng thẳng, kéo tay Mễ Tình: “Tình Tình, con có biết mình đang nói gì không?” Mễ Tình mấp máy môi, nếu đã lỡ nói rồi thì phải giả vờ đến cùng! Cô cầm tay mẹ, nhìn bà nói: “Mẹ ơi, con ở thành phố A bao lâu nay đều là anh ấy chăm sóc con, anh ấy đối xử với con rất tốt, bọn con cứ vậy mà ở cùng nhau thôi.” “Ở cùng nhau?” Bố Mễ tức giận, cười lạnh, “Có thai trước khi cưới, mày đúng là không biết liêm sỉ!” Cô cắn môi, vừa nãy không cảm thấy thẹn, bây giờ đã không còn liêm sỉ. Cô ôm miệng, quyết định nói: “Việc đã đến nước này, Tống gia cũng không ưng con nữa, con và Tiêu Cố vốn định kết hôn, không bằng bây giờ làm luôn.” “Con dự định kết hôn, bố đã đồng ý chưa?” Bố Mễ tức đến nỗi run người, ông tiến lên muốn đánh Mễ Tình nhưng bị mẹ Mễ ngăn lại. Bố Mễ hít một hơi thật sâu, hạ tay xuống, nhìn Mễ Tình nói: “Được, con nói con có thai đúng không? Bây giờ bố lập tức gọi cho dì Từ, để dì kiểm tra cho con.” Mễ Tình lờ vờ, nhìn bố đang lấy điện thoại bấm số, vội cản ông lại: “Từ từ đã, dì Từ là ai ạ?” Bố Mễ cười, gằn giọng: “Ra ngoài hơn hai tháng, không những mang thai mà còn mất trì nữa à?” Mễ Tình: “…” Chắc chắn bố cô còn xem phim thần tượng nhiều hơn cô. “Từ Viện, trưởng khoa sản bệnh viện thành phố.” Bố Mễ vừa nói, đầu kia điện thoại đã nghe, Mễ Tình nhanh cản lại: “Đừng bố ơi, con vừa mới mang thai, có thể chưa khám ra được đâu.” Bố Mễ lườm cô, cười lạnh: “Sao thế, con còn nhạy hơn cả thiết bị y tế cơ à? Bệnh viện không khám ra mà con cảm giác được sao?” “Con… đây là linh cảm của người mẹ!” Bố Mễ ‘à’ một tiếng, không thèm để ý đến cô, hẹn thời gian với Từ Viện, cúp điện thoại: “Sáng mai sẽ đưa con đi, hôm nay con ở nhà đi, đừng có bước chân ra ngoài!” Bố Mễ giải quyết dứt khoát, Mễ Tình bị ép về phòng. Dì giúp việc đưa đồ ăn và trà đến phòng cô cũng lui ra ngoài. Mễ Tình ngây người trong phòng, nhìn khắp căn phòng một lúc. Căn phòng này vẫn như trước, ngay cả bụi cũng không có một hạt, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khang khác. Cô nằm xuống giường, vuốt vuốt nó. SIM điện thoại đã bị lấy ra, trong phòng không có cả Wifi, cô có điện thoại thì ích gì? Laptop thì chỉ chơi được mỗi tú lơ khơ! Ai da. Cô hơi phiền muộn trở mình, vô thức nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô về thế này, chắc Tiêu Cố sẽ rất lo, không biết anh có đi tìm cô không. Còn có Cẩu Đản nữa, bị bỏ lại bên ngoài, có chạy mất không? Nghe nói nhiều chó đi lạc sẽ bị bắt đi giết thịt… Mễ Tình rùng mình, dùng sức lắc đầu. Cô nằm trên giường như con các chết, bò dậy ăn chút gì. Mai cô có thể ra ngoài rồi, hay là tìm cơ hội trốn tiếp? Cơm tối là do dì Minh bưng lên phòng cô, Mễ Tình cười híp mắt, kéo tay dì, ngọt ngào gọi: “Dì Minh.” Dì Minh run rẩy, rút tay về: “Đại tiểu thư có việc gì cứ sai bảo, đừng nói như thế.” Mễ Tình vẫn nhìn dì, cười: “Dì Minh, cháu biết mà, dì rất thương cháu.” Dì Minh nghe cô nói vậy, nhanh chóng nêu lập trường: “Tiểu thư, lão gia chưa nguôi giận chuyện cô trốn nhà đi đâu, dì không thể giúp cháu trốn đi được.” Mễ Tình cười nói: “Dì nói gì thế, cháu có định trốn đâu.”, cô mở to mắt hỏi: “Cháu muốn hỏi là, xế chiều hôm nay có ai tới tìm cháu không?” Dì Minh do dự một chút rồi nói: “Có.” Mắt Mễ Tình sáng rực: “Ai thế ạ?” “Tiểu thiếu gia họ Chu, gọi điện thoại hỏi tin tức cháu.” “À, là anh ấy sao.” Ánh mắt Mễ Tình nhuốm màu ảm đạm. Dì Minh suy tư một hồi rồi nhìn cô nói: “Đại tiểu thư, cháu đừng trách dì nhiều chuyện. Mấy lời hôm nay cháu nói với lão gia, phu nhân đều là thật à? Cháu thực sự…” Dì nhìn thoáng qua bụng dưới Mễ Tình, mấy lời tiếp theo chưa cần nói cô cũng biết. Mễ Tình sờ bụng theo bản năng, cười: “Đương nhiên là thật ạ.” Tiêu Cố từng nói cô tăng cân, hình như là thật rồi, cô cảm giác trên bụng toàn thịt. Đáy lòng Mễ Tình dâng lên một nỗi chua xót. Dì Minh nhíu mày, không nói nữa, ra khỏi phòng. Mễ Tình ăn xong cơm tối, lại rơi vào sầu não, nhưng cô mơ hồ nghe thấy tiếng từ tầng dưới. Cô đến gần cửa, kề tai nghe, ngẩn ngơ thấy giọng nói Hoắc Lệ, Lần trước nhờ Hoắc Lệ cô mới trốn được, lần này nói không chừng có thể giở mánh khóe cũ! Cô không chờ được nữa, vội mơ cửa, quả nhiên thấy Hoắc Lệ đứng dưới tầng. “Hoắc Lệ –!” Cô trìu mến gọi, định chạy xuống trao cho cô ấy một cái ôm ấm áp, bỗng bố cô đi xuống từ thư phòng. Mễ Tình đang vui thích bỗng sững lại, bố Mễ ngẩng đầu lườm cô, đi tới phòng khách: “Hoắc Lệ à, hôm nay Mễ Tình không khỏe, không tiếp cháu được rồi, hôm nào cháu lại đến nhé!” Nghe vậy, Hoắc Lệ cũng không thể chai mặt mà ở lại, cô ngẩng đầu nhìn Mễ Tình, cười nói với bố Mễ: “Nếu vậy cháu không quấy rầy nữa, hôm khác sang thăm chú Mễ ạ.” Mễ Tình trơ mắt nhìn cô ấy ra ngoài, dì Minh đóng cửa lại. Mễ Tình nín thở trong lòng, nhìn bố nói: “Sao lại nói con không khỏe ạ?” Bố Mễ bật cười: “Con đang mang thai mà, cơ thể sao thoải mái được?” Mễ Tình: “…” Cô mấp máy môi, về phòng. Hôm nay cứ vậy đã, còn ngày mai nữa mà, cô không tin ngày mai cô không tìm được cơ hội chạy trốn. Buổi tối, cô tắm rửa thật sớm, nằm trong ổ chăn thấy buồn ngủ, nhưng ngây người nửa tiếng vẫn không ngủ được, Cô nhìn điện thoại trên bàn trang điểm, nhấn mở một đoạn ghi âm. “Công chúa nhỏ, dậy thôi nào.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Cố vang vang, Mễ Tình nghe mấy lần, cảm thấy càng không ngủ nổi. Khi đó, vì sao lại không ghi âm đoạn ‘Công chúa nhỏ, ngủ ngon‘ nhỉ! Âm thanh Tiêu Cố lặp đi lặp lại, Mễ Tình nghe đến nỗi đỏ mắt. Đêm qua cô còn rúc trong lòng Tiêu Cố. Trên người anh có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, rất thoải mái, còn có lồng ngực nóng rực, nhịp tim của anh làm cô an lòng. Mễ Tình dụi mắt, tắt máy. Một buổi tối cô không ngủ được, sáng sớm, dì Minh gõ cửa phòng cô. Cô phiền não ném gối ôm ra cửa: “Chuyện gì thế?” Dì Minh ở ngoài cửa nói: “Đại tiểu thư, sáng sớm nay cô có hẹn ở bệnh viện, nên dậy rồi.” Một câu nói kéo Mễ Tình về thực tế, mắt cô nhìn xung quanh, xoa mái tóc rối bời: “Cháu biết rồi.” Cô rửa mặt xong, chọn một chiếc áo choàng Bunny — bộ mà vị khách nữ hồi xưa nói cô không mua nổi trong tiệm Xuyến xuyến. Thay quần áo xong, cô xuống nhà, ngồi xuống bàn ăn ăn sáng. Bố Mễ và mẹ Mễ đã ở đây, thấy cô xuống, bố Mễ mở miệng nói: “Hôm nay bố và mẹ đưa con đi khám.” Tay Mễ Tình đang quệt sốt hạt dẻ lên bánh mì nướng bỗng khựng lại, ngẩng đầu cười ấm áp: “Bố, bố bận rộn như thế, con với mẹ đi là được rồi.” Bố Mễ nói: “Không sao, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện con mang thai chứ? Việc công ty bố đã giao phó xong, con không cần để ý.” Mễ Tình: “…” Quả nhiên sau lần trốn chạy bất lương kia, cô bị quản cực chặt. Xem ra hôm nay muốn chạy trốn cũng không dễ gì. Mễ Tình cắn bánh mì nướng, suy tính cách khác. Nếu bây giờ không trốn được, ít nhất cũng phải liên lạc được với Tiêu Cố, để anh đi tìm cô. Ăn sáng xong, bố mẹ Mễ một trái một phải đưa Mễ Tình lên xe, ngồi hai bên cô. Mễ Tình nghĩ đến cảnh cảnh sát áp giải tội phạm cũng thế này đây. Thành phố C không lớn bằng thành phố A, xe từ Mễ gia chạy tới bệnh viện thành phố mất không quá nhiều thời gian. Xuống xe xong, bố Mễ mẹ Mễ vẫn theo sát cô không kẽ hở, Mễ Tình còn phát hiện, hai tên bắt cô về kia cũng đi theo, xem ra cơ hội đào tẩu rất xa vời. Vì đã hẹn trước nên cô không cần đăng kí, bị đưa thẳng đến phòng của dì Từ. Trong căn phòng nhỏ chỉ có Mễ Tình và bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ cười nói: “Cô nghe bố cháu nói, cháu mang thai, có thật không vậy?” Muốn lừa được người khác thì trước hết phải lừa chính mình, Mễ Tình kiên định đáp: “Thật ạ.” Bác sĩ Từ cười: “Mặc kệ thật hay giả, kiểm tra xong sẽ rõ.” Lưỡi Mễ Tình đảo qua môi, nhìn dì Từ thăm dò: “Có lẽ nào mới mang thai không tra được ra không ạ?” Bác sĩ Từ đáp: “Kiểm tra không ra được thì sao cháu biết mình mang thai?” “Trực giác của người mẹ ạ?” Bác sĩ Từ cười, viết đơn xét nghiệm cho Mễ Tình: “Cháu đi thử máu đi.” Nghe thấy ‘thử máu’, Mễ Tình cau mặt, cô cầm tay bác sĩ Từ, khẩn cầu nhìn dì ấy: “Dì Từ, từ nhỏ đến giờ dì hiểu cháu nhất, dì có nhẫn tâm nhìn một đôi uyên ương bị chia rẽ không?” Bác sĩ Từ ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cháu muốn nói gì?” Mễ Tình mở to mắt: “Kết quả xét nghiệm, có thể làm giả không ạ?” Bác sĩ Từ chớp mắt, hỏi: “Cháu muốn dì giúp cháu lừa gạt bố mẹ à?” “Không ạ không ạ, không phải lừa gạt, mà là lời nói dối mang thiện ý. Hơn nữa bây giờ đứa trẻ không có, nhưng muốn có là có mà!” Bác sĩ Từ cười, viết tiếp: “Xin lỗi, việc này dì không giúp được cháu.” Mễ Tình mấp máy môi, lại cầm tay dì: “Dì cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ?” Bác sĩ Từ gác bút, nhìn cô không nói lời nào. Mễ Tình giải thích: “Điện thoại cháu hỏng rồi, nhưng hôm nay cháu có hẹn với một người bạn, cháu muốn liên lạc với cô ấy, nếu cô ấy không gọi được cho cháu sẽ rất lo lắng.” Dì Từ trầm mặc rồi lấy điện thoại từ túi áo trắng ra, đưa cho cô. “Cháu cảm ơn ạ!” Mễ Tình phấn kích, số điện thoại Tiêu Cố cô đã nhớ như in, cô ấn một dãy số đã khắc vào đầu, lẳng lặng đợi đường dây được nối. Nhưng một giọng nữ máy móc truyền đến từ đâu bên kia: “Xin lỗi, người bạn muốn gọi đã tắt máy…” Mễ Tình: “…” Mẹ nó, Tiêu Cố có ý gì! Bây giờ tắt máy muốn vứt bỏ cô à! Cô cúp điện thoại, chưa từ bỏ ý định, gọi lại lần nữa, vẫn giọng nói tương tự, cùng câu “Xin lỗi, người bạn muốn gọi đã tắt máy.” Mễ Tình “bộp” để điện thoại lên bàn. Bác sĩ Từ nhìn điện thoại rồi cất vào túi áo, nói với Mễ Tình: “Chuyện này thật không phải dì không muốn giúp cháu.” Mấy tờ giấy xét nghiệm này làm xong, phải đợi kết quả rất lâu. Cô vốn nghĩ bố cô sốt ruột, không biết hôm nay ông ăn phải cái gì mà rất kiên nhẫn. Bác sĩ Từ cầm kết quả xét nghiệm đi ra, cả ba người đều khẩn trương đứng bật dậy. “Thế nào?” Mẹ Mễ hỏi bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ liếc mắt với Mễ Tình, nói với mẹ Mễ: “Đúng là có thai thật.” Mễ Tình sửng sốt, suýt nữa nhào tới gửi cho bác sĩ Từ nụ hôn gió. Tuy dì vừa cự tuyệt cô, nhưng rốt cuộc vẫn ở bên cạnh cô! Dì ấy đứng cùng chiến tuyến với cô! Mễ Tình mừng khấp khởi, mặt hếch lên trời. Bố Mễ sắc mặt không tốt nổi, siết chặt nắm đấm, nhìn Mễ Tình: “Không nghĩ rằng con thật sự làm ra chuyện này! Nếu lộ ra ngoài bố biết chui xuống lỗ nẻ nào đây!” Mễ Tình mím môi, nói: “Con đã nói rồi mà, con và Tiêu Cố vốn muốn tiến tới hôn nhân, có con cũng chẳng có gì lạ?” “Con!” Bố Mễ tức đỏ mặt, ông hít một hơi thật sâu, quát, “Con nghĩ có thai là áp chế được bố à? Con đi bỏ đứa bé này đi!” “Bác muốn phá hủy con của cháu ạ?” Giọng Tiêu Cố đột nhiên vang lên, Mễ Tình bối rối, nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Tiêu Cố đứng ngược sáng, đi tới. Anh mặc âu phục.