Tiêu Cố thật sự lấy mạt chược ra.
Anh mang bộ mạt chược nhỏ, Mễ Tình nhìn theo, mở hộp mạt chược ra là một bàn vuông nhỏ.
Đứng sau hai người là một than niên, cũng đi theo bạn gái đến xếp hàng, thấy hai người lấy bàn mạt chược ra, lập tức đi đến nói muốn chơi cùng.
Mễ Tình nhìn mất người ngồi xuống tấm thảm, lấy bàn mạt chược ra, cảnh sát đứng đầy ở đây, mấy người tụ tập có được không vậy?
Tiêu Cố ngồi đối diện chàng trai kia, bắt đầu xào bài. Mạt chược là trò chơi có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người xa lạ. Vì thế, Tiêu Cố rảnh rỗi hàn huyên: “Cậu cũng đi xếp hàng với bạn gái à?”
Chàng trai kia gật đầu, cảm thán: “Đúng ạ, cô ấy cứ lèo nhèo đòi mua, em cũng không dám để cô ấy đứng một mình suốt đêm! Anh thấy trời đông giá rét như thế này…” cậu ta vừa nói vừa xếp bài. “Mỗi năm chỉ có một lần, việc nhỏ ấy mà.”
“Cũng phải.” Tiêu Cố gật đầu cười, cũng bắt đầu xếp bài trước mặt.
Một em gái đứng trước thấy bọn họ chơi bài, cũng xúm lại: “Hai anh đẹp trai, cho em xin một suất với?”
“Được.” Tiêu Cố chưa nói gì, chàng trai kia đã đồng ý rất sảng khoái. Em gái kia được cho phép lập tức ngồi xuống tấm thảm, xếp bài. Tiêu Cố quay đầu nhìn Mễ Tình đứng đằng sau, hỏi cô: “Ba người thiếu một chỗ, em chơi không?’
Mễ Tình cười: “Em á? Em không chơi đâu.”
“Không chơi thật sao?” Tiêu Cố ngước mắt nhìn Mễ Tình, ánh mắt kia rất bất ngờ.
Mễ Tình bĩu môi, nói: “Không chơi thì sao? Đi ba nước em đã chết rồi.”
Tiêu Cố cầm lòng không được, cắn môi: “Không sao cả, anh dạy em.”
Mễ Tình: “…”
Ai bảo cô muốn học cách chơi thế?
Âm thanh mạt chược lại hấp dẫn một cô em nữa, một bàn bốn người họp đủ. Mễ Tình rời khỏi ghế xếp, ra đằng sau Tiêu Cố nhìn anh đánh, dù cô không hiểu trò này, nhưng ai thắng ai thua vẫn xem được.
Từ ván đầu tiên đến giờ, Tiêu Cố toàn thắng.
Chàng trai ngối đối diện nhìn anh, không chịu được, hỏi: “Bình thường anh không tìm được người chơi mạt chược cùng à??”
Tiêu Cố mỉm cười, đẩy quân bài trên tay xuống: “Tự. Chạm.”
Chàng trai kia: “..”
Một vị cảnh sát tuần tra đi đến, giơ tay gõ lên bàn mạt chược của họ: “Làm cái gì đấy, thanh thiên bạch nhật tụ tập đánh mạt chược?”
Mễ Tình: “…”
Cô muốn nói, bắt bọn tôi đến đồn cảnh sát đi!
Chàng trai kia ngẩng đầu nhìn vị cảnh sát, cợt nhả nói: “Thưa ông, chúng tôi không chơi tiền, sao gọi là tụ tập được. Anh xem, đêm dài đằng đẵng, chúng tôi chỉ tìm trò chơi giết thời gian thôi.”
Vị cảnh sát đáp: “Đêm dài đằng đẵng thì về nhà ngủ, tới đây làm quái gì, chỉ tổ tăng việc cho chúng tôi.”
Chàng trai cười hìhì: “Nếu không phải vì bạn gái tôi đã chẳng đến mua, bảo cái trung tâm này đừng bán nữa, tôi giơ hai tay tán thành!”
Sau đó, chàng trai ăn trọn một chưởng từ bạn gái.
Chàng thanh niên xoa xoa đầu bị đánh, cười nói với cảnh sát: “Ah thưa ông, chúng tôi thật sự không chơi bài đen đâu, anh xem, tôi ngồi đối diện một thần bài đây này, anh ta thắng mãi mà tôi có mất đồng nào đâu?”
Vị cảnh sát nhìn nữ sinh ngồi đằng sau, nói với cô ấy: “Thằng nhóc này là bạn trai cháu à? Hành xử thế này, cháu xem kĩ lại đi.”
Mấy thanh niên ồn ào đều có vẻ thuần lương thành thật, vị cảnh sát không để ý đến vị thanh niên nữa, nhìn về phía Tiêu Cố: “Cháu xem, chàng trai này, trầm ổn, thảo nào mấy cô gái ở đây đều nhìn nó.”
Tiêu Cố: “…”
Mễ Tình: “…”
Chàng trai kia: “…”
May mà vị cảnh sát không khen anh là thần bài.
Vị cảnh sát dặn dò bọn họ mấy câu rồi cũng đi, Mễ Tình nhìn trong hàng người dài dằng dặc, phát hiện quả nhiên không ít em gái đang nhìn trộm Tiêu Cố, xì xà xì xầm, còn chụp lén nữa.
Cô cười thầm trong lòng, may mà hôm nay cô cũng đi theo, nếu không không biết Tiêu Cố đang bay nhảy với cô em nào rồi.
Sau khi cảnh sát đi, họ lại bắt đầu chơi mạt chược, vẫn là Tiêu Cố thắng hết. Đánh xong một vòng, anh cầm bình nước bên cạnh rót cho Mễ Tình một cốc, uống cho ấm người, cô gái ngồi đối diện nhìn thấy cảnh đó, bấm vào tay bạn trai mình: “Em cũng muốn uống nước nóng.”
Chàng trai: “…”
Anh ta u oán lườm Tiêu Cố và Mễ Tình, Mễ Tình suýt nữa phun nước trong mồm ra ngoài.
“Được rồi được rồi, anh đi mua cho em, em đợi nhé.” chàng trai nói xong liền đứng lên, đi đến sạp hàng rong ven đường.
Ở đây bình thường không có nhiều hàng quán như thế, nhưng hôm nay rất nhiều gánh hàng rong đến chiếm chỗ, định kiếm một món tiền cuối năm.
Hơn chín giờ, màn hình lớn ở quảng trường bắt đầu phát truyền hình trực tiếp tiệc cuói năm, mấy người Tiêu Cố chơi bài chán chê, cũng bắt đầu nghỉ ngơi.
Tiêu Cố và Mễ Tình ngồi trên ghế xếp, anh sờ sờ áo lông cừu của Mễ Tình, lại đưa túi đồ ăn vặt sang.
Một em gái đắm đuối nhìn Tiêu Cố, chua xót cầm điện thoại cập nhật weibo: “Cùng xếp hàng suốt đêm mua túi quà, nhưng người ta có bạn trai tuấn tú cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, còn tui một thân mình run lên trong gió, người ta ríu rít trò chuyện trong trời đông giá rét QAQ, còn tui chỉ thấy thoang thoảng hương gà nướng, cây thông Noel, bà ngoại hiền hậu tươi cười…”
Trái ngược lại, Mễ Tình vừa ăn đồ ăn vặt, vừa tựa vào vai Tiêu Cố nhìn lên màn hình ở quảng trường, không có chút nôn nóng nào như những người cùng xếp hàng: “A, show ca nhạc năm mới này có Cố Tín đúng không?”
“Ừ.”
Mễ Tình mở to mắt nhìn Tiêu Cố: “Cố Tín đưa Thẩm Thi Thi một tấm vé, để em ấy tối nay đến xem.”
Tiêu Cố cúi đầu nhìn cô: “Em cũng muốn xem à?”
“Nhưng em không có vé.” Mễ Tình uống một hớp nước nóng: “Thẩm Thi Thi cũng muốn mua túi quà Bunny, em giúp em ấy mua một túi.”
Hai người đang trò chuyện, trên màn hình bỗng xuất hiện Cố Tín, không chỉ ở sân khấu, ngay cả trên quảng trường, mấy cô em đều hét lên.
Mễ Tình hơi ngạc nhiên: “Nhân khí Cố Tín cao thật…” cô nói, rồi cười với Tiêu Cố, “Nhưn em thấy giọng anh còn hay hơn Cố Tín, nếu anh cũng đi hát, chắc chắn kiếm được hơn nhiều.”
Tiêu Cố bật cười, nói: “Thôi đi, dù sao ngoài hát ra, anh còn làm được rất nhiều chuyện khác, còn nó ngoài hát ra chẳng làm được gì, anh không cần đá đổ bát cơm của nó.”
Mễ Tình nhìn anh không biết xấu hổ, buồn bực cười: “Trai trẻ tự tin nhỉ.”
Tiêu Cố cau mũi nhìn cô.
Em gái gần đó lại cập nhật weibo: “Trong hàng có một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình, cho hỏi có báo cảnh sát được không [ mỉm cười ]”
Điện thoại rung lên báo có tin mới, em gái mở weibo xem: “Chó độc thân nhận mệnh lệnh này! Bảo vệ kĩ thức ăn của chó mới là chuyện chính [ mỉm cười ]”
Em gái: “…”
Gần 12 giờ, show ca nhạc năm mới cũng dần kết thúc, mọi người nhìn màn hình không chớp mắt, đếm ngược chờ ngôi sao cuối cùng xuất hiện.
Mễ Tình nín thở nhìn màn hình, Tiêu Cố nhìn cô, hỏi: “Em vẫn còn hâm mộ người nổi tiếng à?”
“Tất nhiên rồi, em thích Mạc Thiên vương, em đoán nhất định anh ấy sẽ ra đếm ngược.” Lúc Mễ Tình nói, mắt không hề rời khỏi màn hình.
Quả nhiên, người dẫn chương trình trên màn hình cũng hô tên Mạc Trăn, trên quảng trường, mấy cô em lại hô hào lần nữa.”
Mễ Tình như bị không khí này cảm hóa, hưng phấn nói với Tiêu Cố: “Em chưa bao giờ đón năm mới như thế này, cảm giác thật tuyệt! Sang năm chúng ta lại như thế này nhé!”
Tiêu Cố: “…”
Anh cười, xoa đầu Mễ Tình nói: “Được.”
Fan của Mạc Trăn la hét vui mừng, khi anh hát, mấy em gái ở quảng trường cũng hát theo. Xong một bài, chỉ còn 30 giây, năm nay đã đặt dấu chấm hết rồi.
Trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện chữ số La Mã giảm dần, mọi người đều đếm ngược.
“10, 9, 8,… 3, 2, 1! Chúc mừng năm mới!”
Bong bóng ngũ sắc bay lên bầu trời đêm, trong nháy mắt che hết hội trường. Trên quảng trường, đã có người chuẩn bị pháo hoa, vào thời khắc này đồng loạt bùng cháy.
Cả thế giới đều chúc mừng năm mới.
Mễ Tình ôm Tiêu Cố, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Tiêu Cố cúi đầu nhìn cô, trong mắt ngập ý cười, anh vuốt tóc cô, hôn cô: “Chúc mừng năm mới.”
Những năm mới sau này, cả hai sẽ cùng nhau bước qua.
Nụ hôn này rơi vào mắt không ít cô gái, đã có người kéo tay cảnh sát tuần tra, lòng đầy căm phấn rú lên: “Anh xem! Bọn họ ngược chó độc thân!”
Cảnh sát: “…”
“Khụ khụ” Tiêu Cố hắng giọng, nghe tiếng họ, “Trong đám đông mà không đứng đắn thế này..”
Mễ Tình lập tức cúi đầu, nhưng đôi tai đỏ lên đang bán đứng cô.
Tiêu Cố nhìn chàng trai lúc trước, nghĩ định chờ một lát chơi bài tiếp.
Bạn gái chàng trai ấy rất hâm mộ Tiêu Cố và Mễ Tình, cô cau mày, nhìn bạn trai mình: “Anh xem người ta kìa, yêu thương nhau biết bao, hơn nữa, bạn trai người ta còn đẹp trai như thế!”
Chàng trai kia: “…”
Anh ta mấp máy môi, nói với bạn gái: “Hai người ấy vừa nhìn đã biết đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiện. Mà ai đang ở trong giai đoạn ấy đều ‘anh anh em em’ cả, chỉ hận không thể dính luôn vào nhau. Qua hai ba năm nữa, xem họ còn thế không?”
Cô gái cười cười, gật đầu nói: “Anh nói cũng có lí, như anh nói, thì có lẽ cứ hai, ba năm là lại phải đổi bạn trai hả? Lại nói tiếp, chúng ta đúng năm nay là năm thứ ba rồi!”
Chàng trai: “…”
Trai gái yêu đương nồng nhiệt sao không ở nhà hưởng thụ thế giới hai người, lại giữa trời đông giá rét chạy đến trung tâm thương mại mua túi quà?
Anh ân cần đi lên nhéo vai cô gái, hỏi: “Vợ à, em có lạnh không? Anh đi mua đồ uống nóng cho em, chờ nhé ~”
Vừa nói xong, anh ta đã đi. Tiêu Cố thấy nhiệt độ không khí thấp hơn, cũng đứng lên, nói với Mễ Tình: “Anh cũng đi mua đồ nóng, em cầm cho ấm tay.”
“Được ạ.” Mễ Tình vẫy vẫy tay theo anh.
Tiêu Cố và chàng trai kia cùng đi đến một quán nhỏ mua đồ uống nóng, chàng trai thấy anh qua đây, ‘hừ’ một tiếng: “Nếu hôm nay em cãi nhau với người yêu, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!”
Tiêu Cố kì quái nhìn anh ta, nói: “Nếu anh đây thích đàn ông, cũng sẽ không thích chú.”
Chàng thanh niên: “…”
Ông chủ quán hàng rong nhìn hai người, ‘ồ’ một tiếng như hiểu chuyện gì đó.
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
68 chương
43 chương
115 chương
130 chương
400 chương
369 chương