Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 72 : Ly biệt mới biết tương tư khổ

Kiều Mạt thu hồi nguyên thần, giả đò đứng đắn chỉnh lại quần áo, gọi vào số điện thoại phòng Ô Mãn, Ô Mãn nhận được điện thoại thì chạy tới ngay. Vừa vào cửa, thấy dáng vẻ hồng hào sáng láng của Kiều Mạt là biết cậu đã đột phá, Ô Mãn cười nói: “Chúc mừng điện hạ.” Kiều Mạt cười gật đầu, hỏi: “Hôm nay Kim Kim có tới không?” “Hôm nay?” Ô Mãn hơi ngớ ra, sau đó mở miệng: “Điện hạ, đừng nói ngài tưởng mình chỉ tu luyện một ngày nha?” Kiều Mạt nghe vậy thì sửng sốt, hỏi: “Chả lẽ không phải?” Ô Mãn cười bảo: “Đời nào có thể, trong quá trình bế quan tu luyện đúng là dễ lẫn lộn thời gian mà, điện hạ, ngài đã bế quan tròn một tuần rồi. Mới dùng một tuần đã đột phá, tốc độ của ngài đã là…” Mấy lời kế tiếp của Ô Mãn, Kiều Mạt hoàn toàn không nghe lọt, nghe cái tin một tuần đầy bất ngờ xong thì lập tức hỏi: “Kim Kim đâu? Lâu như vậy rồi, ảnh tới tìm ta thì biết làm sao, chẳng lẽ ngươi đuổi cả ảnh đi?” Thấy gương mặt kích động không thôi của Kiều Mạt, Ô Mãn liền bảo: “Điện hạ, Kim tổng chỉ ghé qua một lần, hai bữa trước tôi nói với anh ta rằng ngài đang tu luyện, anh ta nhờ tôi nhắn với ngài là nhà có việc, về Bắc Kinh trước.” Kiều Mạt: … Nom vẻ mặt thoáng cái ngẩn ngơ và ánh mắt không hề che giấu nỗi thất vọng của Kiều Mạt, Ô Mãn thấy hơi đau lòng. Aiz, phải chăng điện hạ đã đầu tư quá nhiều tình cảm vào mối tình này rồi, ý định tìm đỉnh tu luyện ban đầu đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Ái tình khiến chỉ số thông minh vốn đã chẳng nhiều nhặn gì của hoàng tử nhỏ điện hạ bị đẩy xuống hàng bét. Nhớ đến ánh mắt của Kim Trăn, Ô Mãn luôn cảm thấy có chút không nỡ, Kiều Mạt đã tu luyện nhiều ngày, việc quay phim của cả đoàn ở Cửu Trại đã gần kết thúc, Kim Trăn đã hai ngày không về khách sạn. Trong thời gian ấy, Mạc Vũ Sinh, Vi Vi, Tạ Thanh Thần, thậm chí Lục Tường và Đầu Trọc đều đến tìm Kiều Mạt, mà Kim Trăn thì trừ lần từ biệt đó ra, không tới một lần nào nữa. Chẳng những thế, Ô Mãn còn bắt gặp Kim Trăn đi sát rạt với Hoa Linh mấy lần. Bản mặt tươi cười rạng rỡ và cách ăn diện lòe loẹt của Hoa Linh kia quả thực khiến người ta không muốn nghĩ lệch cũng khó… Lẽ nào mối tình đầu của điện hạ đã định trước là đắng chát và máu chó sao? Ô Mãn đồng tình nhìn Kiều Mạt. “Kim Kim còn nói gì nữa?” Kiều Mạt ôm cánh tay Ô Mãn một cách đáng thương, hỏi. “Kim tổng còn… còn bảo lần này về có khả năng sẽ rất bận, chắc sẽ lên núi, tín hiệu di động trên núi lại không tốt, nói mấy ngày này tạm thời không liên lạc với ngài, dặn ngài chăm chỉ tu luyện và quay phim, theo đoàn phim đến Trương Gia Giới trước, đến lúc Kim tổng làm xong việc sẽ tới tìm ngài.” Ô Mãn đáp. Sắc mặt Kiều Mạt chán nản tột độ, nom như một bé cún bị chủ nhân vứt bỏ, niềm vui sướng vì tu vi tăng lên đã triệt để mất tăm mất tích không còn một mống. “Điện hạ…” Ô Mãn suy tư giây lát, cuối cùng dè dặt nói: “Tôi cảm thấy gần đây Kim tổng có gì đó không bình thường.” Kiều Mạt ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Ô Mãn. “Dạo này sắc mặt Kim tổng lạnh lùng hơn nhiều, tuy trước kia anh ta cũng nói năng thận trọng, nhưng bây giờ giống như cả người càng lạnh lẽo hơn, ánh mắt cực kỳ khác với ngày trước, khiến người ta có cảm giác không rét mà run, hơn nữa…” Ô Mãn ngần ngừ, muốn nói lại thôi. “Hơn nữa cái gì?” Kiều Mạt sốt ruột truy hỏi. “Hơn nữa mấy bữa nay anh ta đi lại rất thân thiết với giám đốc khách sạn này.” Ô Mãn thở dài, vì điện hạ, bản thân mình thôi thì làm rùa lắm mồm một lần đi. “Hai người họ đi chung với nhau suốt mấy ngày trời, Kim tổng hay đến phòng Hoa Linh lắm.” Nghe vậy, Kiều Mạt thoáng ra chiều hoảng sợ, mở miệng hỏi: “Hoa Hoa… vẫn ổn chứ?” “Hở?” Ô Mãn ngạc nhiên dòm phản ứng quái đản của Kiều Mạt, cái gì gọi là vẫn ổn? Chả lẽ Hoa Linh cũng không xuống giường được giống cậu ta? Chả lẽ… Hoàng tử nhỏ đã sa sút tới độ phải chịu cảnh chung đàn ông với một tên đực rựa khác, đã vậy còn phải quan tâm tình trạng thân thể người ta ư? Nháy mắt, Ô Mãn phát huy óc ảo tưởng vô hạn. “Lẽ nào không phải Kim Kim đi đánh Hoa Hoa? Ta chỉ biết Kim Kim luôn nung nấu ý đồ với Hoa Hoa, tuy Hoa Hoa suốt ngày đến dụ dỗ ta, song ta cảm thấy anh ta không phải người xấu, với cả bây giờ Kim Kim chưa chắc đã đánh lại Hoa Hoa…” Kiều Mạt nói. Ô Mãn: … So với điện hạ, óc ảo tưởng của mình còn khướt mới đủ thâm sâu. “Điện hạ, ngài khẳng định mình hiểu được ý đồ của Kim tổng dành cho Hoa Linh là loại nào sao? Ngài có chắc người Hoa Linh muốn dụ dỗ là ngài chứ không phải Kim tổng không?” Ô Mãn hỏi hai câu, câu nào câu nấy trúng phóc tim đen. Kiều Mạt đã định liệu trước, lắc đầu nói: “Ô Mãn, ngươi đừng đoán mò, hai người họ không có gì đâu, chuyện này không quan trọng.” Ô Mãn: … Coi mòi nhiều chuyện cũng là công việc đòi hỏi kỹ thuật, khó khăn lắm mới quyết định lắm mồm một phen, người ta còn chả thèm tin, quả nhiên nghề nào có sở trường của nghề nấy, vẫn nên an tâm làm trợ lý thôi. Nói xong, Kiều Mạt lại buồn so, lẩm bẩm: “Sao Kim Kim có thể cứ vậy quẳng ta rồi đi trước chứ.” Ô Mãn nhìn gương mặt u oán chực khóc của Kiều Mạt, cơ hồ sinh ra ảo giác Kim Trăn đã chết chứ không phải về nhà. Hắn rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa của câu nói tình yêu làm người ta mù quáng. Mấy ngày kế tiếp Kiều Mạt luôn rầu rĩ không vui, lúc trước người trong đoàn phim đến tìm cậu, Ô Mãn trả lời với người ta là cậu bị bệnh cúm truyền nhiễm do dị ứng theo mùa, nên thấy Kiều Mạt ra cửa, ai cũng hỏi về tình hình hồi phục của cậu. Kiều Mạt không hề che giấu nỗi cô đơn, thế là mọi người nhao nhao cho ra kết luận, đây mà là cúm dị ứng cái gì, rành rành là tương tư sầu bi rồi. Hôm sau, đoàn phim thu dọn rồi khởi hành đi Trương Gia Giới. Để bù đắp mất mát cho hoàng tử nhỏ, Ô Mãn chủ động mua một đống donut. Có điều lúc ngồi trên máy bay, hoàng tử nhỏ nhìn hộp donut trước mặt, nhớ tới cảnh tượng thắm thiết cùng ngồi máy bay ăn donut với Kim Trăn hai lần trước, buồn muốn rớt nước mắt. Ô Mãn ngồi cạnh cậu không biết an ủi thế nào, chỉ có thể đưa hết hộp donut này tới hộp donut khác qua, dùng thức ăn lấp đầy tâm linh bị thương… Hoặc là dạ dày của Kiều Mạt? Xuống máy bay, đầu Kiều Mạt đau muốn vỡ tung, dạ dày khó chịu, bám lấy Ô Mãn rên hừ hừ. Ô Mãn liếc mười cái hộp rỗng gần đó, đầu đầy hắc tuyến, như vầy không đau mới lạ. “Ô Mãn, ta ghét ngồi máy bay, từ rày không bao giờ muốn ngồi nữa.” Kiều Mạt nghẹn ngào. “Ừm, điện hạ, hiện tại ngài có thể ngự không phi hành rồi, lần sau gọi Long Ngâm ra, móc vào đuôi máy bay, vừa đỡ tốn sức lại mát mẻ, còn giúp Kim tổng bớt được tiền một vé máy bay.” Ô Mãn phun tào. Tới Trương Gia Giới lại là buổi tối, đoàn phim dường như đã quen với tác phong bủn xỉn của Đầu Trọc, ngựa quen đường cũ mà đi bộ đến khách sạn. Ô Mãn thấy tên khách sạn có vẻ quen mắt, đang ngờ ngợ thì Đào Di kế bên đã lên tiếng: “Ơ? Sao khách sạn này nhìn thế nào cũng giống khác sạn ở Cửu Trại?” Một âm thanh vang lên từ phía sau: “Khách sạn dưới trướng Hoa thị, chi nhánh trên toàn quốc, hoan nghênh vào ở.” Ô Mãn dìu Kiều Mạt quay lại nhìn, chỉ thấy Hoa Linh diện trang phục lữ hành đứng bên cạnh Đầu Trọc. “Chẳng phải anh là giám đốc khách sạn kia sao?” Đào Di hỏi. Hoa Linh tao nhã gật đầu, cười đáp: “Khách sạn này cũng là của tôi, hơn nữa bây giờ tôi cũng giống mọi người, cũng là một phần tử của đoàn phim.” Mọi người nghi hoặc nhìn Đầu Trọc, Đầu Trọc liền bảo: “Cái cậu diễn viên từng đóng vai tọa tiền thị vệ tên gì ấy nhở? À đúng rồi, là Thẩm Thâm, cậu ta ở lại Cửu Trại, rời đoàn phim rồi, mấy cảnh sau của cậu ta đều do Hoa Linh diễn thay. Hẳn mọi người đều quen thuộc với giám đốc Hoa rồi đúng không, không cần giới thiệu lại nữa, cùng nhiệt liệt hoan nghênh giám đốc Hoa gia nhập đoàn phim chúng ta nào, đồng thời cũng cảm tạ giám đốc Hoa đã giảm 50% chi phí ăn ở cho đoàn phim chúng ta và còn tặng cho mỗi người một… vé tắm suối nước nóng.” Mọi người phía sau nghe vậy thì lập tức ồ lên, cảm giác mệt rã rời sau chuyến đi dài dường như cũng được quét sạch, đồng thời cũng có cái nhìn khác với chàng khổng tước trông hơi hơi yêu lệ trước mắt, độ hảo cảm tăng vọt. Có tiền thiệt tốt, một vé suối nước nóng làm cả nhà cùng vui, thủ đoạn quá ghê gớm. Ô Mãn đứng gần đó thầm nghĩ. Hắn vừa căm giận liếc Hoa Linh, vừa nghiến răng nói với Kiều Mạt: “Điện hạ, chúng ta không thèm vé suối nước nóng của anh ta.” Kiều Mạt ăn quá no vẫn chìm nghỉm trong nỗi sầu phải rời xa Kim Trăn, triệt để làm như không nghe thấy. Cậu đứng lên khỏi người Ô Mãn, cầm lấy thẻ phòng rồi đi về hướng phòng nghỉ. Đằng sau, Ô Mãn thu xếp hành lý, Hoa Linh đến bên cạnh hắn, cười đưa Ô Mãn hai tấm vé. Ô Mãn ra chiều cao lãnh, không đưa tay tiếp nhận: “Không cần, cám ơn Hoa tổng, từ sau vụ Vân Thủy Gian lần trước, Kim tổng đã nghiêm cấm Kiều Mạt đặt chân tới mấy chỗ ăn chơi nhục dục này.” Hoa Linh cười hì hì, ánh mắt quyến rũ như tơ: “Suối nước nóng sao lại thành nơi nhục dục được, tiểu Mãn cậu đừng nói vậy chứ, hơn nữa vé này không phải tặng Kiều Mạt mà là tặng cậu và cô gái áo đen kia. Hai tấm vé này không giống của người khác đâu, là khu VIP độc lập dành cho hai người đấy.” Ô Mãn ngẩn ra, trong đầu lập tức nhớ tới hai bầu sữa trông như khinh khí cầu của cú mèo nhỏ, nếu mà mặc bikini… Hắn kiềm nén máu nóng đang dâng trào, cố gắng thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, cất giọng hơi ngờ vực: “Sao anh biết cô ta?” Trong mắt Hoa Linh hiện lên tia sáng quỷ dị, nhét vé vào tay Ô Mãn, cười nói: “Tiểu Mãn, tận dụng thời cơ nha.” Dứt lời, quay lưng rời đi, trong không khí đọng lại mùi nước hoa thoang thoảng. Ô Mãn cúi đầu dòm vé suối nước nóng, đáy lòng bắt đầu giằng xé kịch liệt: Điện hạ, em gái, Trung thành, bưởi to, Tiết tháo, trinh tiết, … Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Ô Mãn yên lặng nhét vé vào túi. Tiết tháo đã không còn, trinh tiết giữ lại cũng chả để làm gì.