Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 23 : Tra nam tung đòn sát thủ ngọt ngào rồi

Đỗ Thanh Học đứng tại cửa, không hề có ý cho Hoa Dung vào nhà, trên tay Hoa Dung xách cái túi bự chảng, trông có vẻ nặng trình trịch, cất giọng có chút lúng túng với Đỗ Thanh Học: “Anh Đỗ, có thể cho tôi vào không?” “Phì!” Đỗ Thanh Học nhịn không được phải hừ mũi, cất giọng mỉa mai: “Đây chả dám nhận tiếng ‘anh’ này đâu, có việc thì đứng tại chỗ nói, giờ Kiều Mạt ăn vận không chỉnh tề, lỡ sáng mai lại lên đầu đề gì đó thì hai người khỏi cần quay phim nữa.” Sắc mặt Hoa Dung chuyển thành hơi khó coi, song ngữ khí vẫn dè dặt: “Anh Đỗ, tôi, tôi cố ý đến đây nhận lỗi với Kiều Mạt mà.” “Gì? Mặt trời mọc đằng Tây hả? Bộ không thấy lời xin lỗi tới hơi chậm sao? Chắc mới lượn quanh Trái Đất hai vòng về phát hiện Kiều Mạt có giá trị lợi dụng rồi chứ gì? Nói đi, mục tiêu của mày là Kim Trăn hay Mạc Vũ Sinh.” Đỗ Thanh Học ăn nói sắc bén, không thèm nể mặt, Kiều Mạt té ngu rồi, nhưng anh ta không ngu. Mặt Hoa Dung căng cứng đến đỏ bừng, thấy Đỗ Thanh Học không hề muốn cho mình vào, đành gọi với vào phòng: “Kiều Mạt, tôi mua bánh donut cậu thích ăn nhất nè.” “Không cần, Kiều Mạt đang giảm béo…” Đỗ Thanh Học chưa dứt lời, Kiều Mạt đã ló đầu ra từ sau lưng anh ta, dòm chòng chọc túi bự trong tay Hoa Dung, hai mắt sáng rỡ, hỏi: “Đó là cái gì, nghe có vẻ ngon phết nhở…” Đỗ Thanh Học: … Vì thế, một hộp donut cứ thế gõ mở cửa nhà hoàng tử nhỏ. Kiều Mạt ngồi trên ghế salon, xơi từng miếng từng miếng, vừa ăn vừa lọng ngọng nói: “Hoa Dung, cái này mua ở đâu vậy, ăn ngon ghê…” Nhìn bộ dạng thiếu tiền đồ của Kiều Mạt, Đỗ Thanh Học chỉ hận không thể vươn tay bóp chết cậu. Tiết tháo đâu, hạn cuối đâu? Ân oán sống chết năm xưa đâu? Quẳng cho vài cái bánh ngọt đã vô tròng rồi, người ta sai khiến chó cũng không dễ như bỡn vậy đâu… Hoa Dung mỉm cười, đáp: “Tôi nhớ hồi đi học cậu mê món này nhất, cậu còn nhớ lần tụi mình đội mưa lén ra khỏi trường, chạy vài dặm đường chỉ để mua bánh cho cậu ăn không? Số bánh này mua trong cửa tiệm cậu thích nhất đó.” Kiều Mạt lắc đầu: “Không nhớ, nhưng bánh ngon lắm. Nể tình nó, tôi không so đo vụ ảnh chụp với anh nữa.” Đỗ Thanh Học: … Thế giới của mấy tên háu ăn thiệt khó hiểu. Hoa Dung rèn sắt khi còn nóng, mặt thoáng ra chiều xấu hổ, bảo: “Thật xin lỗi, Kiều Mạt, bữa đó tôi rõ là bị ma quỷ ám ảnh mà, cứ tưởng hồi trước cậu khinh thường tôi nịnh bợ Tống Tử Dương, kết quả cậu lại… Nên nhất thời ấm đầu làm ra chuyện ngu xuẩn.” Kiều Mạt nhìn Hoa Dung, gật đầu: “Ừ, đúng là ngu thiệt.” Hoa Dung: … Mắng chửi người theo kiểu trần thuật nghiêm túc và thành thực thế này đúng là có lực sát thương cực mạnh. Hoa Dung nhìn vào mắt Kiều Mạt, thầm khẳng định người đối diện không giống lúc trước nữa, Kiều Mạt ăn nói lạnh lùng tại cầu thang ngày ấy cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến. Hoa Dung quen biết Kiều Mạt sáu năm, thời đại học hai người ở chung một ký túc xá. Trong trí nhớ của Hoa Dung, Kiều Mạt luôn nói năng hiền lành nhỏ nhẹ trước mặt hắn, chưa từng thốt ra một câu cứng rắn nào. Ngay cả lúc Hoa Dung nói muốn giải tán nhóm, Kiều Mạt cũng chỉ trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn, lệ tuôn tong tỏng. Cũng vì đã sớm nhìn thấu tính cách nhát gan của Kiều Mạt, nên trong lòng Hoa Dung kỳ thực hơi xem thường Kiều Mạt. Hoa Dung xưa nay luôn nói một không nói hai trước mặt Kiều Mạt, sau vài năm cũng đã quen với sự nghe lời của cậu. Tâm tư Kiều Mạt dành cho mình, Hoa Dung cũng phát hiện phần nào, chẳng qua vẫn không muốn chọc thủng tầng cửa sổ ấy. Hồi cả hai mới lập nhóm, bởi ngoại hình của Kiều Mạt càng chọc trúng manh điểm của đại chúng hơn, nên danh tiếng luôn cao hơn hắn. Do vậy, khi còn chưa sẵn sàng tung cánh bay đi, Hoa Dung vẫn muốn lợi dụng sự nổi tiếng của Kiều Mạt để giữ vững hình tượng đẹp. Nhưng ai ngờ, Kiều Mạt cuối cùng vẫn kiềm lòng chẳng đậu mà thổ lộ, vừa vặn khi đó Tống Tử Dương tìm người liên lạc với hắn, nói bóng nói gió rằng còn một vai nam thứ trong một bộ phim. Hoa Dung khôn khéo hiểu ý Tống Tử Dương ngay, biết cơ hội mình hi vọng từ lâu đã tới, bèn quyết đoán giải tán nhóm, ký hợp đồng với Thịnh Dương. Hoa Dung theo Tống Tử Dương ba tháng, lấy được nhân vật nam thứ kia, từ đó một bước thành sao. Về sau Kiều Mạt cũng đến tìm hắn hai lần, hết đau khổ chỉ trích hắn không nên dựa vào quy tắc ngầm để trèo lên, lại khóc sướt mướt van xin được ở bên hắn. Kiều Mạt càng như thế, Hoa Dung càng khinh, trong lòng mỗi lúc một phiền chán, dứt khoát đoạn tuyệt qua lại với cậu. Im ắng được một năm, Hoa Dung nghe nói Kiều Mạt đổi người đại diện, quay lại sự nghiệp bằng một quảng cáo. Vốn cũng không muốn có liên hệ gì với cậu, song ai ngờ thiếu nợ bài bạc quá nhiều nên bị chủ nợ tìm tới cửa, hắn lại không có bạn bè thực sự trong giới, cộng thêm phải ém nhẹm vụ bê bối này, muốn mượn tiền cũng chả có chỗ để mượn. Dưới tình thế cấp bách, Hoa Dung lại nhớ đến Kiều Mạt, tuy tính tình Kiều Mạt khó ưa, song tình cảm dành cho mình lại không hề giả. Do vậy, Hoa Dung mua một đống donut tới tìm Kiều Mạt, Kiều Mạt khóc lóc một trận xong, đồng ý giúp hắn xoay tiền, hôm sau liền gửi một trăm vạn cho hắn. Hoa Dung mừng như điên, vội đi giải quyết việc khẩn cấp, tiếp theo mới nghe người ta kể Kiều Mạt gặp chuyện trên du thuyền của Tống Tử Dương. Đương lúc hắn do dự chẳng biết có nên bớt chút thời gian đi thăm Kiều Mạt không, thì lại gặp cậu tại địa điểm casting . Cuộc trò chuyện trên cầu thang lần ấy khiến Hoa Dung hết sức bất ngờ, cả khí chất cao ngạo lẫn giọng điệu hờ hững của Kiều Mạt đều là thứ hắn chưa từng thấy, nhưng trông lại không giống giả bộ. Trước sau bất quá vài ngày, rốt cuộc là cái gì khiến Kiều Mạt thay đổi chóng mặt như vậy. Sau lại chứng kiến màn kia trong WC, Hoa Dung bừng tỉnh đại ngộ, té ra là bấu được cành cao. Hắn chẳng ưa gì Kiều Mạt, song nhìn kẻ trước đây từng toàn tâm toàn ý với mình thoắt cái dính lấy người khác, tâm hư vinh của Hoa Dung bị đả kích trầm trọng. Hắn ngần ngừ mãi mới quyết định hạ mình, muốn phục hồi quan hệ với Kiều Mạt, dầu sao hiện tại cả Kim Trăn và Mạc Vũ Sinh thoạt trông đều dính líu không ít với cậu. Vì thế, hắn lại tung đòn sát thủ donut, quả nhiên, chiêu này lần nào cũng trúng. “Kiều Mạt, ngày mốt là xuất phát đến phim trường rồi, đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa? Nắng ở đó gắt lắm, quay phim rất cực, tôi mua kem chống nắng dành cho da nhạy cảm tặng cậu nè.” Hoa Dung vừa nói, vừa lấy một cái chai trong túi đưa cho Kiều Mạt. Kiều Mạt đến dòm cũng chả buồn dòm: “Khỏi, tôi băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn.” *băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn: hai câu thơ trích trong bài Động tiên ca (Tô Thức), dịch nghĩa là “Xương ngọc da băng, không mồ hôi mát rượi” (người dịch: Nguyễn Xuân Tảo) Hoa Dung: … Kế bên, khóe miệng Đỗ Thanh Học bắt đầu nhếch lên. Hoa Dung móc ra một cái gối màu xám bạc trong túi, bảo: “Tôi từng ở khách sạn chỗ phim trường ấy rồi, chắc cậu nằm không quen gối trong đó đâu, nên tôi đặt mua hai cái gối loại mới nhất từ Đức, mang cho cậu một cái này.” Kiều Mạt chớp mắt: “Không cần đâu, tôi vừa mua rồi, đẹp hơn cái của anh nhiều.” Nói xong, lấy ra một cái gối đỏ thẫm từ sau lưng, phía trên thêu một đôi uyên ương. Nhìn vải vóc thô ráp và đường may xiên xẹo, cùng hoa văn rất chi gần gũi quần chúng kia, sắc mặt Hoa Dung hơi vặn vẹo: “Cái này là?” “Mua hai tặng một, khuyến mãi hẳn 50%, đáng mừng hơn cái của anh nhiều.” Kiều Mạt nhìn “tơ tằm xám bạc cao cấp nhập khẩu từ Đức” trong tay Hoa Dung bằng vẻ mặt ghét bỏ. Chỉ thấy Hoa Dung thuỗn mặt cả buổi, xong lại nói tiếp: “Tôi nhớ cậu từng bảo cậu thích ví LV đúng không, trùng hợp lần trước đi Macao thấy có bán nên mua một cái cho cậu đây.” Nói đoạn, lại lấy ra một cái ví da màu nâu trong túi. Nguồn: Kiều Mạt nhét đến phồng cả miệng, ăn như chú hamster, nói: “Anh muốn trả tiền cho tôi à?” Hoa Dung hơi lúng túng: “Tạm thời vẫn chưa thể…” “Vậy đưa ví cho tôi có ích gì? Để bỏ ảnh chụp lén của anh sao?” Kiều Mạt chớp chớp mắt, cầm cái bánh donut cuối cùng lên gặm. Sắc mặt Hoa Dung ngày càng xấu, hắn cất ví đi, lại móc ra một tấm thẻ màu vàng trong túi, tiếp tục nói mà không hề ngại phiền: “Kiều Mạt, vận may hơn năm nay của cậu không mấy tốt, nên tôi đến chỗ cao nhân xin cho cậu một cái thẻ đổi vận, cậu mang theo bên người…” Chưa dứt lời, Kiều Mạt đã liếc hình Quan Thế Âm trên thẻ một cái, rồi bảo: “Đồ giả, Quan Thế Âm là nam, không có ngực, hơn nữa chỉ phù hộ bình an thôi. Tiên giới giao nhiệm vụ quản lý đổi vận cho thánh quân tứ phúc trấn trạch —– Thần Chung Quỳ, lần sau bái thần nhớ kiểm tra trước, tìm đúng nơi phù hợp, thần rất phiền mấy kẻ chẳng thèm nhìn chức vụ đã cầu nguyện vớ va vớ vẩn như anh.” Môi Hoa Dung khẽ giật giật, gân xanh trên trán sắp bùng nổ, cuối cùng hắn nghiến chặt răng, vẫn nói bằng giọng lấy lòng: “Tôi còn mua cho cậu một tá quần lót vải bông, đúng màu cậu thích nhất đó.” Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn Hoa Dung, trên mặt hiện vẻ kỳ quái: “Giờ tôi không mặc quần lót nữa, anh giữ lại xài đi.” Giờ phút này, Đỗ Thanh Học đã cười ngả cười nghiêng rồi, ngó bản mặt kinh ngạc của Hoa Dung, thiệt khó mà miêu tả cái cảm giác sướng tê tái trong lòng mà. Tự mình quăng mìn, chẳng bằng quần chúng cùng quăng… Bấy giờ Kiều Mạt cũng đã chùi miệng, bước đến trước mặt Hoa Dung, hào hứng dòm túi bự trong tay hắn, giương ánh mắt trông mong, hỏi: “Còn gì ăn không?” Bàn tay nắm túi của Hoa Dung run nhè nhẹ, gằn từng chữ từ kẽ răng: “Hết rồi.” Kiều Mạt lập tức thất vọng ra mặt, mở miệng bảo Hoa Dung: “Mang lắm thứ vô dụng như vầy làm chi, từ nay không có đồ ăn thì đừng đến phiền tôi, lần sau mua donut nhớ mua nhiều nhiều vị sữa. Xong, giờ anh đi được rồi.” Hoa Dung ngồi cứng ngắc trên salon hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Mạt, cậu…” Kiều Mạt quay mặt qua, nhìn Hoa Dung hỏi: “Sao, anh còn việc gì à?” Hoa Dung cố nén lửa giận trong lòng, dịu giọng đáp: “Cũng không có việc lớn gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu sáng ngày mốt có cần tôi đến đón không, chúng ta cùng ra sân bay, tôi biết cậu không biết lái xe mà.” Kiều Mạt liếc mắt tới bể cá: “Thôi khỏi, tôi có một…” Cậu muốn khoe khoang năng lực siêu phàm của Ô Mãn, nhất thời lại nghĩ chẳng ra từ thích hợp, ngẫm nghĩ mãi mới sực nhớ đến câu Đỗ Thanh Học mới nói, bèn bảo: “Tôi có một trợ lý không gì không làm được.” Hoa Dung: … Đỗ Thanh Học đã cười tới độ gục hẳn xuống salon, đầu đuôi sắp dính với nhau luôn rồi. Chú rùa kim tiền trong bể cá thì rụt cả đầu, đuôi lẫn chân vào mai ngay tắp lự. Làm được mọi việc chi chi đó, thiệt hung tàn quá sức.