Bàn về kết cục việc cứu lầm nhân vật phản diện
Chương 88 : Vạch trần sơ hở
Edit: Ry
Tống Cẩm Thành muốn hô cứu mạng, thế nhưng Phượng Quân đã bấm một cái pháp quyết, cổ họng của hắn tức khắc không phát ra tiếng.
Hắn ý thức được Phượng Quân còn chưa ra tay với Tống Thanh Thời, thử khoa tay múa chân, muốn trước khi chết nói cho Tống Thanh Thời biết sự thật yêu quái muốn ăn thịt cậu.
Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, đã hiểu: "Ngươi đói bụng rồi? Muốn gọi ta cùng đi ăn?"
Tống Cẩm Thành tức phát khóc, muốn đấm chết tên ngu này.
"Thanh Thời, đêm qua ngươi chưa nghỉ ngơi được nhiều, ngủ tiếp đi." Phượng Quân đeo lên đôi găng mỏng, thong thả bước tới, mỉm cười nói: "Vừa hay Tiểu Bạch cũng đang đói, để ta dẫn bọn họ ra ngoài tìm thức ăn."
Hạo Long bên cạnh y nghe vậy, lập tức tiến lên túm lấy tay Tống Cẩm Thành, thè lưỡi, làm nũng nói: "Ta đói."
Rắn khổng lồ đói bụng thì muốn ăn gì?
Tống Cẩm Thành hoảng sợ nhìn đôi mắt màu vàng kim với dựng đồng, lại nhìn cái lưỡi phân nhánh ở đầu, gần như sắp ngất. Hắn không thể chống cự sức mạnh kinh khủng trên tay mình, trong tiếng chúc phúc "ăn ngon miệng nhé" của Tống Thanh Thời, bị cứng rắn lôi ra khỏi cửa, ném vào kho củi. Sau đó hắn trơ mắt nhìn Phượng Quân giăng kết giới trong kho củi, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài.
Hắn nhớ tới lời dạy của Dược Vương Cốc, quyết định anh dũng hi sinh, chết đi như một người hùng.
Phượng Quân đốt một nén hương kì cái.
Tống Cẩm Thành ngửi được một mùi hương lạ kì, trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, hắn đã bị nhốt vào trong địa lao, bên trong ngoài sách vở chồng chất như núi ra thì không còn gì khác... Việt tiên sinh xuất hiện ở trước mặt hắn, nói hắn đã phạm quá nhiều sai lầm, được đưa về Dược Vương Cốc, nhốt vào đây để hối lỗi, phải đọc hết đống sách này mới được ra ngoài.
Hắn đọc sách suốt mười năm ròng rã, làm bài tập suốt mười năm, từng sợi tóc rụng hết, nhưng vẫn chưa được ra ngoài...
Tống Cẩm Thành ôm đầu, sụp đổ òa khóc, khóc đến mức mộng cảnh cũng vỡ.
Tỉnh lại lần nữa, Phượng Quân đang đứng trước mặt hắn, con rắn khủng bố kia ở bên cạnh y, cơ thể to lớn của nó khiến kho củi trở nên chật ních, đôi mắt đỏ như đèn lồng gắt gao nhìn hắn, cái miệng to như chậu máu để lộ hai chiếc răng nanh bén nhọn, chiếc lưỡi dài ngoằng gần như quét đến cả mặt Tống Cẩm Thành.
Tống Cẩm Thành sờ lên đầu, xác nhận tóc vẫn còn đó.
Phượng Quân lại cầm cây hương Dệt Mộng thứ hai, chuẩn bị châm lửa...
Tống Cẩm Thành không chút do dự quỳ xuống: "Ta sai rồi! Chỉ cần không phải học, ngươi bắt ta làm gì cũng được!"
Thà bị rắn ăn thịt còn hơn là về địa lao học thuộc lòng.
Phượng Quân chơi hương Dệt Mộng lâu như vậy, chưa từng thấy ai vô dụng thế này, vốn dĩ y chỉ tạo ác mộng ba năm, lại bị chính hắn kéo dài tới mười năm cũng không kết thúc được, cuối cùng bị ép phải tỉnh lại. Y có chút hứng thú nhìn tài liệu nghiên cứu hiếm có này, cân nhắc xem có muốn thử tiếp ác mộng mười năm và ác mộng trăm năm.
Hạo Long chê phòng củi quá nhỏ, lại biến về hình người, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Phượng Quân.
Tống Cẩm Thành chợt nhớ tới cuốn sách hắn giấu cha mẹ đọc: Dưới trướng Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt có một con yêu sủng linh xà... Nó đã tu hành mấy ngàn năm, hình thể khổng lồ, tính tình tàn bạo, từng nuốt sống Sơn Hải Tượng, treo cổ Bích Vân Hổ, một đống chiến công. Có tu sĩ từng gặp nó, nghe nói nó có màu trắng, có thể biến thành đứa bé, dụ dỗ kẻ địch cắn câu, rất giống với con ở trước mặt hắn.
Con rắn khủng bố này lại rất cung kính với Phượng Quân, nói gì nghe nấy.
Vậy, thân phận thật sự của Phượng Quân là?
Nghe nói là Thần Quân của Đỉnh Bất Diện có ngàn vạn hóa thân trải khắp thế gian?
Tống Cẩm Thành không thể khống chế, nghĩ đến những thứ đáng sợ, chân hắn nhũn hết ra. Mấy ngàn năm nay, môn phái đắc tội Đỉnh Bất Diệt đều bị tiêu diệt, bất cứ hành vi lời lẽ ngu xuẩn nào của hắn đều có thể dẫn tới nguy hiểm trùng trùng cho Dược Vương Cốc. Hắn nghĩ đến cha mẹ sư trưởng, đồng môn bạn bè, sợ đến mức không chảy nổi nước mắt, hắn hối hận tại sao mình lại quan tâm mấy chuyện nhỏ như Tống Thanh Thời bị nam yêu quái coi trọng chứ?
Chỉ là nằm dưới thôi mà!
Lớn cả rồi, nhắm mắt là qua, sợ cái gì chứ?
Lát nữa hắn phải khuyên Tống Thanh Thời nghe lời.
Tống Cẩm Thành chân chó nói: "Ta phát hiện Thanh Thời rất thích Phượng Quân, ngươi chắc chắn là cái người mà hắn luôn nghĩ tới kia."
Phượng Quân khẽ nhíu mày.
"Khi ta nhặt được Thanh Thời, hắn đã mất một phần kí ức, nhưng nhớ rõ mình rất thích một người, còn viết vào trong sổ, cực kì quý trọng, muốn tìm lại nàng." Tống Cẩm Thành quyết tâm hiến tế bằng hữu để đổi lấy đường sống cho Dược Vương Cốc, hắn xổ hết mọi chi tiết trên vở ra như đổ đậu ra khỏi giỏ trúc, mãnh liệt ám chỉ Phượng Quân mau giả mạo thành nữ thần đi, ít nhất cũng nên để cho Tống Thanh Thời chết trên giường được sung sướng một tí: "Người kia thích màu đỏ và màu trắng, thích luyện kiếm, chế dược, đọc sách. Thích thu thập những viên đá xinh đẹp và đá quý, hình như sinh nhật vào tầm tháng hai..."
Phượng Quân ngây người: "Mười bốn tháng hai?"
Tống Cẩm Thành: "Đúng rồi!"
Phượng Quân im lặng nửa ngày, ra hiệu cho Hạo Long dạy dỗ tên ngu xuẩn này, cần phải khiến cho hắn hiểu chuyện nghe lời một chút, sau đó thu lại kết giới, quay người rời khỏi kho củi.
...
Tống Thanh Thời gần như thức cả đêm, ngủ đến mơ màng thì chợt cảm giác có cái gì đó âm ấm mềm mềm, thơm vô cùng chui vào chăn, cậu bèn tiện tay kéo lại gần, tiện thể rúc vào ngực người ta, ôm thật chặt, giống như sợ rằng sẽ đánh mất.
Hóa ra, người cậu muốn tìm không phải là đối tượng của nhiệm vụ, mà là chính y...
Phượng Quân chăm chú ngắm người trong ngực.
Mỗi lần y xem lại kí ức của Triệu Nghiệp đều rất đau khổ. Trong những nhiệm vụ được gọi là cứu vớt nhân vật chính thụ có vận mệnh bi thảm kia, Triệu Nghiệp sẽ luôn dùng trăm phương ngàn kế đối xử tốt với nhân vật chính thụ, hết lòng hết dạ, dịu dàng mạnh mẽ, tri kỉ biết bao, đầu môi luôn là những lời dỗ ngon ngọt, thay làm nhân vật chính thụ làm mọi chuyện cần thiết, thậm chí chịu vết thương thay hắn, chịu chết thay hắn... Mỗi nhân vật chính thụ đều sẽ khăng khăng một mực yêu Triệu Nghiệp, hiến dâng thể xác lẫn tinh thần, trở thành người của gã. Thế nhưng, đổi sang thế giới khác, Triệu Nghiệp sẽ tẩy sạch tình cảm, tiếp nhận nhiệm vụ mới, lại tái diễn màn cứu rỗi giống như là yêu với nhân vật chính thụ.
Đây là cứu vớt, hay là đùa bỡn?
Y không thể ngăn nổi sự phẫn nộ, sợ hãi.
Phượng Quân lặng lẽ vươn tay, đặt lên lồng ngực Tống Thanh Thời, cảm nhận trái tim trong đó đang nhảy lên. Thời điểm nỗi hận của y cao nhất, y không chỉ một lần nghĩ tới lỡ như Tống Thanh Thời sẽ làm những chuyện từng làm cho y với đối tượng trong nhiệm vụ, thì hãy móc trái tim của cậu ra, biến cơ thể cậu thành con rối, giấu linh hồn đi, để cậu vĩnh viễn ở bên cạnh y. Làm vậy, y sẽ không phải nghe cậu nói lời ngon ngọt, sẽ không phải nhìn cậu dịu dàng với kẻ khác.
Như vậy là bệnh hoạn biến thái, sẽ làm tổn thương người mình thích...
Y đau khổ khống chế, có một số việc, dù chết cũng không được làm.
May mà, Tống Thanh Thời chưa từng khiến y phải thất vọng.
Hận ý còn sót lại, khúc mắc luôn rối bời, lại như có cơn gió nhẹ thổi tan sương sớm, khiến chúng biến mất, lộ ra bầu trời trong xanh.
Phượng Quân không khỏi bật cười, vô số Huyết Vương Đằng vươn ra từ bốn phương tám hướng, cuốn lấy Tống Thanh Thời, khóa chặt cậu vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hôn. Tống Thanh Thời mở mắt ra, trông thấy nụ cười rực rỡ của Phượng Quân, mê mẩn đến mức mụ mị, xem như hiểu được cái gì là phóng hỏa đùa giỡn chư hầu trong lịch sử, cái gì là từ đó quân vương không tảo triều...
Mặc dù những dây leo màu đỏ này rất kỳ quái, mặc dù tay chân bị trói hơi chặt, không thể động đậy, còn có vài nhánh dây leo còn chui vào trong y phục cậu, mơn trớn trên lưng, khiến cậu thấy ngưa ngứa.
Nhưng chỉ cần Phượng Quân vui là được!
Phượng Quân liếm láp vành tai của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Có thể cho ta xem túi giới tử của ngươi không?"
Tống Thanh Thời ngoan ngoãn giao túi giới tử ra: "Cho ngươi hết."
Nhất định phải nộp toàn bộ tài chính cho người mình thích, cậu cầm chút tiền tiêu vặt là được rồi.
Phượng Quân nhận túi giới tử của cậu, lục lọi trong đó hồi lâu, cuối cùng tìm được cuốn sổ kia dưới núi linh thạch, lật vài tờ, cười hỏi: "Cẩm Thành nói trong này viết về người ngươi thích? Nói cho ta nghe, y là ai?"
Tống Thanh Thời giật mình, tỉnh hẳn, muốn lấy lại cuốn sổ, nhưng bị quấn chặt không thể cựa quậy.
Cậu gặp phải đề toi mạng rồi! Trả lời sai nhẹ thì ăn đập, nặng thì bị đá!
Tống Thanh Thời quả quyết: "Là ngươi!"
Phượng Quân giơ cuốn sổ lên, hỏi lại: "Nếu ngươi biết là ta, vậy có biết là nam hay nữ không?"
Tống Thanh Thời ngoan ngoãn trả lời: "Nam."
Phượng Quân nâng cằm cậu lên, giả vờ tức giận: "Làm sao ngươi biết được?"
"Nhìn xương chậu." Tống Thanh Thời nhanh chóng giải thích: "Ta đã giải phẫu rất nhiều cơ thể người, cũng đã nghiên cứu kết cấu khung xương của nam nữ già trẻ. Nam thì xương chậu hẹp dài cao, nữ thì xương chậu rộng ngắn thấp, kết cấu sinh lý ảnh hưởng tới dáng vẻ đi đường. Khi bước đi, xương chậu của nam rất ít vận động, nhưng nữ thì lúc bước đi sẽ luôn cử động xương chậu."
Ban đầu cậu bị sắc đẹp mê hoặc, lại gặp phải xà yêu, nên không kịp nghĩ nhiều, đến lúc vào nhà trọ, cảm giác hình thể không đúng lắm, suy luận một hồi thì hiểu ra. Dù sao thì xã hội hiện đại có rất nhiều đại thần giả nữ nên cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc hay hiếm lạ.
Phượng Quân ngớ ra, góc độ quan sát của sinh viên y quá kì lạ, toàn là những điểm y không nghĩ tới. Qua hồi lâu, y mới hỏi: "Vì sao ngươi không vạch trần ta?"
Tống Thanh Thời oan ức: "Đó là sở thích của ngươi, vạch trần không tốt."
Mặc dù có hơi kì quái, nhưng ai mà chẳng có sở thích của mình, như cậu thì thích nghiên cứu thi thể và các bộ phận đó thôi, ở trong mắt người ngoài thì như vậy cũng kì lạ. Nếu Phượng Quân đã thích giả nữ, mà còn rất xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui, cậu cũng chẳng phải mấy ông già cổ hủ từ chối cái mới mẻ, nên đâu cần thiết phải vạch trần?
Tống Thanh Thời vỗ ngực tỏ lòng thành: "Ta có thể tiếp nhận ngươi mặc đồ nữ! Rất xinh đẹp! Rất thích! Ngươi thích mặc thế nào thì mặc!"
Phượng Quân nhìn cậu, thấy hơi tức ngực.
Tống Thanh Thời tiếp tục khen: "Mặc dù lúc phát hiện ta thích nam, ta cũng hơi kinh ngạc, nhưng dáng người Phượng Quân tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, ta không thấy có áp lực gì hết, rất dễ thích ứng."
Phượng Quân càng tức ngực: "Ngươi không thích cao lớn?"
Mặc dù nguyên dạng của y rất hoàn mỹ, nhưng còn cao hơn, to hơn Việt Vô Hoan năm đó...
Tống Thanh Thời vẫn luôn ghét bỏ dáng người mảnh mai của mình, suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Phượng Quân cũng rất để ý chuyện hình thể, thế là cậu tiếp tục tỏ lòng thành với đối tượng của mình: "Yên tâm, ta không thích nam nhân cao lớn cường tráng, thích người đáng yêu nhỏ nhắn dịu dàng như ngươi vậy."
Phượng Quân suy nghĩ rất lâu, cẩn thận hỏi: "Ngươi sợ bản thân không chịu nổi sao?"
Tống Thanh Thời khẳng định: "Đúng, ta không chịu nổi."
Mặt cậu quá non, đứng cạnh nam nhân cao lớn trưởng thành trông chẳng khác gì trẻ con, rất tổn thương lòng tự trong.
Phượng Quân sắp tức ngực đến chết rồi, y tạm thời từ bỏ việc biến trở về nguyên dạng, tạm thời bảo trì hình thể thiếu niên, đợi cậu thích ứng rồi lại nói. Dù sao thì y rất tự tin vào nhan sắc của mình, mặc đồ nam hay nữ cũng không sao, chỉ cần Tống Thanh Thời thích, mặc lẫn cũng được.
Tống Thanh Thời đã hứa sẽ đến Thiên Vũ Môn, không cho cậu làm xong việc cũng không được.
"Ta đã ở trước mặt ngươi rồi, không cần giữ lại cuốn sổ này nữa." Phượng Quân suy nghĩ, quyết định lấy đi cuốn sổ viết về Việt Vô Hoan của quá khứ. Y vốn định xé, thế nhưng thấy vẻ mặt có chút tiếc nuối của Tống Thanh Thời lại đành phải bỏ nó vào trong túi giới tử của mình, sau đó đưa cho cậu một cuốn sổ mới, cười nói: "Nếu chúng ta đã không còn giống năm xưa, vậy ngươi viết lại cái mới đi."
Mặc dù y rất cảm động trước tâm ý của cậu, nhưng kí ức liên quan đến Việt Vô Hoan, y muốn xóa hết toàn bộ mới an tâm...
Tống Thanh Thời suy nghĩ rồi đồng ý.
Cậu nghiêm túc nắn nót viết lên sổ: Thích giả nữ.
Phượng Quân: "..."
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
23 chương
6 chương
28 chương
62 chương
25 chương
22 chương
12 chương