Edit: Ry Tống Thanh Thời ngây người ở cái thế giới này rất nhiều năm. U Hỏa trong cơ thể cậu sẽ tăng trưởng theo tu vi, để áp chế kịch độc của nó tốt hơn, cậu bèn phế bỏ công pháp ban đầu, trùng tu Hàn Ngọc Quyết, còn phải trị liệu một thân tổn thương do đi khắp nơi đánh nhau của Vô Hoan. Cho nên, khi Vô Hoan khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh ở khắp nơi, cậu mới miễn cưỡng lên được Kim Đan. Bên trong thế giới của Mặc Uyên Kiếm Tôn có rất nhiều dược liệu sẽ tuyệt tích trong tương lai, Vô Hoan phát hiện cậu thích thu thập những thứ này, thường xuyên tìm kiếm dược liệu hiếm và phương thuốc kỳ quái cho cậu, còn đưa ra những vấn đề cực kì thú vị, mỗi lần đều đâm trúng điểm hứng thú của cậu, khiến cậu lọt hố, muốn ngừng mà không được. Tống Thanh Thời cảm giác mình như một con mèo ngốc bị gậy chọc mèo hấp dẫn, mỗi lần muốn cố gắng leo ra khỏi cái hố nghiên cứu, đi tìm Khúc Ngọc Dung làm nhiệm vụ, cậu sẽ bị mấy thứ còn thú vị hơn trong tay Vô Hoan hấp dẫn, lại rơi xuống hố, rơi đến mụ mị cả đầu óc, nghiên cứu đến quên cả trời đất, cuối cùng quên luôn nhiệm vụ... Thời gian trôi qua rất hạnh phúc. Cậu chứng kiến Vô Hoan trưởng thành, từ người phàm tầm thường trở thành Mặc Uyên Kiếm Tôn tiếng tăm lừng lẫy Tu Tiên Giới, trong tay ba thước sắc bén, trong mắt không tha thứ cho bụi bặm, chém giết vô số tu sĩ làm việc ác... Khiến cho danh môn chính phái của Tu Tiên Giới vì y mà thay đổi quy tắc, không cho phép dùng người phàm Trúc Cơ làm nô lệ hoặc lô đỉnh nữa. Vô Hoan muốn nhiều hơn nữa... Y không chỉ một lần nói với Tống Thanh Thời: "Ta hi vọng phàm nhân có thể có cơ hội giống như tu sĩ, nhưng thế giới này quá ghê tởm, khắp nơi đều là mùi hôi thối, quá nhiều rác rưởi, căn bản không xử lý sạch được. Thanh Thời, ngươi có thể ngửi được mùi thối trong không khí không?" Y không biết có phải vì mình từng bị mù nên khứu giác nhạy bén hơn người thường không, y sẽ thường xuyên có cảm giác khó chịu, có làm sao cũng không quen được với những mùi đó. Mỗi lần ra ngoài lâu, y đều muốn trở về ngửi mùi hương sạch sẽ trên người đạo lữ nhà mình, có vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tống Thanh Thời lắc đầu, cảm giác cậu trì độn, chẳng ngửi thấy gì hết. Vô Hoan rất thích mang lễ vật cho cậu, ngoài dược liệu và phương thuốc ra, còn có rất nhiều thứ sáng lấp lánh... Hễ là tảng đá trông đẹp mắt hoặc đá quý, y đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy về, sau đó nhét vào trong ngực cậu. Cuối cùng, Tống Thanh Thời góp nhặt được một hộp đầy ự đá quý và đồ trang sức, Long Ngọc, Ngọc Giao Nhân, Linh Tiên Bích Thạch... Danh tiếng của Mặc Uyên Kiếm Tôn dần lan truyền, mỹ mạo của Vô Hoan cũng dần hiện ra, kinh tài tuyệt diễm, thịnh thế vô song, long chương phượng tư... Là kiếm tu có khả năng tu ra tâm kiếm nhất, vô số ca ngợi chất lên người y, vô số ánh mắt hâm mộ cũng tập trung vào y. Rất nhiều tu sĩ tự xưng là xinh đẹp, dũng cảm thổ lộ hoặc cầu hoan với y. Vô Hoan cực phiền chán những chuyện này, rất nghiêm túc, y thường dùng ấn đạo lữ trên mu bàn tay mình, lạnh lùng từ chối những phiền toái đó, dành hết dịu dàng cho người trong Đào Hoa Cốc. Chỉ khi nhìn thấy Tống Thanh Thời, y mới có thể nở nụ cười, trong mắt phượng vàng sẫm như thể có cả trời sao, rực rỡ như ngân hà. Lâu chủ của Châu Ngọc Lâu nổi tiếng phong lưu, xem qua vô số mỹ nhân, hắn vô tình thấy được nụ cười của Mặc Uyên Kiếm Tôn, cứ thế nhớ nhung cả đời, nói là mọi mỹ nhân trong thiên hạ cũng mất nhan sắc trước nụ cười ấy. Sau khi Vô Hoan nghe được đánh giá như vậy, bèn bắt đầu đeo mặt nạ, ngăn cản những ánh mắt tò mò và mơ ước. Dần dà, người ở Tu Tiên Giới đều biết, trong lòng và trong mắt Mặc Uyên Kiếm Tôn, ngoài kiếm và đạo lữ ra, không còn gì khác. Y sẽ đi tới bí cảnh nguy hiểm để hái thuốc, sẽ thay đổi đủ kiểu cách thức để lấy thiên tài địa bảo làm lễ vật, sẽ nghiên cứu các loại vật kì quái, sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn mà các đại năng khinh thường làm, chỉ để khiến đạo lữ cười một tiếng. Tống Thanh Thời lại quanh năm không ra ngoài, cũng không giỏi nói chuyện với người khác, nên có rất ít người biết... Ban đầu, tất cả mọi người cho là đạo lữ được Mặc Uyên Kiếm Tôn nâng niu nơi đầu quả tim là tu sĩ ưu tú của danh môn thế gia nào, về sau họ nhìn thấy Tống Thanh Thời mới biết... Ơ, là một tên câm? Dung mạo Tống Thanh Thời không tồi, nhưng Tu Tiên Giới dồi dào mỹ nhân, chút nhan sắc ấy của cậu cũng chẳng tính là gì, hoàn toàn không xứng với mỹ mạo tuyệt thế của Vô Hoan. Tu vi cũng mới chỉ Kim Đan, mỗi ngày vùi đầu chế dược, tính cách cổ quái, không có chút cảm giác tồn tại nào, chẳng những không có gì đặc biệt mà còn bị tàn tật, sao lại khiến Mặc Uyên Kiếm Tôn mê say đến vậy chứ? Thậm chí vì cậu mà y không màng tới biết bao nhiêu mỹ nhân tự bò lên giường, cam nguyện đóng xuống dấu ấn thần hồn đời đời kiếp kiếp? Vô Hoan nhạy bén phát hiện những ác ý này, cực kỳ chán ghét, chẳng những thu thập mấy tên khốn kiếp dám cả gan làm loạn, còn nhiều lần giải thích việc y và đạo lữ quen biết nhau vào thời điểm tồi tệ nhất, làm bạn đến nay, ngoài tình cảm còn có ơn cứu mạng. Đám người kia càng thêm cảm động với tình ý y dành cho đạo lữ, trong lòng lại càng thêm không cam tâm, cảm thấy Tống Thanh Thời căn bản không xứng, chỉ là may mắn mà thôi. Nhưng Mặc Uyên Kiếm Tôn che chở cho đạo lữ nhà mình, không phục cũng vô dụng, chỉ có thể tươi cười chúc phúc... Tống Thanh Thời không giỏi giao lưu với người khác, trong đầu chỉ có nghiên cứu và nhiệm vụ, hoàn toàn không phát hiện ra mấy thứ tâm tư nhỏ nhen vòng vèo đó, thỉnh thoảng sẽ có mỹ nhân xinh đẹp tránh né Vô Hoan, lén lút nói chuyện với cậu, thái độ thật dịu dàng, giọng điệu cũng hòa ái, hỏi cậu làm thế nào để quyến rũ được Mặc Uyên Kiếm Tôn vậy? Có thể dạy cho mọi người một chút không? Lại hỏi có phải là do công phu trên giường của cậu cực kì tốt mới khiến cho Mặc Uyên Kiếm Tôn thần hồn điên đảo như vậy? Cậu cảm thấy người chịu nói chuyện với người câm đều rất thiện lương, suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc dùng bút trả lời vấn đề: Một, Mặc Uyên nói ta cái gì cũng tốt, y thích nhất là dáng vẻ ta chăm chú đọc sách, ngươi cố gắng đọc thêm nhiều sách là có thể hấp dẫn y. Hai, ta có nghiêm túc đọc và nghiên cứu sách về kỹ xảo trên giường, Mặc Uyên khen ta học rất tốt, khiến y muốn ngừng mà không được. Sau đó, không có sau đó... Không biết vì cái gì mà chúng mỹ nhân thở phì phò chạy mất, nói cậu không biết xấu hổ, không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu nữa. Tống Thanh Thời đoán mình đã trả lời sai gì rồi, có chút tủi thân. Tin tức dần dần truyền ra, Vô Hoan chợt phát hiện có rất nhiều người thích cầm sách đọc trước mặt y, sau khi y làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện xong, vừa bực mình vừa buồn cười, càng thêm lạnh lùng với đám ong bướm kia, về nhà hỏi lại trình độ thấu hiểu của Tống Thanh Thời với kỹ xảo trên giường, yêu cầu kiểm tra thực hành. Tống Thanh Thời rất cố gắng làm bải kiểm tra, cậu vận dụng hết tri thức đã học, đổi mấy trường thi, thi mấy vòng, cảm thấy bản thân có thể lấy được 90 điểm. Trừ mất 10 điểm là do không nói được, không thể trả lời câu hỏi trong quá trình, có chút tiếc nuối. ... Tháng ngày của Tống Thanh Thời trôi qua thật vui vẻ, tâm tình cũng Vô Hoan cũng ngày càng tốt. Cuối cùng, chiến dịch Phục Ma cũng tới. Trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện mặt trăng máu, ma khí bắt đầu bạo động, đánh thức tất cả dòng máu của ma tộc, biến bọn họ thành ác ma điên cuồng. Trong Tu Tiên Giới, có rất ít tu sĩ thuần huyết, phần lớn đều là lai tạp, có rất nhiều người mang dòng máu của yêu tu, người phàm, hay thậm chí là ma tộc... Bình thường, trong cơ thể của tu sĩ chứa một chút huyết thống của ma tộc, tính cách sẽ hơi lạnh lùng một chút, nhưng không đến mức hóa thành ác ma không lí trí như bán ma, nên vấn đề cũng không lớn. Quanh năm suốt tháng kết nối với nhau, truyền thừa nhiều đời, chẳng ai biết liệu mình có huyết thống ma tộc hay không. Thế nhưng sau đêm xuất hiện mặt trăng máu, dòng máu ma quỷ ấy cũng dần dần bộc phát. Có vài người nửa đêm tỉnh lại, phát hiện thê tử bên cạnh đã biến thành quái vật ăn người, hoặc là tình nhân ân ân ái ái, nam nhân một khắc trước còn dỗ ngon dỗ ngọt, một khắc sau đã móc tim nữ nhân ra, sư giết đồ, đồ thí sư lại càng phổ biến. Dục vọng của ma vật rất nặng, hành động theo bản năng, làm các loại chuyện trái với luân thường đạo lý, sinh sôi liên tiếp bừa bãi, khiến người người cảm thấy bất an, nhao nhao nghi ngờ người bên mình, không dám tin tưởng ai hết. Thân phận người phàm của Mặc Uyên Kiếm Tôn có được tất cả sự tín nhiệm và coi trọng của mọi người. Y tru sát rất nhiều ma vật, trở thành anh hùng trong chiến dịch Phục Ma. Tống Thanh Thời ý thức được bước ngoặt lịch sử đã tới, thế nhưng cậu không thể ngăn cản được đoạn kịch bản này xảy ra, mỗi người đều bị cuốn vào vòng xoáy của chiến trận. Vô Hoan cũng không thích lùi bước trước mặt khó khăn, y là một nam nhân theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có giấc mộng và khát vọng của mình. Y hi vọng có thể khiêu chiến kẻ mạnh, tiến thêm một bước trên con đường kiếm đạo, cũng hi vọng có thể thu hoạch được địa vị tốt hơn, chứng minh với thế giới và đạo lữ sức mạnh của mình. Tống Thanh Thời cũng là nam nhân, cậu hiểu được tâm tư ấy. Cậu xác nhận việc Mặc Uyên Kiếm Tôn gia nhập chiến dịch Phục Ma thuộc về loại tình tiết không thể ngăn cản, bèn tham gia vào công việc chữa bệnh hậu cần, muốn thử xem có thể ngăn cơn sóng dữ vào lúc bi kịch của Mặc Uyên phát sinh không, ít nhất để câu chuyện trong pháp trận có một kết cục tốt hơn. Vào thời điểm đó, cậu tìm được Khúc Ngọc Dung. Nhiều năm qua đi, Khúc Ngọc Dung qua tay đủ loại nam nhân, đã biến thành con rối dục vọng, không có tư duy, không hiểu liêm sỉ, cũng không biết phản kháng, ai cũng có thể đùa bỡn. Thời kỳ thái bình, hắn có thể làm chim hoàng yến được nuông chiều trong lồng, trải qua cuộc sống "hạnh phúc" bị chở che. Bây giờ khắp nơi đều là hỗn loạn và tối tăm, mỗi người đều có áp lực rất lớn, kẻ nhu nhược lập tức trở thành đối tượng tốt nhất để phát tiết, hắn thậm chí còn không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt... Bệnh tình của Khúc Ngọc Dung quá nghiêm trọng, có sự ỷ lại rất mạnh vào chuyện giường chiếu và với những tên được hắn gọi là "tình nhân". Tống Thanh Thời phí rất nhiều sức mới đưa được hắn về bên cạnh mình, tiến hành tâm lý trị liệu. Khúc Ngọc Dung cho là cậu muốn hắn hầu hạ, gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười. Cũng không lâu lắm, Khúc Ngọc Dung tình cờ phát hiện ra sự thật khiến nhà họ Khúc diệt môn trong đống tư liệu mà Mặc Uyên Kiếm Tôn cất giữ, cũng biết được một trong số tình nhân của mình chính là kẻ thủ hại chết nhà họ Khúc năm đó. Hắn tỉnh lại khỏi sự ngu xuẩn, lại nhân lúc Mặc Uyên Kiếm Tôn ra ngoài trừ ma, Tống Thanh Thời bận luyện đan mà lấy dũng khí lén lút trốn về, dẫn người kia tới chiến trường, đẩy vào trong bầy ma vật, đồng quy vu tận. Khi Tống Thanh Thời phát hiện thì đã quá muộn, cậu vội vàng chạy tới cứu người cũng không kịp. Khúc Ngọc Dung chết rồi, trước khi chết, hắn cười nói: "Tạ ơn ngươi, không sao đâu, tính mạng của ta cũng không còn ý nghĩa gì." Trong đầu Tống Thanh Thời xuất hiện dòng chữ nhiệm vụ thất bại, tiếp nhận trừng phạt. Trên mặt cậu xuất hiện những đốm đen lấm tấm, linh lực trong cơ thể cũng xảy ra vấn đề, U Hỏa bắt đầu mất khống chế, đọc hỏa màu đen che trời lấp đất lan ra khắp nơi... Vào thời kì nhạy cảm như vậy, biến hóa của cậu bị coi là ma vật. Tống Thanh Thời cố gắng làm động tác tay, muốn nói với mọi người rằng cậu vẫn tỉnh táo, không có dục vọng giết chóc, đốm đen trên mặt chỉ là hiện tượng giả do nhiệm vụ thất bại tạo thành, cậu cần chút thời gian để điều chỉnh khống chế linh lực, sau đó có thể áp chế lại U Hỏa. Thế nhưng, không một ai muốn nghe một tên câm toàn thân chứa kịch độc giải thích, chúng mang theo ghen ghét, mang theo chán ghét, mang theo căm hận, tranh thủ trước khi Mặc Uyên Kiếm Tôn trở về, tru sát ma vật đáng ghét này. May mắn duy nhất là... Đây là hồi ức do Mặc Uyên Kiếm Tôn dùng trận pháp tạo ra, y không nỡ tổn thương người mình thích, vào khoảnh khắc trước khi đau đớn giáng xuống y đã kéo Tống Thanh Thời ra khỏi cảm xúc mãnh liệt. Những chuyện sau đó, Tống Thanh Thời vẫn luôn bay giữa không trung, cảm giác như mình đang xem một bộ phim cũ kĩ, kết cục của nó không hề tốt đẹp. Mặc Uyên Kiếm Tôn giết rất nhiều ma vật, bảo vệ rất nhiều thành trấn, trong sự khen ngợi của mọi người mà kiêu ngạo khải hoàn, mang theo viên đá quý đẹp nhất thế gian, muốn tặng cho người y thích. Thế nhưng, cái y nhìn thấy lại là đạo lữ bị vô số pháp khí tấn công, đang thoi thóp... Từng kẻ đều cố gắng tranh công giải thích với y, nói với y rằng chúng đã giết chết ma vật biết dùng độc này. Vô Hoan không nghe thấy gì hết, y lao thẳng về phía thiếu niên máu me đầy mình... Thiếu niên nhìn thấy y, U Hỏa rối rít tản ra hai bên, nhường ra một con đường. Từ đầu đến cuối, ngọn lửa kịch độc đó chưa từng làm tổn thương bất cứ ai. Tất cả mọi người im miệng, bọn chúng ý thức được không một ma vật nào có thể giữ được lí trí như vậy, nhưng sai lầm lớn đã tạo thành. Vô Hoan ôm thân thể dần lạnh ngắt của thiếu niên, dùng hết mọi phương pháp, muốn kéo lại sinh mệnh đang dần trôi đi, nhưng chỉ tốn công vô ích. Nước mắt từng giọt lăn xuống, rơi trên mặt thiếu niên. Thiếu niên lại không thể giơ tay lên, dùng viết chữ để dỗ dành y được nữa. Cậu lo lắng, liều mạng nghĩ cách biểu đạt tình cảm trong tim, cậu hé miệng, dùng tất cả sức lực còn lại, cuối cùng cũng đột phá được chướng ngại tâm lý, nói ra cái tên quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình: "Vô, Vô Hoan..." Cậu biết nói chuyện rồi, trong lòng còn có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều yêu thích muốn bày tỏ với đối phương, nhưng không còn kịp nữa. Thiếu niên kéo tay y một lần cuối cùng, cho đến khi mất đi độ ấm. Ác mộng cắn nuốt trái tim, không thể tỉnh lại... ...