Đương nhiên Trình Ngư cũng không hẳn là tên thần kinh thô, đôi lúc cậu có thể cảm giác được Trần Du có gì không đúng lắm, cậu cảm giác mấy chuyện này thường đều là...!kìm nén lâu quá nên bí bách.
Chuyển tiền cho cậu mua trà sữa, mua cơm, mua đồ ăn vặt, đến khi Trình Ngư mua xong rồi thì lại bảo không muốn ăn nữa.
Chuyện này cũng không có gì, Trình Ngư vui vẻ mà ôm tất, cuối cùng sau nửa tháng béo lên hai cân rưỡi.
Hơn nữa Trần Du đi đâu cậu cũng phải theo đó.
Đi thư viện đọc sách thì cậu đi theo ôm sách, học các môn chung thì cậu đi chiếm chỗ...!tại sợ nhiều người quá đụng phải tay cậu ta, ăn cơm xong còn muốn cậu cùng đi dạo trong vườn hoa.
? Ngài là Hương Phi* sao? Sợ bản thân bất cẩn liền hóa thành bướm bay đi mất à?
*Thiếp thất của vua Càn Long, tương truyền trên người bà có hương thơm tự nhiên có thể thu hút ong bướm.
Nhưng đối phương vì mình mà bị thương, đúng là tai bay vạ gió mà, vừa nghĩ đến đấy, ngọn lửa oán thán vừa tí tách trong lòng Trình Ngư liền bị cơn sóng áy náy dập tắt.
Giống như hiện tại, Trần Du nhất quyết muốn cậu ngày mai đi kiểm tra cùng cậu ta.
Trình Ngư thực ra không phải vì chuyện học hành gì hết, Triết học phương Tây là kẻ thù suốt đời của cậu.
Cậu đang bị phân vân giữa lười với lương tâm thôi.
Trần Du ngồi đối diện lộ ra vẻ mặt có chút không vui, ngẫm nghĩ một lúc liền nói: "Bên cạnh bệnh viện có nhà hàng Yến Giang Nam".
Trình Ngư khó hiểu ngẩng đầu lên.
"Còn có một quán trà sữa cũng khá ngon".
Hai mắt Trình Ngư lóe sáng.
"Mới mở một cửa hàng bánh ngọt nữa, bánh quy mặn ở đấy...".
Trình Ngư đổ lệ, không phải vì ý chí của đồng chí không kiên định, mà là súng pháo của địch quá mạnh.
"Đừng nói nữa, mấy giờ cậu đi, tôi đứng dưới kí túc chờ".
Từ đây có thể thấy, nếu là thời cách mạng, Trình Ngư chính là phần tử không thể chống cự trước viên đạn bọc đường của kẻ địch mà bán nước cầu vinh, bị nhân dân phỉ nhổ.
Đáng tiếc hiện tại nhân dân gần nhất chỉ có Trần Du, không những không phỉ nhổ cậu mà còn đeo theo cái mặt cười, chăm chú nhìn cái miệng gặm chân gà dính đầy dầu mỡ của Trình Ngư.
Mèo hoang ngồi đợi bên cạnh không chịu nổi nữa mà "meo" một tiếng rồi đi mất.
Nếu con mèo đó mà là người thì thể nào cũng nói: "Mọe nó chứ, gay vl"..
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
104 chương
97 chương