Editor: Sakura Trang Bây giờ Kỳ Yến giống như chú mèo được vuốt lông, lại nghiêng người lộ ra cái bụng mềm mại với Vi Sinh Lan. Dễ dàng dỗ như vậy… khuôn mặt Vi Sinh Lan càng thêm nhu hòa: “Đợi quản gia chuẩn bị xong sính lễ, chúng ta liền lên đường đến phủ Tả tướng.” “Được.” Bây giờ Kỳ Yến đã sớm không rảnh suy tính, trên thực bây giờ trạng thái của y đối với người trước mặt là nói gì nghe nấy. Cho dù là Tô Diễn, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện cũng nói với nàng một câu ‘Không hợp quy củ’, nhưng Kỳ Yến dù muốn hay không cũng luôn chấp nhận sự sắp xếp của nàng. Vi Sinh Lan đột nhiên cảm giác được sự yêu thích của nàng với người này, có lẽ không chỉ mấy phần mà thôi? Hiệu suất làm việc của quản gia vương phủ tự nhiên là rất cao, giờ mùi liền sắp xếp xong mọi việc. Người gác cổng phủ Tả tướng thấy mấy chục xe ngựa lục tục dừng trước cửa, chiếc xe đầu tiên nổi bật nhất dừng lại, một nữ tử cả người vận hoa phục bước xuống. Người hầu đi theo nâng xe lăn xuống, còn việc ôm người đặt lên xe tất nhiên là việc của Vi Sinh Lan rồi. “Xin hỏi các hạ là?” Một người gác cổng trong đó khách khí hỏi. Hạ nhân ngay cả chủ tử trong phủ của mình cũng không nhận ra… Vi Sinh Lan biết tất nhiên là do trong phủ Tả tướng Kỳ Yến không được sủng ái. Lúc thấy người đến lấy ra lệnh bài bạch ngọc, nhất thời thái độ của người gác cổng có chút biến hóa. Sau khi được đón vào chính đường, Vi Sinh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Tả tướng cũng không để cho nàng đợi lâu, một chốc lát liền chạy đến. Hai bên đơn giản làm lễ, Vi Sinh Lan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ý định chắc hẳn Tả tướng đã biết, bổn vương cũng không nhiều lời nữa. Sính lễ này… Tả tướng đợi lát nữa cho người kiểm tra là được.” Tả tướng cười đầy miệng đồng ý, ánh mắt lúc nhìn về phía Kỳ Yến cũng vô cùng ôn hò từ ái. Nếu không phải biết sự thật từ trước, có lẽ Vi Sinh Lan sẽ thật sự bị điệu bộ này lừa gạt cũng chưa biết chừng. Y theo quy củ, trước thành hôn nửa tháng hai bên không được gặp nhau. “Hôn kỳ định tại mùng một đầu tháng. Kỳ Yến… Trong đoạn thời gian này, mong rằng Tả tướng có thể chăm sóc cẩn thận giúp bổn vương.” Vi Sinh Lan trước cho Kỳ Yến một ánh mắt trấn an, mới quay đầu lại nhẹ giọng từ từ nói với Tả tướng. Tả tướng trả lời với giọng nói như đương nhiên: “Tất nhiên rồi, hồi lâu không gặp Yến Nhi, ta làm mẫu thân cũng vô cùng nhớ thương.” Lời xã giao ai không biết nói, nhưng phản ứng của Kỳ Yến đối với những lời này là ngay cả chớp mắt cũng không, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh Vi Sinh Lan, không nói lời nào. Thật là không cho người nửa phần mặt mũi… Thấy Kỳ Yến như vậy, trong mắt Vi Sinh Lan không tự chủ dính ba phần ý cười. “Khụ khụ, có những lời này của Tả tướng, ta an tâm.” Hiểu ý đổi một xưng hô khác cho xong câu khách sáo này, nàng vẫn phải cho Tả tướng đủ cấp bậc lễ nghĩa. Tả tướng gật đầu đáp lại, thật ra trong lòng có rất nhiều kinh ngạc. Cũng không nghĩ đến nhi tử thứ tư này của nàng còn có mấy phần bản lĩnh, có thể khiến cho Chiêu vương phí tâm vì y đến tận đây… Tóm lại y là họ Kỳ, tìm cơ hội nên tiến hành lợi dụng một phen. Vi Sinh Lan đứng lên, đưa tay vuốt lên tay áo không tồn tại nếp nhăn: “Tả tướng bận chuyện, ta cũng không tiện quấy rầy. Lần sau đến sẽ là ngày rước dâu.” Sau đó nàng ôn hòa từ chối khéo hành động muốn đích thân đưa tiễn của Tả tướng, lúc bước ra khỏi cửa chính đường lần nữa dặn dò với Ngu Thư Ngôn đang đứng ngoài cửa, “Chăm sóc công tử nhà ngươi thật tốt.” Ngu Thư Ngôn coi như người hầu thiếp thân của Kỳ Yến tất nhiên là ở lại phủ Tả tướng với Kỳ Yến, sự trung thành của hắn với Kỳ Yến vẫn có thể để cho Vi Sinh Lan tin được. Tầm mắt của Kỳ Yến chưa từng rời khỏi người Vi Sinh Lan một chút nào từ lúc nàng đứng lên. Cho đến khi người mình nhìn chăm chú đi qua một khúc quanh liền không thấy nữa, y mới hơi chớp chớp mắt đã có chút chua xót, thu ánh mắt về. Hơn nửa tháng… Đối với y mà nói quá dài đằng đẵng… Ra khỏi phủ Tả tướng Vi Sinh Lan ngồi lên xe ngựa lần nữa, trừ xe này của nàng, những xe còn lại vẫn đi theo đường cũ về phủ Chiêu vương. “Vật đấu giá cuối cùng…” Hoạt động đấu giá mỗi tháng một lần của Tụ Vân các được tiến hành như thường. Vi Sinh Lan ngồi xe ngựa đến cửa sau, canh phòng hiển nhiên là nhận ra chiếc xe ngựa này, cũng không nói hay làm bất kỳ hành động ngăn cản nào. “Chủ tử.” Diệp Khởi Y cúi đầu đứng dừng lại bên cạnh xe ngựa. Vén rèm lên, không đợi hạ nhân đặt ghế dài dùng để đặt chân, Vi Sinh Lan đã nhẹ nhàng nhảy xuống. Hai người ăn ý đi vào trong phòng, Vi Sinh Lan nhấp một ngụm trà do Diệp Khởi Y rót: “Tiến độ bên Lâm Ung như thế nào?” “Trong vòng nửa tháng hẳn là sẽ làm xong.” Diệp Khởi Y biết chủ tử nhà nàng là hy vọng Dung Cảnh có thể chạy về tham gia tiệc thành hôn, trong lòng âm thầm quyết định gần nhất sẽ phái thêm nhân thủ bên mình đến. Khởi lâu có nhiều cứ điểm nằm rải rác hoặc lớn hoặc nhỏ trong Cảnh quốc, nhưng nếu nói nơi cắm rễ sâu nhất, không thể nghi ngờ là nơi hiện tại. Ai lại nghĩ đến một tổ chức tình báo không ở ẩn trong bóng tối, ngược lại nghênh ngang xuất hiện ở nơi dễ thấy trước mặt mọi người chứ. Tụ Vân các coi như là phòng đấu giá có tiếng ở hoàng thành, mỗi tháng cử hành hội đấu giá không còn chỗ ngồi. Có thể ngồi phần lớn là người không giàu thì sang, vì vật mà mình thấy hiếm lạ không tiếc ném một con số thiên kim không phải ít. Diệp Khởi y đẩy hộp gỗ hồng trên bàn đến trước mặt Vi Sinh Lan: “Đây là sản phẩm hoàn thành.” Trong hộp là một khối ngọc bội được mài dũa tinh xảo. Bạch bích không tỳ vết, chất ngọc nhẵn nhụi như mỡ, bề mặt giống như hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Từ ngày thiết triều qua một ngày, Vi Sinh Lan để cho Diệp Khởi Y đi tìm nơi mà nữ tử tên “Thiên Cơ” đang ở trong Yên thành. Người này chuyên thiện cơ quan dị thuật, đời trước là một trong thủ hạ phụ tá của nhị hoàng nữ. Khi đó Vi Sinh Lan từng giao thủ mấy lần, tuy không rơi xuống thế yếu nhưng cũng không đòi được bao nhiêu chỗ tốt. Nhân tài như vậy, đời này chiếm được tiên cơ, dĩ nhiên Vi Sinh Lan sẽ không bỏ qua. Phí tâm tìm đến cửa, hứa hẹn thù lao phong phú như chỉ yêu cầu nàng điêu khắc một miếng ngọc bội… Thiên Cơ quả thật không nhìn thấu hành động lần này của người đến. Nhìn một cái hình vẽ trên ngọc bội, đột nhiên ánh mắt Vi Sinh Lan có chút lay động. Lúc trước Diệp Khởi Y hỏi nàng muốn điêu khắc hình vẽ nào, nàng liệt kê tên các loài thụy thú* trong lòng qua một lần, cuối cùng bật thốt lên nhưng lại là một chữ “mèo” này. *thụy thú: là loài thú thời cổ xưa tượng trưng cho điều tốt lành, may mắn. Sau khi nói xong Vi Sinh Lan cũng không thay đổi, dù sao ngọc bội là muốn tặng cho Kỳ Yến, điêu khắc một hình vẽ hợp với hình tượng cũng không có gì không tốt. Dĩ nhiên, tương lai không lâu nàng sẽ biết… Kỳ Yến không phải cái loại con mèo nhỏ có thể dễ bảo gì, chẳng qua là thu hồi răng nanh và móng nhọn ở trước mặt nàng mà thôi. Nhưng đây đều là nói sau.