Editor: Sakura Trang
Hôm sau giờ Mẹo mới vừa tới, Vi Sinh Lan liền thức dậy.
“Chính quân...” Vân Sanh dùng khóe mắt liếc một cái người vẫn nhắm mắt nằm ở trong giường nhỏ, lúc nói hai chữ này thanh âm liền ép tới cực thấp, lời nói mang chút chần chờ cũng chưa có nói tiếp.
“Không cần đánh thức y.” Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, chân mày cúi xuống độ cong không sâu không cạn, vẫn như cũ là vừa đến.
Nói lời từ biệt là chuyện hôm qua đã làm, bị phu lang nhà mình lấy cái loại ánh mắt khó nói nên lời đó nhìn chăm chú… Luôn là dễ dàng mềm lòng.
“...” Nghe thanh âm khép lại cửa phòng nhẹ vô cùng, người trên giường nhỏ ngay sau đó cũng mở to mắt, hai tròng mắt đen thui không thấy rõ thần sắc gì.
Đội ngũ xuất phát từ ngoài Thần môn, nhưng khi Vi Sinh Lan bước xuống bên trong xe ngựa, chào đón nàng nhưng là người trước mắt nàng cũng muốn gặp.
“Trong danh sách những người đi, cũng không hề có Thế tử.” Vi Sinh Lan chưa cho đối phương cơ hội mở miệng, lấy giọng nói tương đối công thức hóa nói xong liền gật nhẹ đầu vượt qua hắn bước tới bên cạnh Lăng Tần.
“Chiêu vương, người đã đến đủ… Chúng ta lập tức lên đường?” Hiện so với thời gian dự tính xuất hành sớm rất nhiều, nhưng Lăng Tần đã sớm chỉnh đốn xong đội ngũ, trong trạng thái tùy thời lên đường.
Lần này xuất hành nàng chẳng qua là tương đương với tồn tại như phó quan, người có quyền chân chính trong đội ngũ là người trước mắt này, là lấy quy củ hoặc tình lý đều phải hỏi ý kiến trước.
Vi Sinh Lan đối với việc này tự nhiên không có dị nghị, mà lúc này người mới vừa nàng nàng vượt qua cũng đi đến, thần sắc trên mặt cũng không một tia tức giận, vẫn là mang theo mỉm cười thanh nhã: “Ta là được bệ hạ gật đầu đồng ý.”
Sinh Lan lấy ánh mắt hỏi thăm nhìn về Lăng Tần, người sau thì gật đầu với nàng lấy làm khẳng định.
“Nhưng Thương Tĩnh hầu không thể nào đồng ý.”
Thương Chỉ tựa như bị đâm trúng yếu hại vậy nụ cười trên mặt cứng lại, nhưng rất nhanh hắn liền trả lời: “Có bệ hạ đồng ý là được.”
“Tử Chiêu cần gì phải kháng cự ta như vậy, ta biết được chuyến này cũng không phải là chuyện trò đùa, đi cùng nhưng khẳng định sẽ không cho ngươi tăng thêm bất cứ phiền phức gì.” Thần sắc bình tĩnh, Thương Chỉ trước làm ra một phen cam kết.
Đối phương cũng đã nói đến mức này rồi, Vi Sinh Lan hơi nhíu mi nhưng cũng không nói gì.
Nàng cũng không phải không biết Cảnh đế sở dĩ gật đầu đồng ý là vì để cho Thương Chỉ cùng nàng có nhiều tiếp xúc, để cho nàng thay đổi tâm ý đồng ý hôn sự này… Từ đó lấy được trợ lực của phủ Thương Tĩnh hầu.
Nhưng nếu như là vì quyền thế mà thú một người, ban đầu nàng liền sẽ không chọn cưới Kỳ Yến làm chính quân.
“Lên đường đi.” Dứt lời Vi Sinh Lan cũng xoay mình cưỡi ngựa người hầu dắt tới.
Sắc mặt ngự y đi theo cũng không tính đẹp mắt, ngự y tuy không phải cái quan lớn gì, ở trong cung cũng vẫn là áo cơm không lo… Hiện bị chọn đi vùng đất bị dịch bệnh tàn phá đó, tánh mạng có thể giữ được không cũng còn chưa biết.
Từ hoàng thành đến Ký châu ước chừng là hao tốn gần nửa tháng, sau khi đến chính mắt thấy cảnh tượng trong thành mọi người mới hiểu rõ, tin tức truyền tới trong hoàng thành kia chỉ sợ là đi nhẹ nói không biết mấy phần.
Một nơi khác trong phủ Chiêu vương, người vẫn nằm ở trên giường nhỏ từ lúc tiếng đóng cửa truyền tới liền vẫn mở mắt nhìn xà nhà thật lâu không có động tác... Thẳng tới giờ Thìn Vân Sanh gõ cửa hỏi.
“Lần này là cái gì?” Kỳ Yến thấy Ngu Kỳ lại lấy ra một phong thư được dán cẩn thận, ngược lại không có quá lớn ngoài ý muốn. Nếu là mẫu thân và và huynh trưởng của y không nhân cơ hội này có động tác, y ngược lại mới thấy lo ngại.
Ngu Kỳ đem thư bày tới trước mặt Kỳ Yến, ngay sau đó che môi lại ho khan một hồi lâu.
“Lấy trộm ấn tỳ…” Người trên xe lăn che môi, nhếch lên thành một độ cong lạnh lẽo, tuy nhiên không được một lúc lại mím chặt.
Lúc Vi Sinh Lan xử lý chính vụ chưa từng tránh y, tự nhiên chỗ để ấn tỳ y cũng biết.
Kiềm chế suy nghĩ muốn đưa tay ném phong thư vào trong chậu than thiêu hủy, Kỳ Yến khẽ rũ mắt xuống bình tĩnh đưa tay gấp lại một lần nữa.
Giữ lại phong thư là bởi vì giấy trắng mực đen này lưu lại ngày sau làm chứng cớ sử dụng, nhưng nếu nghĩ y sẽ làm theo đó là tuyệt đối không có khả năng.
“Được ấn tỳ đúng là có thể làm không ít chuyện gài tang vật hãm hại.” Ngu Kỳ vẫn là che môi, nhìn người ngồi ở đối diện sau khi nghe lời hắn nói thần sắc lại lạnh xuống mấy phần, trong con ngươi hắn nhưng là không biết làm sao lộ ra chút ý cười.
Nhận rõ sự thật y đã thật sự vùi sâu vào trong vực sâu mang tên ‘Vi Sinh Lan’, tuy là vẫn không thể hoàn toàn đồng ý, nhưng hắn cũng đã dần dần tiếp thu.
Tóm lại hắn là không thay đổi được. Nghĩ như vậy, Ngu Kỳ chỉ có thể ở trong bụng than nhỏ.
“Ảnh Thất cũng bị người sai đi theo ngài ấy.”
Đối mặt với giọng nói giống như nghi vấn thực chất thì là trần thuật, người trên xe lăn gật đầu một cái.
Lúc gật đầu, một con Hải Đông Thanh màu xám bay vọt từ ngoài bệ cửa sổ mà vào, đứng ở trên bàn dài sau liền ngẹo đầu với người ngồi xe lăn.
Con này Hải Đông Thanh này được Vi Sinh Lan tặng cho Kỳ Yến, lại bị Kỳ Yến tạm đưa tới trong tay Ảnh Thất.
Biết được người trong lòng ở trên đường cũng không gặp nguy hiểm, vẻ mặt sơ lãnh của người trên xe lăn hơi thoáng nhu hòa xuống. Nhưng nhìn xuống dưới tờ giấy thấy mấy chữ ‘Thế tử phủ Thương Tĩnh hầu’ này….
“Yến nhi.” Không biết bao lâu không nhìn thấy y lại hiện ra vẻ mặt giận dữ rõ ràng như vậy, Ngu Kỳ liền gọi người trên xe lăn một tiếng.
Kỳ Yến cực thấp “Vâng” một tiếng, chẳng qua là lực đạo hai ngón tay cầm tờ giấy ngày càng mạnh, cuối cùng đem nó vo thành một nắm.
Truyện khác cùng thể loại
275 chương
35 chương