Editor: Sakura Trang
Rước dâu cũng phải canh đúng giờ lành mới đi.
Hôm nay Vi Sinh Lan dậy sớm hơn so với mọi hôm, dù là một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay cũng không có gì bận rộn. Bây giờ nàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế đỏ bằng gỗ trong phòng, trên người cũng mặc đồ cưới màu đỏ tươi sáng.
Đời trước mặc y phục trang sức màu hơi nhạt, đời này cần mặc màu đậm hơn để thêm vui mừng, Vi Sinh Lan từ đó đến giờ chưa từng mặc y phục màu sắc tươi sáng như y phục cưới này.
“Còn có một khắc đồng hồ (15′)”. Dung Cảnh thấy Vi Sinh Lan luôn luôn đưa mắt nhìn về phía đồng hồ cát trong phòng, trong lòng nhịn được buồn cười mở miệng.
Đệ tử này của hắn thật sự là để tâm đến Kỳ Yến, nếu không sẽ không phí nhiều công sức trên mọi việc như vậy.
Hai ngày trước Dung Cảnh vội vã trở về, hiện nhìn đệ tử nhà mình thật sự muốn thú phu lập gia đình, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Nếu Dung Hoa ở… Có lẽ tâm trạng cũng không khác hắn bao nhiêu đi.
Thật ra cưới trắc quân cũng không khác lắm so với nạp thị, vừa không cần rước dâu, cũng không cần bái đường. Khác biệt duy nhất chẳng qua là kiệu hoa của trắc quân mang từ cửa hông đi vào, mà thị thì chỉ có thể từ cửa sau.
Riêng nói về điều này, Vi Sinh Lan không nhịn được thở dài một tiếng, đưa tay xoa xoa mi tâm. Nàng có thể nói lần trước ngay cả bước động phòng nàng cũng tiết kiệm, bây giờ suy nghĩ một chút… Ngày đó không phải Kỳ Yến đợi nàng một đêm chứ?
“Đi thôi.” Dứt lời Vi Sinh Lan liền đứng lên.
Ra khỏi phòng, đập vào mắt có thể nói đều là màu đỏ, hôm nay phủ Chiêu vương không chỗ nào là không treo vải hồng. Đây cũng chỉ có lúc đón chính quân mới có.
Kiệu lớn tám người khiêng, nghi trượng* mở đường. Hôm nay trên đường lớn từ phủ Chiêu vương đến phủ Tả tướng trừ đội ngũ rước dâu bên ngoài, tạm không cho phép người khác đi lại.
Chẳng qua thích xem náo nhiệt là bản tính của dân chúng, huống chi là tình cảnh với thanh thế lớn như vậy.
“Người nọ chính là Chiêu vương?” Nam tử vận cẩm y màu mặc lam, lúc này đang đứng dựa vào cửa sổ nơi trà lâu.
Trong mắt lộ hứng thú, bộ dáng tựa như thấy vật gì khiến bản thân vui vẻ mà nhếch khóe miệng, khiến cho nữ tử bên cạnh cảm thấy có chút tò mò. Đệ đệ này của nàng… Lúc nào thì có thần thái như vậy chứ?
*Nghi trượng: đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.
Chẳng qua liếc nhìn trên đường lớn một cái, thấy một nữ tử đang ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn đi ở đầu đội ngũ, nàng cũng đã biết nguyên nhân rồi.
Người đoan hoa nghiên lệ như vậy… Cho dù đều là nữ tử nàng cũng không tránh khỏi ngẩn người trong chốc lát.
Ngày vui, Vi Sinh Lan cũng không tránh khỏi bị Vân Sanh hành hạ trang điểm và đeo một chút đồ trang sức. Dung mạo vốn xuất chúng do di truyền từ Cảnh đế và Dung Hoa, hiện tại lại mặc lên y phục màu đỏ thì càng lộ thêm ba phần minh lệ.
“Dĩ nhiên là nàng.” Có thể chiếm lấy đường lớn, lại thú gả vào mùng một, trừ Chiêu vương ra cũng không có người khác.
Tuy làm quan trong triều, nhưng chức quan ngồi chơi xơi nước không cần thượng triều gặp vua của nàng, tự nhiên cũng không được tận mắt nhìn thấy Chiêu vương trong khoảng cách gần.Đội ngũ rước dâu dừng trước cửa phủ Tả tướng, Vi Sinh Lan yên lặng chờ. Nàng ngược lại muốn tự mình bế Kỳ Yến lên kiệu hoa, nhưng không thể làm khác vì đây không phải chuyện do nàng làm, phải do trưởng bối của Kỳ Yến đi hoàn thành.
Chỉ trong chốc lát, bóng người quen thuộc liền xuất hiện cách đó không xa, đang đội hỉ khăn, rất an phận nằm trên… Ừ? Nam tử?
Tuy là nghĩ đến Tả tướng sẽ không vì Kỳ Yến làm chuyện này, nhưng không nghĩ sẽ để cho một nam tử suy yếu như vậy cõng…
Vi Sinh Lan không nhịn được vì người này mà ra mồ hôi lạnh, hơi cúi đầu, dáng vẻ không ổn bước về phía trước. Nàng đã chuẩn bị xong việc không quản quy củ, trước ôm người lên tay rồi nói sau.
“Yến nhi, ngày sau phiền người thay ta chiếu cố nó.” Đợi đến khi nam tử kia một bước ngừng lại một bước cực kỳ chậm chạp đi đến trước mặt nàng, hết thảy đều rõ ràng…
Khuôn mặt có năm phần tương tự với Kỳ Yến, lại là trưởng bối.
“Cha.” Vi Sinh Lan không do dự kêu thành tiếng.
Ngu Kỳ nghe vậy hơi run một chút, rồi sau đó rất là vui mừng gật đầu. Có thể tùy tiện xưng hô với hắn như vậy… Người này thật sự sẽ đối xử tốt với Kỳ Yến.
Mười dặm hồng trang, phong quang đại gả. Vi Sinh Lan nói ra như vậy, và quả thật nàng cũng làm được vì Kỳ Yến.
Đội ngũ lúc về dài hơn nhiều so với lúc đi, mà người vây xem hai bên đường cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Thật vất vả hoàn thành xong chặng đường về này, Vi Sinh Lan lập tức tung người xuống ngựa. Theo phong tục cũ đã cửa kiệu ba lần, cuối cùng nàng cũng đã có thể chạm vào phu lang nhà mình.
Còn việc chính quân phải tự vượt qua chậu lửa cái gì… Vi Sinh Lan cứ như vậy ôm người từ trong kiệu ra, giữ nguyên tư thế này vượt qua chậu lửa. Ngược lại là ai dám nói nàng không hợp quy củ vào lúc này?
Ừ, trước mắt nhìn là không có.
Chẳng qua Vi Sinh Lan cúi đầu phát hiện Kỳ Yến đang nắm chặt lấy vạt áo của nàng.
Là do quá căng thẳng sao, trong đầu Vi Sinh Lan nghĩ.
Vì hôm nay bái đường, tự nhiên là có để cho thợ mộc làm một cái xe lăn mới. Nhưng lúc Vi Sinh Lan cúi người thả người trong ngực vào xe lăn, lại phát hiện tay nắm vạt áo của nàng càng nắm chặt hơn.
Mặc dù ta rất nguyện ý ôm chính quân của ta, nhưng nếu tiếp tục như vậy sẽ không có cách nào bái đường.” Cách khăn trùm đầu, Vi Sinh Lan nói nhẹ bên tai Kỳ Yến, trong giọng nói đều là ý cười.
Người trong ngực lúc này mới do dự dần dần buông tay ra, thuận theo tùy Vi Sinh Lan thả xuống.
Chuyển vào chính đường.
“Để cho trẫm đợi lâu a.” Mặc dù nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí liền biết Cảnh đế cũng không có nửa ý trách cứ.
Đế vương là chủ cưới, tất nhiên là vinh dự vô thượng. Nhưng đương nhiên chuyện hô sẽ không thể do Cảnh đế làm, nàng chẳng qua chỉ ngồi đó làm hình thức thôi.
Nói đến điều này Cảnh đế không biết nên tức hay nên cười, lúc Vi Sinh Lan nói chuyện này với nàng thì thật là thẳng thừng.
Sau khi đợi Vi Sinh Lan đón người, Tả tướng và Ngu Kỳ đi một con đường khác đến phủ Chiêu vương, hiện hai người cũng đang đứng ở một bên.
Trù mang* màu đỏ, Vi Sinh Lan và Kỳ Yến mỗi người cầm một đầu. Theo tiếng hô của người hầu mà hoàn thành ba lạy, nghe thấy hai chữ “Lễ thành”, Vi Sinh Lan mới buông lỏng một chút. trù mang: quả cầu bằng lụa đỏ, hai bên có hai dải lụa dài, dùng trong nghi thức bái đường ở hôn lễ thời xưa của người Trung Quốc.
Cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi như kế hoạch của nàng. Sau ngày ôm nay, chắc chắn người quyền quý trong hoàng thành đều biết được chính quân phủ Chiêu vương đúng là tứ công tử của phủ Tả tướng.
Mà sau câu “Đưa vào động phòng” kia… Vào đúng là muốn vào. Chẳng qua là sau khi vào, Kỳ Yến phải ở trong tân phòng đợi lâu, mà Vi Sinh Lan còn phải ở lại tiệc mừng.
Người có danh vọng trong hoàng thành gần như đều đến đông đủ, dẫu sao chỉ riêng việc đế vương làm chủ hôn đã không biết đưa đến bao nhiêu người dù gọt nhọn đầu cũng muốn chen vào để dính chút ánh sáng, bốn chữ “chống đỡ tình cảnh” không phải chỉ nói xuông.
“Hắc! Tử Chiêu, ta ngưỡng mộ cạn một ly.” Vi Sinh Lan vừa mới xuất hiện, liền bị Tô Diễn tóm trước bắt uống rượu.
Coi như bằng hữu chí giao không cản rượu giúp nàng thì thôi, lại còn là người đầu tiên bắt nàng uống rượu… Sự việc phát triển có phải không đúng chỗ nào hay không.
Chẳng qua Vi Sinh Lan đối với chuyện này cũng chỉ cười một tiếng, sảng khoái cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà.
“Thêm một ly nữa nào.” Tô Diễn vô cùng tự nhiên mà lấy ly rượu không từ tay nàng, lại rót một ly đầy nhét vào tay nàng.
Cứ rót như vậy cho Vi Sinh Lan hai ly, tâm trạng Tô Diễn rất tốt. Nhưng nàng cũng không muốn chơi xấu bằng hữu của mình, rót xong hai ly nàng liền bắt đầu cản rượu giúp Vi Sinh Lan.
Còn việc người khác nhìn nàng như thế nào… Là nịnh hót? Loại nhàn ngôn toái ngữ* này đối với Tô Diễn căn bản không có chút lực sát thương nào được không.
Nhàn ngôn toái ngữ(闲言碎语): 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) | 2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận
Dung Cảnh khiêm tốn xuất hiện ở bàn bên cạnh, nơi này ngoại trừ Vi Sinh Lan và Cảnh đế không có người biết được thân phận của hắn. Người ta thấy chỉ nghi ngờ một chút đây là công tử nhà nào, cũng không thật sự hỏi kỹ.
Thấy Vi Sinh Lan nhìn sang, Dung Cảnh liền vân đạm phong khinh giơ ly rượu lên tỏ vẻ chúc mừng, sau đó tự uống cạn một ly trước.
Cảnh đế ở chỗ này, không người dám nói lời quá càn rỡ. Ngay cả những hoàng tỷ hoàng muội kia của Vi Sinh Lan, tất cả đều lộ ra khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ chúc mừng.
“Tử Chiêu… Ta sắp không chịu nổi rồi.” Tô Diễn chậm rì rì nói. Các nàng không dám chuốc say Vi Sinh Lan, nhưng chuốc say người muốn cản rượu hình như là không có vấn đề gì.
Thấy Tô Diễn hơi lộ vẻ say rượu, Vi Sinh Lan liền nói thẳng với người định lên mời rượu lần nữa là không có tửu lực, tân khách nghe vậy tự nhiên biết đây là có ý muốn rời khỏi.
“Lương tiêu khổ đoản, chúng ta cũng không lưu Chiêu vương nữa.” Nữ tử… Thái Phủ Khanh nhận lỗi nói, khuôn mặt tràn đầy ý vị sâu xa.
Vi Sinh Lan thuận miệng nói mấy câu khách sáo, sau đó liền rời khỏi tiệc mừng.
Kỳ Yến từ sau lúc được Vi Sinh Lan ôm lên giường, liền duy trì tư thế ngồi thẳng sống lưng bên mép giường không nhúc nhích. Giấc mộng đêm qua đến giờ vẫn khiến y thấy sợ hãi, không tự tay chạm vào Vi Sinh Lan thì… y không có cách nào yên tâm được.
Hỉ khăn che tầm mắt của y, thời gian chờ đợi rất dài làm hao mòn tính nhẫn nại không nhiều lắm của y. Mà càng chờ đợi, bất an trong lòng liền càng xao động.
“Vương gia, chủ tử y đợi ngài rất lâu rồi!” Ngu Thư Ngôn giữ cửa, thấy Vi Sinh Lan liền không nhịn được hơi oán trách một chút.
Một thị tử giữ cửa khác nghe vậy rất là kinh hoảng len lén quan sát vẻ mặt Vi Sinh Lan, đợi không thấy vẻ mặt nửa phần tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó Kỳ Yến nghe thấy tiếng đẩy cửa, tâm thần hỗn loạn vào thời khắc này nhanh chóng ổn định lại.
Vi Sinh Lan tiến vào phòng liền thấy người mặc giá y lửa đỏ đang ngồi với tư thế có thể nói cực kỳ đoan chính, khẽ dời ánh mắt nhìn thấy ngọc như ý trên bàn, chính là thứ dùng để vén hỉ khăn lên.
Tướng mạo Kỳ Yến như thế nào nàng đã sớm rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao với động tác này lại có chút mong đợi.
“Nhìn chằm chằm ta làm gì?” Vi Sinh Lan nhẹ nhàng vén hỉ khăn lên. Chưa kịp khen ngợi dung mạo diễm lệ của người này, liền bị bộ dáng ngây ngô của y làm cho bật cười.
“Đói bụng không?” Nghĩ đến cả ngày nay chắc Kỳ Yến chưa ăn gì, Vi Sinh Lan im lặng nhíu mi.
Không ngờ lúc này Kỳ Yến lại lắc đầu một cái, chỉ vào hai ly trên bàn, thấp giọng nói: “Rượu hợp cẩn.”
… Người này cuối cùng còn gấp hơn cả nàng sao.
Cho dù như thế nào, Vi Sinh Lan cũng không đành lòng làm khác ý Kỳ Yến, huống chi rượu này cũng là muốn uống.
Nhưng vừa mới uống xong, Kỳ Yến liền tự giác tháo phượng quan cản trở tháo xuống, tùy ý đặt một bên. Mái tóc đen dài như thác nước chảy xuống xõa tung đằng sau, y không mất nhiều sức liền dựa vào trong ngực Vi Sinh Lan: “Thế chủ, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Chủ động khiến Vi Sinh Lan hoài nghi rốt cuộc ai mới là bên làm chủ.
Nhưng mỹ nhân phong tư trác tuyệt trong ngực, không chỉ bày tư thế thích thì cứ lấy, thậm chí còn chủ động mở miệng cầu hoan… Cho dù là thánh nhân thanh tâm quả dục, sợ rằng khó mà không động lòng với lần này.
Người này cũng đã làm đến bước này…
Vi Sinh Lan đưa tay kéo mà trướng xuống, ngay sau đó nhoài người đè người xuống dưới thân. Sẽ không biết thứ chờ đợi y phía trước có phải sẽ làm y hối hận vì cử động này hay không, lại dám khơi mào dục vọng của một nữ tử…
Vậy Thái Phủ Khanh nói thật ra cũng không sai.
Lương tiêu khổ đoản.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
167 chương
55 chương
498 chương
161 chương