CHƯƠNG 86: Trung trinh truyện - quy Edit: Foxpii Bề ngoài này được chế tác thành một vại ngói hình mai rùa, cao khoảng 50 cm, thân vại tròn, trên rộng dưới hẹp, vị trí rộng nhất nằm ở một phần ba vại ngói, nhìn ra cũng chỉ có 50 cm, miệng vại thu hẹp chỉ có kích thước chưa bằng một bàn tay. Thể tích của vại ngói ước chừng bằng thể tích của một người, nhưng hình dạng và hình thái của con người căn bản không thể phù hợp, càng đừng nói đến kích thước của miệng vại kia, đầu người lớn căn bản không có cách nào xuyên qua miệng vại nhét vào. Chuyện không thể hoàn thành trên lý thuyết nhưng cái vại rùa này lại làm được —— Giang Vấn Nguyên đeo găng tay, nhẹ nhàng ấn khối da đầu kia, dưới da là hình dạng hộp sọ hoàn chỉnh cứng rắn, không có biểu hiện nứt xương và nát bấy. Không gian trong vại ngói được lấp đầy, da đầu từ miệng vại bị mắc kẹt giữa miệng vại và chất độn bên trong vại, bị ép ra một dấu vết rất sâu. Giang Vấn Nguyên đứng thẳng dậy, hướng người chơi đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh nói: "Hai người vào đây đem cái vại ngói này ra ngoài." Một thanh niên đeo kính tên là Đới Lập và Mạc Phàm biểu hiện vẫn luôn rất tích cực, chủ động đi vào trong phòng. Bọn họ ở ngoài phòng ngửi thấy mùi tanh và mùi hôi thối rất nặng, cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt. Mạc Phàm còn đeo khẩu trang phòng bụi nhưng mùi hôi thối trong phòng hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Mùi họ ngửi thấy bên ngoài phòng chỉ là khó chịu bình thường, nhưng mùi trong phòng có thể dùng vũ khí sinh hóa để hình dung. Khẩu trang chống bụi cũng vô dụng, Đới Lập và Mạc Phàm vừa mới đi vào trong phòng liền cảm giác bọn họ sắp hít thở không thông trong mùi hôi thối, nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ở trong phòng tìm kiếm manh mối, ở lại một thời gian tương đối, lại là bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Đới Lập và Mạc Phàm không hẹn mà cùng dùng lý do "Nói không chừng trước khi bọn họ đến hai người kia đã dùng con rối che chắn công kích tinh thần hôi thối rồi" để an ủi mình, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem vại ngói chuyển ra khỏi phòng. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên kiểm tra những đồ chứa có thể tích tương tự như người lớn trong phòng một lần nữa, xác nhận thi thể của người chơi nam đầu bím kia quả thực không có ở trong phòng mới rời khỏi. Đới Lập và Mạc Phàm chuyển vại ngói đến khu nghỉ ngơi công cộng của homestay, sau khi bọn họ dọn sạch bùn bên trên, liền chờ Giang Vấn Nguyên và Trần Miên từ trong phòng đi ra. Mạc Phàm nói với Giang Vấn Nguyên: "Đại lão, chúng tôi đã thử lấy đồ vật bên trong ra, nhưng miệng vại quá nhỏ, đồ vật bên trong bị kẹt không cách nào lấy ra. Phỏng chừng chỉ có thể trực tiếp đập nát vại ngói mới có thể nhìn thấy thứ bên trong." Lúc Mạc Phàm đề nghị, hắn cũng đã chuẩn bị cũng vô cùng chu toàn, chuẩn bị mấy cái búa, cũng đủ để đối phó với vại ngói rồi. Giang Vấn Nguyên gật đầu đồng ý với đề nghị của Mạc Phàm: "Đập nhẹ thôi, đừng làm hỏng đồ đạc bên trong vại." "Đương nhiên, đương nhiên!" Mạc Phàm có chút kích động nói. Không cần Giang Vấn Nguyên động thủ, Mạc Phàm liền tự động mang theo mấy người chơi quen biết cùng nhau đập nát toàn bộ vại ngói từ bên ngoài, lộ ra đồ vật bên trong vại ngói. Đó là thi thể hoàn chỉnh của người chơi nữ, thi thể của cô ta chen chúc thành một khối, vẫn duy trì hình thùng tròn trong vại, nằm trong một cái vại ngói bị vỡ nửa bên. Hung thủ giết chết người chơi nữ đầu húi cua kia vì để nhét cô ta vào trong vại ngói mà đem toàn bộ thân thể và tứ chi đều bẻ gãy, dùng hình dạng vừa phục nhất chen vào trong vại. Nhưng hộp sọ của người chơi nữ đầu húi cua vẫn là hình dạng ban đầu, không bị phá hư, đầu cô làm cách nào mà xuyên qua miệng vại nhỏ hơn hộp sọ một vòng lớn? Dưới sự hợp tác của mấy người chơi, thi thể người chơi nữ bị đè ép đến mức không thành hình một lần nữa giãn ra. Trên thi thể của cô không có vết thương ngoài da, chỉ có dấu hiệu chảy máu miệng và mũi, không chảy máu ở những nơi khác. Người chơi nữ đầu húi cua bị gãy xương nhiều chỗ, cơ bắp bị bóp đến biến dạng, dẫn đến chức năng bình thường của cơ thể không thể hoạt động, cuối cùng chết đi. Giang Vấn Nguyên xác nhận nguyên nhân cái chết của người chơi nữ, sau khi tìm được manh mối khác trên người cô, liền nói với Trần Miên: "Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh nhà dân, tiếp xúc với các NPC khác ở Trang Hương." Trần Miên khi tìm kiếm manh mối trong phòng người chơi mất tích không có phản ứng xấu, khi nhìn thấy thi thể biến dạng của người chơi nữ cũng không có phản ứng xấu, kết quả lúc ra khỏi cửa, phản ứng xấu lại đến, hắn xoa xoa mi tâm, lộ ra nụ cười nhu nhược với Giang Vấn Nguyên: "Thi thể của người chơi nữ kia quá khủng bố, em có chút không thoải mái, chỉ sợ thể lực không thể chống đỡ quá lâu... Anh yêu, anh dùng con rối tìm ra những NPC quan trọng bên ngoài homestay có được không?" Giang Vấn Nguyên thoáng trầm tư một hồi: "Anh không có con rối có khả năng trực tiếp tìm được NPC quan trọng, nhưng chỉ cần là nguyện vọng của em, anh đều sẽ nghĩ biện pháp để thực hiện." Giang Vấn Nguyên rắc thức ăn cho cẩu cho những người chơi khác, lấy ra hai con rối từ không gian đặc biệt. Một là con rối trái đất cỡ bóng rổ, tứ chi tinh tế mọc trên địa cầu, nửa bên của địa cầu bị một icon mặt cười chiếm cứ. Con còn lại chỉ là một anh hùng cổ đại tay cầm cung tên. Giang Vấn Nguyên đầu tiên kích hoạt khả năng đặc biệt của rối trái đất: xác nhận số lượng npc, vị trí có hình dạng thực thể trong bán kính 1km và nhận được hồ sơ thông tin cá nhân của họ. Sau đó lại kích hoạt khả năng đặc biệt của con rối cung thủ: xác nhận một npc có manh mối quan trọng trong số các npc đã biết (giới hạn 10 người). Trong bản đồ ảo do con rối trái đất hình thành, Giang Vấn Nguyên loại trừ NPC đoàn kịch buổi chiều có thể nhìn thấy, sau đó ở gần nhà dân, lựa chọn NPC nữ trên 50 tuổi, hơn nữa mỗi hộ tối đa chỉ chọn một người. Sau khi chọn đủ mười người, liền để cho con rối cung thủ từ đó tìm ra NPC có manh mối quan trọng. Dưới việc sử dụng chồng chất năng lực đặc biệt của hai con rối, Giang Vấn Nguyên rất nhanh liền xác nhận được NPC có manh mối quan trọng trong mười NPC: "Nhìn xem, anh đã tìm được đáp án rồi." Trần Miên hai tay nâng mặt, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vấn Nguyên: "Anh yêu, anh thật lợi hại!" Khi người chơi nhìn thấy cảnh này, họ vốn tưởng rằng mình đã chết lặng với hành vi lạm dụng con rối của Giang Vấn Nguyên, nhưng lần thứ hai nhìn thấy Giang Vấn Nguyên lãng phí con rối, bọn họ vẫn có loại cảm giác đau đớn muốn khóc. Năng lực của con rối địa cầu thích hợp biết bao khi dùng để tìm kiếm NPC ẩn dưới tình huống tất cả NPC đều không có manh mối, từ đó mà tìm được đường sống cuối cùng a! Còn con rối cung thủ thì thích hợp biết bao khi dùng để xác định manh mối khi tất cả manh mối đều bị quấy nhiễu, không biết nên tin tưởng NPC nào, như vậy có thể tìm được manh mối chính xác a! Bởi vì Trần Miên cảm thấy mệt mỏi mà hai con rối này đã bị Giang Vấn Nguyên lãng phí một cách vô ích. Mặc dù những người chơi khác không phải là chủ sở hữu của chúng nhưng họ lại cảm thấy đau đớn đến nỗi không thể thở được. Nghĩ đến kế tiếp Giang Vấn Nguyên vẫn còn có thể tiếp tục lãng phí càng nhiều búp bê, quấy rầy quấy rầy, bọn họ vẫn là không muốn đi, nhắm mắt làm ngơ ... Giang Vấn Nguyên đã tìm được manh mối quan trọng trong các NPC khác, những người chơi khác liền rất tự giác tránh khỏi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, đi đường thủy, đi hồ Ô Thang tìm manh mối, tránh cho lại nhìn thấy cảnh con rối bị lãng phí vô ích. Giang Vấn Nguyên dùng con rối tìm được một người phụ nữ 52 tuổi tên là Vi Thúy Lan, nhà bà ở gần ao rùa từng thuộc về Vi gia. Khi họ đi bộ qua đường phố, dọc theo thông tin được đưa ra trên bản đồ để tìm Vi Thúy Lan, bà đang ngồi trên băng ghế đá bên ngoài nhà, trò chuyện với một số phụ nữ trung niên cùng tuổi. Trong mấy người phụ nữ trung niên, chỉ có một mình Vi Thúy Lan thao thao bất tuyệt, mấy người khác đều ngẫu nhiên phụ họa một hai câu. Từ chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra, Vi Thúy Lan chắc chắn là người nắm trong tay chuyện bát quái đầu tiên của Trang Hương. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên hai người ngoại hương vô cùng nổi bật, khi bọn họ đi tới trước mặt mấy người Vi Thúy Lan, các bà dừng lại việc nói chuyện với nhau, đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Giang Vấn Nguyên nói với Vi Thúy Lan: "Cô là cô Vi Thúy Lan đúng không, chúng tôi là du khách vừa đến Trang Hương du lịch ngày hôm qua. Chúng tôi quay micro –video* và rất quan tâm đến những câu chuyện dân gian ở khắp mọi nơi. Có người nói với chúng tôi, cô Vi là người biết nhiều chuyện nhất ở Trang Hương, bảo nếu chúng tôi muốn nghe chuyện xưa, nhất định phải đến tìm đến cô." (*Micro-video (còn được gọi là video chia sẻ loại phim ngắn) đề cập đến các cá nhân thông qua máy tính, điện thoại di động, máy ảnh, DV, DC, MP4 và các thiết bị đầu cuối video khác để quay phim, tải lên Internet và sau đó phát lại chia sẻ ngắn 30 giây, thường dài khoảng 20 phút. Nội dung rộng, hình thức video đa dạng, bao gồm phim nhỏ, phim tài liệu ngắn, DV phim ngắn, video clip, quảng cáo clip.) Vi Thúy Lan chính là một người phụ nữ lưỡi dài thích bát quái, chưa bao giờ được người ta tâng bốc như vậy, trong lòng bà âm thầm sảng khoái không thôi, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng đề phòng với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. "Cậu xem, tôi gần như nên đi chuẩn bị cơm trưa, chờ đàn ông trong nhà từ bên ao rùa làm việc trở về, phải ăn cơm. Tôi không có nhiều thời gian." "Ai, cô Vi, chúng tôi phỏng vấn cô, cô là nhà cung cấp câu chuyện cho video của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền! Cô có thể để cho mấy vị đại tỷ bên cạnh này giúp đỡ cô làm bữa trưa hôm nay, sau đó lại chia một chút thù lao cho các cô ấy là được rồi." Giang Vấn Nguyên nói xong, lấy ra một miếng vàng nhỏ trong túi xách.