Mong muốn tuyệt vọng Trò chơi này là hắn thua. ... Trước khi con trai Hà Phương nói ra đáp án cuối cùng, kỳ thật trong lòng Giang Vấn Nguyên đã mơ hồ đoán được. Thế nhưng khi tận tai nghe câu trả lời từ con trai của Hà Phương, cậu vẫn cảm thấy một sự tuyệt vọng làm cho mọi người nghẹt thở. Hà Phương là một người mẹ, cô gánh trên mình trách nhiệm chăm sóc đứa con trai bị khuyết tật, làm sao có thể chơi trò chơi nguy hiểm này. Con trai Hà Phương nói nó và mẹ chơi trò chơi, chỉ sợ đó chính là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời cô. Khi đó Hà Phương ung thư gan giai đoạn cuối, không lâu sau sẽ chết. Cô yêu con trai mình sâu đậm, không thể tưởng tượng được sau khi mình chết đi nó sẽ sống như thế nào. Cuộc sống sắp kết thúc, Hà Phương thống khổ lại rối rắm phải đưa ra quyết định. Cô muốn dẫn con trai đến trạm xe lửa tự sát, cùng nhau rời khỏi thế giới tuyệt vọng này. Khi hai mẹ con đứng trên đường ray chờ đợi cái chết, Hà Phương dù thế nào cũng không thể lường trước được những thứ sắp xảy ra. Khi xe lửa sắp đâm vào họ, con trai cô đột nhiên buông tay ra, nhảy sang một bên và tránh khỏi chuyến tàu chạy ra khỏi đường hầm. Hà Phương kinh ngạc nhìn đứa con trai đang cười si ngốc, cả người bị xe lửa đâm vâng lên không trung rồi nặng nề rơi xuống, nằm trong vũng máu. Trong giây phút hấp hối, người mẹ ấy nghe thấy giọng nói vui vẻ của con trai mình: "Mẹ là một người dũng cảm, mẹ, rất lợi hại, mẹ thắng rồi!" Hà Phương tuyệt vọng chết đi, cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân thực sự khiến con trai mình trở thành người khuyết tật trí tuệ. Có ai đó đã từng chơi trò thử thách lòng dũng cảm nguy hiểm này với con trai của cô, mà không hề giống như lời cảnh sát nói rằng một mình nó bị tai nạn trên đường tàu. Sự tuyệt vọng, tức giận vô tận đã khiến Hà Phương trở thành một nữ quỷ đi trả thù và biến con trai mình thành một con quái vật có thể triệu hồi xe lửa cùng chơi trò chơi nguy hiểm. "Hôm nay chúng ta có thể thoát khỏi trò chơi rồi." Tả Tri Hành nhìn vẻ mặt si ngốc của con trai Hà Phương, nói với Trương Thần và Giang Vấn Nguyên trong bóng tối: "Mấu chốt của câu đố lần này không có gì khác ngoài hai điều. Thứ nhất, để Hà Phương hoàn thành việc trả thù. Sau đó làm đứa con trai hiểu rằng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mẹ nó không phải đang muốn chơi trò chơi, mà là muốn đưa nó đến một thế giới khác." Chìa khóa đầu tiên là kết luận mà họ đã suy ra từ lâu. Điểm quan trọng thứ hai cũng không khó hiểu, nếu sau khi chết Hà Phương còn có thể giao tiếp bình thường với con trai thì cũng không có chuyện cho đến tận hôm nay nó vẫn hiểu lầm rằng mẹ nó đang chơi trò chơi . Khi Tả Tri Hành dự đoán, đứa con trai của Hà Phương vẫn đứng ở bên cạnh cho nên Giang Vấn Nguyên và Trương Thần sẽ không dễ dàng từ trong bóng tối đi ra, hắn tiếp tục nói tiếp. "Tôi vẫn luôn theo dõi Lương ca, hôm qua để ý thấy gã ta đưa một giỏ đào cho người đàn ông ở vườn rau, cho nên tôi cũng nhờ ông ấy cung cấp một ít dưa chuột. Ngày đầu tiên ở đây, nguyên liệu của chúng ta có dưa chuột thế nhưng hôm qua đột nhiên không có nữa, tôi đoán dưa chuột trong nhà ông ấy vừa hái hết xong nên tạm thời sẽ không có. Vì vậy, dưa chuột tôi nhận được chắc chắn là dưa chuột ở nhà Hà Phương. Tôi đã giấu chúng dưới giường của Lương ca. Không có gì đáng ngạc nhiên, tối nay Hà Phương có thể hoàn thành việc trả thù." Giống như là đang hưởng ứng lại lời tiên tri của Tả Tri Hành, một trận gió mang theo mùi máu tanh lướt qua, Hà Phương tới rồi! Cánh tay rắn khổng lồ ném xuống đất mấy khối vật nặng, vừa vặn rơi xuống chỗ cách Giang Vấn Nguyên và Trương Thần không xa. Dưới ánh trăng ảm đạm, Giang Vấn Nguyên thấy rõ hình dạng của những vật nặng vừa rơi xuống, là bốn tấm bia mộ trên bãi đất cũ. Trên tấm bia mộ trống cuối cùng có hai chữ được viết bằng máu tươi: Lương Vĩ - chính xác là tên của Lương ca. Cánh tay hình rắn khổng lồ dần dần co lại, cuối cùng thu thành một thân hình gầy gò. Hà Phương toàn thân đầy máu, sắc mặt xanh đen, đôi mắt cá chết chuyên chú nhìn đứa con trai đang cười ngây ngốc. Giang Vấn Nguyên chú ý thấy trên vai cô có một miếng vải vụn, miếng vải vụn đã bị máu tươi thấm đẫm không còn nhìn ra là màu sắc gì. Nhưng mỗi ngày gần đây Giang Vấn Nguyên đều nhìn thấy miếng vải đó, rất nhanh cậu liền nhận ra, đó là tạp dề của Trần Húc và Triệu Mộng. Tối nay, người chết trong tay Hà Phương chỉ sợ không chỉ có một mình Lương ca. Tả Tri Hành đứng giữa hai quái vật, biểu tình không hề khẩn trương. Hắn cách một lớp quần áo mô tả lại đường nét của bức ảnh trong túi, một lần nữa xác nhận sự tồn tại của nó mới tiếp tục nói với con trai của Hà Phương: "Nhóc con, mẹ của cậu có một điều muốn nói." Con trai của Hà Phương vẻ mặt mờ mịt: "Chơi, chơi trò chơi sao?" Hà Phương quay mặt lại, âm u nhìn chằm chằm Tả Tri Hành nhưng không công kích hắn. Tả Tri Hành đương nhiên không bỏ lỡ động tác nhỏ của Hà Phương, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn: "Mẹ cậu không chơi trò chơi dũng cảm với cậu." Con trai của Hà Phương lắc đầu, kiên quyết nói: "Chơi rồi. Mẹ thắng." Tả Tri Hành nói đi nói lại, giúp nó sửa chữa mấy lần nhưng đều không có hiệu quả. Ký ức của con trai Hà Phương dừng lại ở thời điểm nó bị xe lửa đâm bay, trong tâm trí chỉ tràn đầy những trò chơi dũng cảm. Thân hình Hà Phương bắt đầu vặn vẹo, trên người toát ra hắc khí. Từng sợi hắc khí xoay quanh Tả Tri Hành, trên người hắn tróc ra từng vết thương. Tả Tri Hành lấy từ trong túi ra tấm ảnh chụp của mẹ con Hà Phương, mép trên của tấm ảnh lại tự nhiên bốc cháy. Nếu Tả Tri Hành không thể hoàn thành nguyện vọng của Hà Phương trước khi tấm ảnh bị đốt hết, những sợi hắc khí này sẽ không chút lưu tình mà chém giết hắn. Tả Tri Hành hầu như không có kinh nghiệm ở chung với trẻ nhỏ, đang lúc hắn bó tay vô sách, Giang Vấn Nguyên từ góc chết trong tầm mắt Hà Phương dùng ngôn ngữ ký hiệu nhắc nhở hắn: "Dùng cách chơi trò chơi thuyết phục nó ngoan ngoãn ở bên cạnh Hà Phương, không cần để nó hiểu được tất cả sự thật." Ánh mắt Tả Tri Hành chợt lóe lên. Tình cảnh lúc này chỉ có một mình hắn có thể tự do hành động, đó chính là kết quả mà hắn tỉ mỉ lên kế hoạch, mục đích chính là để lấy được con rối của vòng này. Trong trò chơi bàn tròn, bọn họ vừa là đồng đội vừa là đối thủ cạnh tranh, Tả Tri Hành cho rằng mình ngấm ngầm mưu tính với Giang Vấn Nguyên và Trương Thần thì có gì sai. Thế nhưng hắn không ngờ tới việc Giang Vấn Nguyên sẽ lấy ơn báo oán. Trò chơi này là hắn thua. Tả Tri Hành hít sâu một hơi, giọng nói hết sức nhu hòa: "Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi khác được không?" CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn ! Con trai của Hà Phương quả nhiên có hứng thú: "Cái gì, trò chơi." "Trò chơi người gỗ. Hôm nay mẹ con rất mệt mỏi, con đi ôm bà, con phải ôm cho đến khi bà ấy nói có thể di chuyển. Con làm được không?" Tả Tri Hành nói thật chậm, giải thích lối chơi với con trai của Hà Phương. Con trai của Hà Phương bối rối suy nghĩ một lúc "Người gỗ, trò chơi, có vui không?" Tả Tri Hành vô cùng khẳng định gật đầu: "Nếu như con có thể làm được, con chính là anh hùng của mẹ!" Trẻ nhỏ luôn khao khát những lời tốt đẹp như dũng cảm và anh hùng, con trai của Hà Phương cuối cùng cũng hài lòng lộ ra nụ cười ngây ngốc, nó lắc lư đi về phía Hà Phương "Mẹ." Hà Phương đứng trên đường ray, ôm con trai mình. Người mẹ gầy yếu tựa như cây gậy trúc, đứa con trai hình dáng giống như một con gấu khổng lồ, hai người dựa vào nhau. Hà Phương ôm chặt con trai, hai mắt trống rỗng lặng lẽ rơi xuống hai hàng lệ máu. Âm thanh của xe lửa vọng ra từ đường hầm sụp đổ, lần lượt từng hồi còi dài. Xe lửa hơi nước cổ điển từ nhiều thập kỷ trước lao vùn vụt ra khỏi đường hầm sau đó đâm vào hai mẹ con đứng giữa đường ray. Trong nháy mắt bóng dáng của bọn họ chạm vào xe lửa, hóa thành một làn sương đen, bốc lên rồi biến mất trong không khí. Xe lửa kéo toa xe thật dài lái về phía xa. Nơi mẹ con Hà Phương đứng phát ra một chút ánh sáng, một con rối hề đeo chiếc mặt nạ khóc dần dần hình thành trong luồng sáng. Trương Thần lôi Giang Vấn Nguyên từ trong bụi cây đi ra, Tả Tri Hành thản nhiên nhìn bọn họ:  "Tôi sẽ không nhặt con rối." "Nó cũng không thuộc về tôi." Trương Thần cũng tránh được kế của Tả Tri Hành, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn nhìn về phía Giang Vấn Nguyên: "Nó thuộc về anh. Vì tôi đã nhường nó cho anh vô điều kiện, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ. Trần Miên, anh có thể cho tôi biết mong muốn trong lòng anh là gì không?" "Tại sao cậu lại hỏi câu hỏi này?" Giang Vấn Nguyên hỏi ngược lại. Trương Thần giải thích: "Hình như anh chưa bao giờ hỏi ý nghĩa của trò chơi này. Sau khi trao đổi giữa những người chơi, chúng tôi đã rút ra một số khả năng. Một trong những xu hướng chính nhất là: Trò chơi triệu tập những người chơi mà trong lòng họ có những mong muốn mãnh liệt." Giang Vấn Nguyên khẽ mím môi, phun ra hai chữ: "Người yêu." "Ồ?" Trương Thần sửng sốt nửa giây. Trong nháy mắt hình như hắn nhìn thấy trên người Giang Vấn Nguyên toát ra một tầng lục quang: "Nén bi thương." (màu xanh bên Trung Quốc được ngầm hiểu cho việc bị cắm sừng ) Giang Vấn Nguyên: "... Ý cậu là gì?"