Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 54
CHƯƠNG 53: Trang điểm
Edit: Foxpii
Tòa nhà giảng dạy và tòa nhà văn phòng hành chính trực thuộc Giang Đại là một kiến trúc nhất thể vuông góc 90 độ, khu vực ở giữa của hai tòa nhà là sân chơi và bục chào cờ. Bốn người Giang Vấn Nguyên đợi đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối của lớp 11, sau khi đèn của tòa nhà giảng dạy và tòa nhà hành chính tắt hết mới lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Để phòng ngừa cảm nhiễm khi tiếp xúc với con mắt, mấy người Giang Vấn Nguyên lại mặc quần dài áo dài mùa đông, bọc kín từ đầu đến chân. Vốn Tề Tư Viễn ngại nóng không muốn mặc, kết quả lại bị Giang Vấn Nguyên nói một câu "Tôi sẽ lo lắng" liền bị thu phục. Lúc ấy Giang Vấn Nguyên cũng rất ngoài ý muốn, sau đó ngẫm lại cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, Tề Tư Viễn phỏng chừng là tìm đường chết quá mức, cơ bản không nhận được sự quan tâm từ đồng bạn.
Họ không sử dụng các công cụ chiếu sáng mà dựa vào ánh trăng mỏng manh để tránh các nhân viên bảo vệ tuần tra vào ban đêm sau đó lặng lẽ đến văn phòng hành chính. Giang Vấn Nguyên đã sớm nghĩ đến việc buổi tối phải đến văn phòng một chuyến nên ban ngày đã cùng Tề Tư Viễn phối hợp lấy đi chìa khóa của chủ nhiệm Lưu. Tề Tư Viễn vận khí cũng không tệ lắm, chuỗi chìa khóa của Chủ nhiệm Lưu hơn mười cái, hắn chỉ thử qua hai cái chìa liền tìm đúng chìa khóa của văn phòng hành chính, mở ra.
Tề Tư Viễn đánh đầu, Giang Vấn Nguyên đệm sau, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đi ở giữa. Khi Giang Vấn Nguyên đi vào văn phòng, cuối cùng liếc mắt về phía cuối hành lang một cái, từ cuối hành lang thổi tới một làn gió âm lãnh, nhẹ nhàng cọ vào trên mặt Giang Vấn Nguyên. Trên hành lang không có ánh đèn, con đường đi lại tối đen giống như một sào huyệt quái vật, giống như bất cứ khi nào cũng sẽ có quái vật từ nơi đó lao ra.
Đối mặt với cảm giác tồn tại dị thường mãnh liệt ở cuối hành lang, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh lại, sau khi cậu đi vào văn phòng cũng không đóng cửa lại mà mở cửa dựa vào tường, bấm vào cửa hút sắt ở góc tường. Nếu như lúc này bởi vì sợ quái vật đuổi theo mà đóng cửa lại, mới là chân chính trúng cạm bẫy.
Giang Vấn Nguyên trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm Lưu, mở máy tính ra, sau khi cậu đến Kinh thị, trong thời gian nghỉ ngơi đã theo đội ngũ công nghệ thông tin của Tả Tri Ngôn học tập kỹ thuật máy tính. Chuyên ngành của Giang Vấn Nguyên có liên quan đến máy tính, kỹ thuật máy tính vốn là thứ xúc tu, cậu học cũng nhanh, hiện tại việc phá giải mật mã bình thường đã không còn là vấn đề gì.
Giang Vấn Nguyên dùng tài khoản của chủ nhiệm Lưu đăng nhập vào nền tảng quản lý của trường học, mở kho lưu trữ học sinh, nhập hai chữ Tư Đồ vào thanh tìm kiếm, hoa cúc ở giữa trang xoay tròn vài giây sau đó bật lên hai thông tin học tịch*. Một là Tư Đồ Tĩnh, nữ, lớp 11-10, học sinh lớp nghệ thuật khoa học xã hội. Thứ hai là Tư Đồ Khiêm, nam, lớp 12-1, học sinh lớp khoa học tự nhiên trọng điểm.
(*học tịch: ghi chép tên, thông tin và tư cách của một học sinh trong một trường nào đó)
Trong hồ sơ chi tiết của Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm ghi lại những tình huống đoạt giải thưởng, đánh giá ưu tú của bọn họ, không ghi chép kỷ luật. Tên liên lạc khẩn cấp còn lại trong cột liên lạc của phụ huynh đều là Tư Đồ, nhưng thông tin liên lạc không giống nhau.
Giang Vấn Nguyên nói với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đang điều tra tủ hồ sơ: "Hai người trước tiên kiểm tra báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10 và lớp 12-1. Cả hai lớp đều có Tư Đồ."
Trong phòng hành chính không bật đèn, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu điều tra tủ hồ sơ dùng nguồn sáng là đèn pin điện thoại di động.
Máy tính bảng Đan Hiểu Nhiễm treo trước ngực vang lên tiếng cười thuần khiết, cô run rẩy tay, dựa theo lời Giang Vấn Nguyên nói, mở tủ hồ sơ đánh dấu báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm.
Vừa mới mở cửa tủ, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu liền nhìn thấy một con ngươi to hơn quả bóng rổ, bao trùm trên tấm ngăn cách không đặt hộp hồ sơ. Trong khoảnh khắc đó, Đan Hiểu Nhiễm theo phản xạ có điều kiện rút tay lui về phía sau hai bước; Lữ Kỳ Diệu thì theo bản năng xông lên, bật ra lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ, hung hăng đâm một nhát vào trong con ngươi khổng lồ, cũng cầm chuôi đao dùng sức khuấy nát đồng tử mắt. Máu tươi từ trong miệng vết thương phun ra, bắn trên người Lữ Kỳ Diệu.
Tề Tư Viễn căn bản không có tìm kiếm manh mối mà sau khi hắn tiến vào văn phòng liền bắt đầu tìm kiếm con mắt trong văn phòng, nhưng thủy chung đều không thể tìm được. Tủ hồ sơ báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm cũng đã mở ra nhưng căn bản không thấy mắt. Khi Tề Tư Viễn trơ mắt nhìn Lữ Kỳ Diệu hung tàn giết chết con mắt to trong tủ hồ sơ, lại không kịp ngăn cản, hắn không khỏi phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Mắt của tôi a——!! "
Giang Vấn Nguyên giật giật khóe miệng, "Phiến tử, Lữ Kỳ Diệu, hai người mang báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10 và lớp 12-1 lấy ra, chúng ta trở về ký túc xá nghiên cứu. Tề Tư Viễn cậu cũng đừng trốn tránh hiện thực mình bị con mắt ghét bỏ nữa, đi theo Phiến tử cùng Lữ Kỳ Diệu bảo vệ họ thì cậu mới có cơ hội gặp được con mắt!"
Tề Tư Viễn vô cùng miễn cưỡng thừa nhận hiện thực tàn khốc, buông tha việc tìm kiếm con mắt, đi đến bên cạnh Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu, thương tiếc con mắt to bị biến thành một bầy máu trong ba giây. Tề Tư Viễn cũng không tin, có Đan Hiểu Nhiễm cùng Lữ Kỳ Diệu là hai cái mồi nhử câu cá, còn có thể không có mắt mắc câu ư!
Sau khi thành công dời đi sự chú ý của Tề Tư Viễn, Giang Vấn Nguyên một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính của chủ nhiệm Lưu.
Màn hình máy tính 21 inch, nứt ra một khe hở thịt từ giữa, mí mắt trên và dưới mỗi khi nhảy, đôi mắt lại mở ra một chút. Giang Vấn Nguyên đã nhìn thẳng vào con mắt trên màn hình máy tính vài giây, cậu còn cần sử dụng máy tính của chủ nhiệm Lưu cho nên không thể để máy tính bị Tề Tư Viễn cướp đi, cho nên vẫn không có động tĩnh.
Bị con ngươi trên máy tính nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm giác áp lực trong lòng Giang Vấn Nguyên không ngừng tích lũy, nhưng loại cảm xúc tiêu cực này còn chưa đạt tới tuyệt vọng như Lữ Kỳ Diệu nói. Có lẽ cánh cửa văn phòng đang mở, không chỉ có một người trong văn phòng cho nên ảnh hưởng của đôi mắt đối với cảm xúc bị suy yếu.
Giang Vấn Nguyên trong lòng đánh giá mức độ nguy hiểm của con mắt, nhắm vào màn hình máy tính mở đèn pin cường quang treo trên cổ tay. Trước khi xuất phát đến văn phòng, cậu đã điều chỉnh chế độ chiếu sáng của đèn pin thành chế độ lấy nét mạnh. Nguồn điện được kết nối, chùm ánh sáng trắng sáng chói bắn vào mắt người trên máy tính. Trong cơn đau nhức do ánh sáng mạnh gây ra, mắt người trên máy tính thấm đẫm nước mắt, cuối cùng nó cũng không thể chống đỡ được sự kích thích của ánh sáng quá mạnh, ai oán nhìn Giang Vấn Nguyên lần cuối cùng, mới không cam lòng mà chậm rãi khép mí mắt lại.
Sau khi mắt người trên máy tính biến mất, Giang Vấn Nguyên rút hai tờ khăn giấy từ hộp giấy trên bàn của chủ nhiệm Lưu, lau sạch dấu vết máu và nước mắt trên màn hình máy tính sau đó tiếp tục điều tra tư liệu.
Chờ Giang Vấn Nguyên điều tra rõ thông tin mình mong muốn, nhìn về phía ba người Tề Tư Viễn, chỉ thấy Đan Hiểu Nhiễm đã tắt video hài hước, thần sắc phức tạp nhìn Tề Tư Viễn. Lữ Kỳ Diệu từ sau khi Lữ Anh Kỳ chết khóc rống một hồi liền biến thành mặt liệt, hiện tại biểu tình của cô khi nhìn Tề Tư Viễn cũng khó một lời mà nói hết.
"Mấy người đang làm cái gì vậy?" Giang Vấn Nguyên đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Tư Viễn, tập trung nhìn, ở góc tường Tề Tư Viễn ngồi xổm, có hai con mắt trái song song xếp hàng dài cùng một chỗ.
Con mắt bên trái đã là trạng thái nửa sống nửa chết, con ngươi đục ngầu, đồng tử khẽ run rẩy, lượng máu và nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, chảy đầy mặt đất ở góc tường. Con mắt bên phải có kích thước nhỏ hơn một chút với màu hồng barbie và màu tím hồng, vẽ ra con mắt lập thể tràn ngập trái tim thiếu nữ, đường kẻ mắt màu nâu sẫm nhu hòa làm sâu sắc thêm đường nét của đôi mắt, lông mi dài và dày trông như vẻ một đôi mắt đáng yêu và vô tội.
Trang điểm thật sự là một kỹ thuật có thể so sánh với phẫu thuật thẩm mỹ, Giang Vấn Nguyên và con mắt trên máy tính nhìn nhau đã nhận được tràn đầy năng lượng tiêu cực. Nhưng nhìn đôi mắt đã qua trang điểm tỉ mỉ này này của Tề Tư Viễn, ánh mắt của nó ngập nước, tất cả năng lượng tiêu cực toàn bộ đều bị một cơn giận dữ dịu dàng hóa thành thiếu nữ, hoàn toàn không cách nào làm cho người ta sinh ra sợ hãi, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác đáng yêu muốn che chở.
Tề Tư Viễn giơ tấm gương có tay cầm của hắn lên, đưa gương đến trước con mắt đã được trang điểm bên phải, tiếng cười sung sướng phảng phất như ma quỷ ác liệt: "Ha ha ha, với kỹ thuật trang điểm nhỏ của tôi, liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đây là một con mắt thẳng nam sắt thép, thế nào, đồng bạn của cậu đã nhìn vào gương và tự làm mình bị hủy bỏ. Đến đây, phát huy thực lực của mình, để cho tôi xem cậu có bản lĩnh cũng tự trừng mình đến phế đi hay không."
Con mắt kia muốn khép mí mắt lại nhưng không biết Tề Tư Viễn đã sử dụng thủ đoạn gì, nó căn bản không vừa mắt. Nó bị ép nhìn ánh mắt thiếu nữ thuần khiết trong gương, tôn nghiêm làm quái vật đều vứt bỏ thế mà còn bị một người sống làm cho tức phát khóc. Nó không khóc thì thôi, khóc rồi càng có loại khí chất thấy mà thương, nếu chụp ảnh nó đưa lên mạng thì chắc chắn sẽ có một đống cư dân mạng muốn nâng ở trong lòng bàn tay mà che chở.
Giang Vấn Nguyên thở dài thật sâu, đây thật sự là lần đầu tiên cậu sinh ra lòng trắc ẩn với quái vật trong trò chơi bàn tròn: "Tề Tư Viễn, chơi đủ chưa, chúng ta nên trở về rồi."
Tề Tư Viễn còn chưa hết ý định kết thúc tra tấn đôi mắt trang điểm, thấy ánh mắt ba người khác nhìn hắn không đúng lắm, đường hoàng bào chữa cho hành vi của mình: "Con mắt trang điểm này thì giữ lại đi, trang điểm mắt của nó là dấu hiệu mà tôi lưu lại. Nếu chúng ta có thể nhìn thấy nó sau này thì chứng minh rằng những đôi mắt này không phải là mắt giả được mô phỏng ngay lập tức mà được biến thành từ mắt người thực sự."
Tuy rằng Tề Tư Viễn đưa ra lý do vô cùng hợp lý, nhưng ba người Giang Vấn Nguyên không ai tin tưởng hắn.
Bốn người rời khỏi phòng hành chính trở về ký túc xá, Giang Vấn Nguyên đi phía sau, quay đầu nhìn thoáng qua hành lang văn phòng, cậu lại nhìn thấy cô gái tóc dài mặc váy đồng phục trên tấm kính hành lang lầu năm của tòa nhà giảng dạy, đầu cúi so với lúc Giang Vấn Nguyên nhìn thấy chiều nay nâng cao hơn một chút, lộ ra hàm dưới tái nhợt. Sau khi xác nhận nữ sinh kia không có ý đuổi theo, Giang Vấn Nguyên như không có việc gì quay đầu lại, đuổi theo ba người Tề Tư Viễn.
Từ tòa nhà văn phòng tối tăm đi tới sân thể dục tràn ngập ánh trăng, Tề Tư Viễn mượn ánh trăng để sửa sang lại dụng cụ của mình, lúc này Giang Vấn Nguyên mới thấy rõ công cụ trang điểm khoa trương của hắn: "Tề Tư Viễn, ngoài đời cậu làm chuyên gia trang điểm hả?"
Thái độ chơi game của Tề Tư Viễn luôn luôn rất tùy hứng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện phiền phức như đem hiện thực và trò chơi hoàn toàn cắt đứt, Giang Vấn Nguyên cũng là đối với tính cách của hắn nhìn thấy rõ ràng mới hỏi ra vấn đề này. Tề Tư Viễn giọng điệu thoải mái đáp: "Tôi không phải là chuyên gia trang điểm. Công việc của tôi là một ca sĩ nhạc rock, tôi là một nghệ sĩ guitar và ca sĩ chính nhưng ban nhạc của tôi không nổi tiếng, vì vậy tôi cũng làm việc bán thời gian với stylist, nghệ sĩ trang điểm và đạo cụ."
Nhờ phúc của Tề Tư Viễn mà cảm giác sợ hãi của Đan Hiểu Nhiễm đối với con mắt đã không còn sót lại gì, tuy rằng Tề Tư Viễn thường xuyên không làm việc theo lẽ thường, tác phong làm việc rất quái dị nhưng cũng không cản trở Đan Hiểu Nhiễm sinh ra hảo cảm với hắn. Đan Hiểu Nhiễm thân thiết hỏi: "Mong muốn của anh vào trò chơi bàn tròn là vì ban nhạc sao? Tôi có một số tài nguyên trong tay, nếu anh không ngại thì có thể liên hệ với tôi khi trở lại hiện thực."
Ánh mắt Tề Tư Viễn phát ra hào quang chói mắt: "Phiến tử, cô nói thật sao? Điều đó thật tuyệt vời! Tôi cũng không có gì có thể báo đáp cô, chờ tôi thông quan trò chơi bàn tròn sẽ tính toán đem cơ hội ước nguyện bán đi, nếu như cô có nhu cầu, tôi có thể ưu tiên bán cho cô."
Đan Hiểu Nhiễm ngẩn người: "Anh không vì ban nhạc của mình mà ước nguyện sao?"
Biểu tình của Tề Tư Viễn dần dần trở nên nghiêm túc: "Tôi chân thành yêu thích ban nhạc của mình, vì nhạc rock điên cuồng, để thực hiện ước mơ âm nhạc của mình, tôi thực sự có thể trả bất cứ giá nào. Đây thực sự là lý do tại sao trò chơi bàn tròn chọn tôi, nó đánh giá mong muốn của tôi là một mong muốn không thể đạt được, chỉ có thông quan trò chơi mới có thể sử dụng cơ hội ước nguyện toàn năng để thực hiện ước mơ âm nhạc của tôi. Nhưng đối với tôi, dựa vào những nỗ lực và tài năng của riêng mình cộng với một chút cơ hội, từ từ tiếp cận ước mơ, quá trình này cũng quan trọng không kém đối với tôi. Ngay cả khi giấc mơ cuối cùng của tôi không thể trở thành sự thật tôi cũng không muốn sử dụng cơ hội ước nguyện toàn năng để cứu nó, đó là một sự xúc phạm đến giấc mơ âm nhạc của tôi."
Giang Vấn Nguyên nghe tề Tư Viễn nói, không khỏi nhớ tới nguyện vọng của Trần Miên bị phán định là "xấu": "Tề Tư Viễn, nếu cậu tùy hứng như vậy, chỉ sợ sẽ bị trò chơi bàn tròn theo dõi."
Tề Tư Viễn trời sinh không thích hợp nghiêm túc, lúc này hắn lại cười hì hì ha ha.
Hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, người bạn ngoài đời của tôi tên là Trần Miên cũng từng nói những lời tương tự với anh. Tôi vừa trở thành một người chơi bàn tròn cho nên không thể chấp nhận giấc mơ âm nhạc của tôi bị kết án tử hình, cũng sợ rằng tôi sẽ chết trong im lặng như hầu hết các người chơi, vì vậy nên tôi hoàn toàn thả mình, làm điều gì đó sai trái trong trò chơi, làm cho trò chơi lộn xộn, thậm chí muốn ước nguyện để phá hủy trò chơi bàn tròn.
Sau đó có một vòng trò chơi, tôi suýt chút nữa bị kẻ phản bội giết chết, là một Trần Miên khác cứu tôi. Sau khi hắn biết tình hình của tôi đã đề nghị tôi bán cơ hội ước nguyện, do đó làm giảm xác suất gặp phải kẻ phản bội. Sau khi tôi sắp xếp mong muốn của tôi theo lời khuyên của hắn thì những kẻ phản bội đã thực sự giảm. Nhưng phong cách chơi ban đầu của tôi vẫn còn cho đến bây giờ, coi trò chơi bàn tròn như một trò chơi bình thường để chơi, cũng rất thú vị."
Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới sau lưng Tề Tư Viễn và Trần Miên còn có một câu chuyện như vậy, cũng khó trách Tề Tư Viễn nhìn thấy Lữ Anh Kỳ bị con mắt cắn trả còn bình tĩnh như vậy, khẳng định là đã gặp được kết cục của quá nhiều kẻ phản bội, cho nên mới thấy nhưng không thể trách.
Sau khi bốn người bình an trở về ký túc xá, Giang Vấn Nguyên lấy báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10 ra, mở tài liệu ra bàn dưới giường: "Tình huống tôi tra được trong hệ thống quản lý học bạ là, ngày 29 tháng 2, lớp 11-10 đã hủy bỏ thông tin học bạ của Mục Miên Miên. Vào ngày 2 tháng 3, lớp 10 đã hủy bỏ thông tin học tập của 10 học sinh. Vào ngày 10 tháng 3, lớp 10 đã hủy bỏ thông tin học tập của 15 học sinh. Sau ngày 11 tháng 3, 30 học sinh còn lại của lớp 10 vẫn giữ lại học bạ ban đầu của họ nhưng thực sự đã bị chia rẽ và sắp xếp đến tất cả các lớp cùng ban. Vào ngày 15 tháng 3, việc xây dựng thư viện thứ hai được phê duyệt, chính thức bắt đầu khởi công. Kể từ đó, thông tin học bạ lớp 11-10 tiếp tục giảm, hiện chỉ còn lại thông tin học bạ cuối cùng."
Giang Vấn Nguyên rút ra một tờ giấy giới thiệu về báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10, chính là hồ sơ cá nhân của Tư Đồ Tĩnh: "Bây giờ lớp 11-10 còn tồn tại một học sinh là Tư Đồ Tĩnh. Thông tin học bạ của 55 học sinh khác tất cả đều đã bị hủy bỏ."
Bi kịch cướp đi sinh mạng của 55 học sinh bắt đầu một ngày sau Valentine, những gì đã xảy ra vào ngày 15 tháng 2. Trong báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10 đã ghi chép chi tiết bi kịch xảy ra với Mục Miên Miên ngày hôm đó...
Khi vào học kỳ mới lớp 11, Mục Miên Miên đã bị bắt nạt kéo dài nhưng giáo viên chủ nhiệm không biết.
Tối ngày 14 tháng 2, Mục Miên Miên bị bạn cùng lớp bắt nạt, nhốt cô trong lớp học. Lớp học đã bị khóa từ bên ngoài không thể mở ra từ bên trong, cửa sổ có lan can chống trộm hợp kim nhôm, học sinh nhốt Mục Miên Miên trong lớp học còn xấu xa đến mức cắt đứt cổng điện trong lớp học khiến Mục Miên Miên không thể thông qua việc bật đèn để cầu cứu bảo vệ tuần tra.
Ở lại một đêm trong một lớp học lạnh lẽo không phải là điều đau đớn nhất. Mục Miên Miên ngày đó trong bụng không thoải mái lắm, vô kế khả thi, đem thùng rác trong phòng học làm chỗ đi vệ sinh.
Sáng ngày 15 tháng 2, cuối cùng cũng có học sinh đến ngày trực nhật đến mở cửa, Mục Miên Miên đã lạnh đến ngất xỉu trong lớp học, cô phát sốt cao, bị trực ban tìm giáo viên dẫn đến phòng y tế cho nên cô không kịp dọn dẹp dấu vết mình sử dụng thùng rác.
Chờ Mục Miên Miên ở nhà dưỡng bệnh trở lại trường học, ngoại trừ giáo viên ra thì không còn ai đứng đắn gọi tên cô, danh hiệu tiện tiện nữ vững vàng đặt trên đầu Mục Miên Miên cũng truyền khắp trường trung học phụ thuộc Giang Đại. Bất kể Mục Miên Miên đi tới đâu đều sẽ có người chỉ trỏ cô, xì xào bàn tán, thậm chí đi ngang qua bên cạnh cô đều phải bịt mũi, dường như không làm như vậy thì sẽ ngửi thấy mùi hôi thối trên người Mục Miên Miên phát ra...
Vào ngày 28 tháng 2, Mục Miên Miên nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy, kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của mình.
Vào ngày 29 tháng 2, thông tin học tập của Mục Miên Miên đã bị hủy bỏ khỏi lớp 11-10.
Cho dù Mục Miên Miên đã dùng sinh mệnh của mình để tố cáo những người bạo lực về thể xác và tinh thần đối với cô nhưng vẫn có người không biết hối cải cười nhạo tiện tiện nữ.
Kể từ đó, cơn ác mộng đã bao phủ toàn bộ lớp 11-10.
Mội người lại một người bắt nạt Mục Miên Miên lần lượt tự sát, tiếp theo là những bạn học bỏ đá xuống giếng còn có những học sinh thờ ơ lạnh nhạt.
Cuối cùng, lớp 11-10 chỉ còn lại Tư Đồ Tĩnh còn sống.
Hết chương 53
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
72 chương
100 chương
2375 chương
110 chương
10 chương