Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 2
Bàn tròn kì lạ
"Chào mừng người chơi đến với TRÒ CHƠI BÀN TRÒN - 85955."
...
"Tiểu Nguyên con ngồi xuống đây xem TV trước đi, dì đi cắt đĩa trái cây."
Người phụ nữ trung niên gầy gò đi đến chọn trái cây từ trong giỏ, mặc dù đang cười nói nhưng làm thế nào cũng không thể che giấu nét mặt sầu bi.
Giang Vấn Nguyên nuốt xuống ý nguyện đang nghẹn ở cổ họng: "Dì Trần, để con giúp dì một tay."
Dì Trần vội vàng xua xua tay: "Dì còn chưa rõ tay nghề của con hay sao? Con vào bếp chỉ làm dì thêm bận hơn thôi. Trời nóng rồi, mau ra đóng cửa sổ rồi bật điều hòa lên đi cho mát, dì sẽ làm xong ngay."
"Kỹ thuật dùng dao của con không tốt nhưng vẫn có thể mang hoa quả vào nhà bếp giúp dì mà." Giang Vấn Nguyên cầm lấy giỏ hoa quả: "Chú Trần bị viêm mũi, dị ứng với điều hòa, từ trước đến nay con chịu nóng quen rồi, không bật điều hòa cũng không sao."
Giang Vấn Nguyên không để ý chút nóng nực này, không muốn dì Trần vì thế mà khách sáo.
Năm nay mùa hè vừa tới, nhiệt độ không ngừng tăng lên, biến cả thành phố thành một cái lò nướng khổng lồ. Thời điểm này phần lớn mọi người đều hận không thể ở trong phòng điều hòa, một bước cũng không muốn rời xa. Giang Vấn Nguyên lúc này mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen và chiếc quần bò cùng màu, cậu cầm giỏ trái cây đi một đoạn khá xa mới đến nhà của dì Trần vậy mà trên người nửa giọt mồ hôi cũng không thấy đâu.
Dì Trần thầm thở dài: "Chú Trần con đến nhà bạn chơi rồi, ăn cơm tối ở đấy rồi mới về nhà."
"Chú Trần cũng có khả năng trở về sớm, không sao đâu ạ." Giang Vấn Nguyên cầm giỏ trái cây cùng dì Trần đi vào bếp.
Giang Vấn Nguyên đặt giỏ trái cây lên bàn, đang định rời khỏi phòng bếp thì dì Trần gọi lại: "Chú Trần không có trách con, ông ấy chỉ... không thể vượt qua những khuất mắc trong lòng. Qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi."
"Cám ơn dì, dì Trần." Giang Vấn Nguyên mỉm cười với dì Trần, đã lâu cậu không cười thật lòng như vậy.
Dì Trần ở trong phòng bếp cắt đĩa trái cây, Giang Vấn Nguyên trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa bằng gỗ lim, thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa của TV.
Một loại cảm giác sởn tóc gáy nguy hiểm đột nhiên dấy lên trong lòng Giang Vấn Nguyên. Cậu căn bản không kịp phản ứng đã bị một bàn tay vô hình nắm chặt sau eo, mạnh mẽ kéo vào vực sâu hư vô. Khi Giang Vấn Nguyên rơi xuống, phòng khách nhà dì Trần như bị cuốn vào hố đen, vặn vẹo xoay chuyển biến mất trong bóng tối, cuối cùng ngay cả một tia sáng cũng không lọt vào được.
Quá trình rơi xuống kéo dài hơn mười giây, thân thể Giang Vấn Nguyên từ từ rơi xuống, cảm giác không trọng lượng biến mất, cuối cùng dừng lại.
Giang Vấn Nguyên cảm giác thân thể dường như đã trải qua hơn mười chuyến tàu siêu tốc cực mạo hiểm, đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, ghê tởm đến thiếu chút nữa nôn ra. Thân thể đã kém đến cực điểm, bốn phía còn tối tăm đến mức xòe bàn tay không thấy năm ngón, nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn nhanh chóng phát hiện được một số điểm dị thường.
Dưới thân không còn là kết cấu cứng rắn của ghế sofa gỗ lim mà thay vào đó là cảm giác mềm mại dày đặc như nhung. Cửa sổ phòng khách mở ra, cơn nóng bức ngoài trời của mùa hè chui thẳng vào trong phòng, nhưng bây giờ cậu lại không cảm thấy nóng chút nào, cả người phảng phất như đang ở trong một kho lạnh khổng lồ, lạnh như thấu vào trong xương. Nếu đây là một giấc mơ, thì nó làm cho người ta cảm thấy quá chân thật; còn nếu không phải là một giấc mơ thì mặc kệ nghĩ như thế nào, đây cũng không thể là nhà dì Trần...
"Chào mừng người chơi đến với TRÒ CHƠI BÀN TRÒN - 85955." Cùng với tiếng lạch cạch một thanh âm khàn khàn vang lên.
Trong bóng tối vô tận, từng ngọn nến được bao quanh trên đỉnh đầu Giang Vấn Nguyên lần lượt sáng lên theo một vòng tròn, thắp sáng một khoảng tối nho nhỏ. Đó là một ngọn đèn chùm cắm nến hình tròn phủ đầy dấu vết năm tháng, dây treo đèn chùm như vô tận, biến mất trong hư không phía trên. Ánh sáng từ đèn rất mờ, chỉ chiếu sáng được một mảnh tròn nhỏ. Hơn mười chiếc ghế đơn cao hơn người đặt xung quanh một cái bàn tròn khổng lồ ở giữa. Khu vực tối tăm được ngăn cách bên ngoài lưng ghế mơ hồ truyền đến những tiếng động khiến người ta bất an.
Giang Vấn Nguyên đã bị giam cầm ở một trong mười chiếc ghế này, ngoại trừ cậu ra những chiếc ghế khác cũng có người ngồi.
Trong số những người này, có một số người như điên cuồng, miệng đóng mở giống như đang nói cái gì đó, nhưng âm thanh gì cũng không thể truyền đến tai Giang Vấn Nguyên. Cũng có vài người thần sắc hoảng sợ, lại miễn cưỡng khống chế bản thân, nhìn xung quanh, cố gắng hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình, Giang Vấn Nguyên thuộc loại người này. Nhưng còn có loại người nổi bật nhất, bọn họ dường như không kinh hoảng, im lặng ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú vào trung tâm bàn tròn bên dưới đèn.
Một con rối hề khoảng 20 cm đứng trong bóng tối giữa bàn tròn, khuôn mặt nửa khóc nửa cười được vệt sáng tạo thành, nó mở miệng, khi nói chuyện miệng lạch cạch chạm vào nhau: "Bây giờ bắt đầu thu vé vào cửa của người chơi."
Con rối hề không có người điều khiển, hai chân mảnh khảnh bước đi, tùy ý chọn một hướng lạch cạch đi về phía một chiếc ghế nào đó.
Người đầu tiên được chọn là một người phụ nữ trên dưới 30 tuổi có vẻ tri thức, thần sắc cô lạnh như băng nhìn chằm chằm vào con rối hề đang tiến gần. Con rối hề linh hoạt nhảy lên vai người phụ nữ, đưa tay chạm vào hai tai cô. Khi bàn tay của con rối hề rời khỏi tai của cô ta, người phụ nữ biểu tình vốn bình tĩnh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo. Con rối hề vờ như không thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của người phụ nữ kia, từ bả vai cô nhảy xuống, theo chiều kim đồng hồ đi về phía người tiếp theo.
Bộ phận cơ thể mà con rối hề chạm vào của mỗi người đều không cố định. Nhìn không ra quy luật gì, động tác của nó rất nhanh, chỉ mất chút thời gian đã đi được phân nửa bàn tròn tới trước mặt Giang Vấn Nguyên. Con rối hề giống như một con người sống làm ra động tác ôm tay xoa cằm, nó dừng lại nửa giây, nghiêng đầu, mới vươn tay về phía Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên bị giam cầm trong chiếc ghế, chỉ có thể nhắm mắt trái mà mặc con rối hề chạm vào.
Giang Vấn Nguyên có thể cảm giác rõ ràng nhiệt độ mắt trái đang nhanh chóng mất đi, khi tay con rối hề rời khỏi, cậu lập tức mở mắt trái ra, nhưng khi nhắm mắt chớp chớp mấy lần cũng không khôi phục, thị lực mắt trái của cậu thế mà lại biến mất! May mắn thay, con rối hề dường như không quan tâm nhiều đến mắt phải của Giang Vấn Nguyên, lạch cạch đi về phía người tiếp theo.
Trong bóng tối, trong đáy lòng Giang Vấn Nguyên sinh ra một loại cảm giác bằng lòng, thân thể nặng nề đang bị giam cầm trên ghế cũng lặng lẽ được nới lỏng.
Cho nên, thị lực mắt trái chính là vé vào cửa mà con rối hề nói sao...
Đến bây giờ, tất cả những gì đã xảy ra đã hoàn toàn vượt ngoài phạm vi hiểu biết của Giang Vấn Nguyên, nhưng cậu cũng không nhân cơ hội khôi phục quyền kiểm soát thân thể mà nghĩ biện pháp chạy trốn. Không chỉ vì chạy trốn lúc này không thể lấy lại thị lực mắt trái, mà còn bởi vì trước khi cậu bị thu đi vé vào cửa, không một người nào ở đây rời khỏi ghế của mình dù cho bị mất đi một phần thân thể.
Thủ đoạn thu vé vào cửa của chú hề rất quỷ dị, tốc độ cũng rất nhanh, trong nháy mắt lại đi qua ba bốn người, cách Giang Vấn Nguyên cũng có một khoảng cách ngắn. Đúng lúc này, tay Giang Vấn Nguyên đang đặt trên tay vịn đồng thời bị hai bàn tay bao phủ, một ấm một lạnh, đó chính là tay của hai người đàn ông ngồi bên trái và bên phải Giang Vấn Nguyên.
Thần kinh của Giang Vấn Nguyên vốn đang ở trạng thái căng thẳng, đột nhiên bị dọa nhảy dựng lên khiến cậu lập tức phản xạ có điều kiện rút hai tay về. Điều khiển từ xa của TV ở trong tay phải không cẩn thận trượt xuống, tạo ra tiếng động rớt xuống trong bóng tối dưới chân.
Giang Vấn Nguyên cảnh giác nhìn về phía hai người đàn ông, lại phát hiện phản ứng của bọn họ so với cậu còn lớn hơn.
Giang Vấn Nguyên đã từng cùng bạn trai đi đến một trường dành cho người khuyết tật để làm từ thiện, vì vậy biết một số kỹ thuật đọc môi mà người điếc hay dùng để giao tiếp qua lại. Cho dù không có âm thanh nào phát ra, cậu cũng có thể thông qua khẩu hình mà đại khái đọc ra nội dung hai người kia đang trao đổi.
(đọc môi: là một kỹ thuật hiểu lời nói bằng cách diễn giải trực quan các chuyển động của môi, mặt và lưỡi khi không có âm thanh bình thường. Nó cũng dựa trên thông tin được cung cấp bởi ngữ cảnh, kiến thức về ngôn ngữ hoặc bất kỳ thính giác nào còn sót lại.)
Nam sinh trung học mặc đồng phục ngồi bên tay phải kinh ngạc mà thán phục nói:
"Đây là... Một người mới? Người mới lại được xếp ở vị trí thứ hai bên phải của chỗ trống? Điều này cũng quá là nghịch thiên đi?!"
Người đàn ông bên trái mặc âu phục có phong thái của thành phần tinh anh trong xã hội, bình tĩnh phân tích: "Trang phục đúng mực, dép đi trong nhà, điều khiển từ xa TV, hai tay đều không đeo nhẫn. Người mới này có khả năng cao là đột nhiên bị cuốn vào trò chơi bàn tròn trong khi đang làm khách tại nhà của người khác."
"Anh nói cũng hợp lý đó." Nam sinh trung học đồng ý gật gật đầu, hắn ta lắc lắc ngón giữa tay trái đang đeo một chiếc nhẫn bộ xương với người đàn ông kia bên dưới bàn tròn.
Người đàn ông tinh anh cũng đưa ra bàn tay đeo nhẫn bạch kim trên ngón trỏ tay phải cho chàng trai trung học xem dưới bàn tròn.
Sau đó, hai người rất ăn ý cùng nhau cởi bỏ chiếc nhẫn ở trên tay.
Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không hiểu ám hiệu đó có nghĩa gì nhưng chắc chắn hai người này đã đạt được một loại đồng thuận nào đó.
Bây giờ không phải lúc giả ngốc, Giang Vấn Nguyên đã nắm giữ được phần nào khẩu ngữ mà hai người kia trao đổi bèn hỏi: "Tôi thật sự là lần đầu tiên tiến vào trò chơi bàn tròn, tôi có thể hỏi nhẫn của hai người có tác dụng gì không?"
Nam sinh trung học biểu tình như vừa mới gặp quỷ: "Người mới mà lại có kỹ thuật đọc môi? Anh không phải là đang lừa chúng tôi đấy chứ?"
Năng lực khống chế cảm xúc của người đàn ông tinh anh kia rất tốt, anh ta vẫn lạnh lùng nhìn Giang Vấn Nguyên mà nói: "Chờ anh thông qua trò chơi này sẽ biết đáp án."
Giang Vấn Nguyên: "..." Các khía cạnh khác của trò chơi bàn tròn cậu không rõ, nhưng thái độ không thân thiện của tay lão luyện đối với người mới, cậu coi như đã biết.
Cuộc giao lưu ngắn ngủi của ba người cứ thế kết thúc, con rối hề đã đi xong hết một vòng bàn tròn, nó trưng ra bộ mặt khóc thút thít, lạch cạch đi đến trước mặt Giang Vấn Nguyên rồi đi ngang qua, cuối cùng dừng trước chiếc ghế trống duy nhất trên bàn tròn, vị trí trống này ở bên trái người đàn ông tinh anh. Hai chân con rối hề khép lại đứng thẳng, chắp hai tay cúi chào mọi người, giọng nói âm u đáng sợ: "Vé vào cửa đã thu xong, sáu mươi giây sau, trò chơi bàn tròn - 85955 chính thức mở ra. Chúc người có một trò chơi vui vẻ, đừng chết hết!"
Con rối hề vừa dứt lời, trên đèn chùm những ngọn nến bùng lên làm xuất hiện một con số 60 đỏ như máu đang bắt đầu đếm ngược.
Cảm giác chờ đợi cái chết đang dần đổ xuống, sắp giáng lên đầu mình thật không tốt chút nào. Một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch ngồi đối diện con rối hề, đột nhiên trở nên điên cuồng, hắn đá lật ghế, tức khắc chạy vào trong bóng tối, hắn muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, hắn muốn về nhà!
Đối với cuộc chạy trốn của người đàn ông trung niên con rối hề rất thờ ơ, thậm chí còn vui vẻ vẫy tay chào.
Người đàn ông đó chạy ra ngoài không bao lâu, liền truyền đến tiếng xé rách da thịt xen lẫn tiếng dã thú gào thét. Động tác cắn xé của dã thú vô cùng dã man, mấy người ngồi gần chỗ người đàn ông trung niên kia bị máu thịt còn nóng bỏng bắn tung tóe lên người.
Sau đó, một cẳng chân người bị gặm nhấm hơn phân nửa xẹt qua giữa không trung, nặng nề rơi xuống bàn tròn, cơ bắp và dây thần kinh trên chiếc chân gãy còn rất tươi, máu chảy đầm đìa, lênh láng trên mặt bàn, co giật vài cái.
Hình ảnh đáng sợ cùng mùi gay của máu tươi tràn ngập vào các giác quan của tất cả mọi người. Giữa các người chơi không thể trao đổi âm thanh, người đàn ông trung niên chạy trốn kia ngay cả di ngôn cuối cùng cũng không thể lưu lại, im hơi lặng tiếng mà chết trong bóng tối tuyệt vọng.
Giang Vấn Nguyên che miệng nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Khi sáu mươi giây đếm ngược về 0, lúc cuối cùng nhìn thoáng qua con rối hề, nếu như không phải do cậu sinh ra ảo giác thì dường như sau khi người đàn ông trung niên kia chết thảm, màu sắc ảm đạm trên người con rối hề bỗng trở nên tươi sáng hơn rất nhiều...
Ánh sáng và bóng tối xen kẽ, Giang Vấn Nguyên thấy cảnh vật xung quanh mình chuyển thành công trường xây dựng, máy móc ầm ầm.
Trừ bỏ người đàn ông trung niên đã chết trong bóng tối khi nãy thì tất cả những người chơi còn lại của bàn tròn đều có mặt, mười bốn người cùng đứng trên đường ray trải đá.
Một người đàn ông nước da ngăm đen đội mũ bảo hiểm màu vàng đứng trên đường ray, cầm loa trong tay hướng về phía họ: "Lần này đường sắt hầm sụp đổ cần phải sửa chữa gấp, nội trong vòng 10 ngày phải hoàn thành. Đội sửa chữa không đủ nhân lực vì thế khi mọi người chủ động đề nghị hỗ trợ tôi cảm thấy rất vui mừng. Đội chúng tôi sẽ không bạc đãi mọi người, từ hôm nay trở đi, chỗ ở và bữa ăn của mọi người đều do chúng tôi phụ trách. Sau khi sửa chữa xong sẽ trả tiền công theo mức độ lao động cho mọi người. Mọi người cứ gọi tôi là Lương ca, có bất kỳ câu hỏi nào cũng có thể đến hỏi tôi."
Trong đám người chơi có những người quần áo dính máu tươi bê bết, còn có mấy người mới cúi đầu không ngừng lau nước mắt, quần áo ăn mặc đủ kiểu nhìn thế nào cũng không giống như đến giúp đỡ công trường xây dựng, thế nhưng tất cả điều dị thường ấy đều không thể khiến Lương ca chú ý.
Lương ca chỉ vào hai rương gỗ chứa dụng cụ trên mặt đất trống bên cạnh: "Có 3 loại công việc mọi người có thể lựa chọn. Thứ nhất là đi vào đường hầm với tôi để đào đất bị sụp, thứ hai là phụ trách khuân vác dọn dẹp vật liệu và cuối cùng là phụ trách việc bếp núc. Để tạo điều kiện thanh toán cho mỗi công việc riêng, mỗi người trong số các bạn chỉ có thể chọn một công việc, mỗi công việc có công cụ tương ứng, công việc không thể thay đổi một khi đã được chọn."
Lúc này, cho dù không ai lên tiếng nhưng vừa mới chứng kiến cái chết của người đàn ông trung niên khi nãy ai nấy đều đã hiểu, trước mắt bọn họ không đơn thuần chỉ là lựa chọn công việc, mà là chìa khóa dẫn đến sự sống hoặc cái chết. Rương gỗ chứa dụng cụ không có nắp đậy, đồ đạc bên trong chỉ cần nhìn cái là hiểu ngay, sáu chiếc xẻng, ba xe chở đất dành cho hai người, tạp dề làm bếp chỉ có hai cái.
"Ký túc xá của mọi người được xếp ở phía nam của đường hầm, mỗi phòng có thể chứa hai hoặc bốn người, khu vệ sinh cá nhân được giải quyết ở phòng tắm gần sông. Lân cận đường hầm không có khu dân cư sinh sống. Công trường tắt đèn lúc 9 giờ, xung quanh sẽ trở nên rất tối, vì vậy mọi người tốt nhất nên trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước lúc đó." Sau khi Lương ca sắp xếp chỗ ở cho mọi người, liền nhiều lần nhắc nhở những điều cần biết về an toàn công việc như đội mũ bảo hộ. Giải thích rõ ràng những chuyện quan trọng xong, anh Lương cũng không quản bọn họ nữa, đi tới thúc giục đội sửa chữa nhanh chóng xuống đường hầm làm việc.
Lương ca vừa đi, bầu không khí giữa những người chơi bắt đầu trở nên khẩn trương, một số người chơi bất động vây quanh hộp gỗ, Giang Vấn Nguyên vì chần chờ một hồi nên đã bị chen ra vòng ngoài.
"Người anh em, anh định chọn công việc gì?"
Giang Vấn Nguyên cảm giác được có người vỗ vai mình bèn quay đầu nhìn lại, thì ra là học sinh trung học mặt mày thanh tú ban nãy ngồi bên phải cậu trên bàn tròn. Trong tay cầm mũ bảo hộ màu vàng ngoài ra cũng chưa chọn bất cứ dụng cụ nào: "À, thiếu chút nữa quên giới thiệu, tôi tên là Trương Thần."
"...... Trần Miên." Ma xui quỷ khiến thế nào Giang Vấn Nguyên lại không nói tên thật, mà mượn tên bạn trai. "Tôi muốn đi xung quanh thu thập một chút thông tin, sau đó quay lại chọn công việc."
"Mọi người đều biết tầm quan trọng của manh mối, nhưng hiện tại manh mối và công việc không thể gộp lại. Chờ cậu đi một vòng trở về, phỏng chừng chỉ còn lại công việc vào đường hầm đào đất. Trong trò chơi bàn tròn mọi người đều bình đẳng, những người khác cũng sẽ không bởi vì cậu là người mới mà nhường công việc khuân vác và bếp núc nhàn hạ đâu." Người đàn ông tinh anh ngồi bên tay trái Giang Vấn Nguyên cũng tham gia bàn bạc, giống như tưởng tượng của cậu, giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe cùng với diện mạo lạnh lùng hoàn toàn tương xứng.
Giang Vấn Nguyên phân tích: "Vì đây là một trò chơi cho nên tùy chọn lúc đầu thường sẽ không phải là tùy chọn chết, tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất chúng ta cần chú ý là manh mối ẩn đằng sau các tùy chọn này."
Trương Thần cà lơ phất phơ mà búng tay một cái: "Không hổ là người mới được bàn tròn đánh giá cao, bị cuốn vào trò chơi khó hiểu, chứng kiến người chơi chết thảm sau khi chạy trốn mà còn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ."
Người đàn ông tinh anh mỉm cười: "Đột nhiên gặp phải tai nạn ác liệt mà có thể nhanh chóng bình tĩnh lại có hai loại người. Thứ nhất, những người trải qua huấn luyện được đào tạo đặc biệt, chẳng hạn như quân nhân và cảnh sát, ... Thứ hai, những người đã trải qua những sự kiện đau đớn và tồi tệ hơn so với hiện tại trong trò chơi này. Không biết cậu thuộc loại nào?"
Giang Vấn Nguyên mặt không chút thay đổi nhìn hắn ta, cũng không nói gì.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !
Hắn ta có vẻ như cũng không có ý muốn biết câu trả lời: "Tôi là Tả Tri Hành, rất vui được gặp cậu."
Trương Thần giống như không nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Giang Vấn Nguyên, liền vui vẻ đề nghị: "Nếu không ba chúng ta cùng nhau đi thăm dò đi."
Tả Tri Hành không do dự: "Tôi đồng ý."
Giang Vấn Nguyên còn kịp đưa ra ý kiến, đã bị sự hỗn loạn bên kia đường hầm làm cho gián đoạn. Chỉ thấy một công nhân nằm trên cáng bị nâng ra, chính là anh Lương vừa giao nhiệm vụ cho bọn họ. Gã bị tảng đá trong đường hầm sụp lún đập vỡ đầu, máu từ vết thương không ngừng chảy ra ngoài, hô hấp cũng rất yếu ớt, cứu được hay không cũng rất khó nói.
Sau đó còn có một tin xấu hơn, Lương ca vô tình bị thương, đồng nghĩa với việc cần thêm một người chơi nữa tham gia công việc đào đất dưới hầm sụp.
"Hay là... Chúng ta cứ quyết định công việc trước sau đó đi thám thính xung quanh?" Trương Thần đi về phía hộp công cụ đang có đông đúc người chơi bao quanh.
Tả Tri Hành cười lạnh: "Trên đời này tôi ghét nhất hai loại người, một loại người là thấy khó liền rút lui, một loại khác là người thích lật lọng."
Trương Thần mếu máo: "Tôi không phải, tôi không có..."
"Vậy thì đi thôi." Tả Tri Hành lãnh khốc mà kết luận. "Trần Miên cậu còn sững sờ ở đó làm gì, mau đi thôi."
Giang Vấn Nguyên: "..." Hình như tôi còn chưa đồng ý cùng hai người lập đội mà?
Ai cũng không muốn trở thành Lương ca tiếp theo, nhưng vị trí khuân vác và bếp núc chỉ có bảy, phỏng chừng trong giây lát cũng không thể hoàn thành việc phân công. Những người chơi vẫn đang bế tắc trong việc lựa chọn công việc không phát hiện ra rằng một số người đã lặng lẽ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
56 chương
72 chương
20 chương
43 chương
207 chương
240 chương