Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 15
Nhân viên gấu nổi điên
Mặc bộ đồ gấu vải cồng kềnh trong một phút leo mười tám tầng, khó mà tưởng tượng nổi một người sống nào mà có tốc độ như vậy.
...
Trong vụ án mạng của đôi vợ chồng kia, sau khi hai người họ bị chặt đầu, cái đầu đó liền bị quăng xuống dưới hồ Mặt Trăng.
Sau khi Giang Vấn Nguyên nghe được đáp án của Lộ Viễn, cuối cùng chân mày cũng giãn ra đôi chút, cậu cố nhắc nhở Lộ Viễn: "Căn cứ vào tin tức hiện có của chúng ta, cậu liên kết sau đó sửa lại chuyện xảy ra ở hồ Mặt Trăng tối hôm qua một chút đi."
Lộ Viễn lần lượt điểm lại thông tin bọn họ có được: "Thi thể không đầu của hai người chơi vẽ mặt giận dữ trong lòng bàn tay đi đến hồ Mặt Trăng. Thuyền thiên nga và lưới trục vớt đều có dấu vết đã sử dụng. Trên hai thi thể không đầu còn xuất hiện nhiều chỗ bị gãy xương, trục vớt bị xé rách. Tối qua ngoại trừ hai bọn họ còn người khác ở đây! Bọn họ một bên muốn vớt thứ gì đó trong hồ, một bên còn lại ngăn cản, cướp đoạt của đối phương, hai bên phát sinh xung đột. Em chỉ có thể nghĩ đến đó thôi."
Giang Vấn Nguyên gật đầu: "Suy nghĩ của cậu cũng không khác gì tôi. Nếu muốn biết toàn bộ chân tướng của sự việc, chúng ta chỉ có thể chờ trời tối sau đó đến hồ Mặt Trăng một chuyến. Nếu thời cơ thích hợp thì ngay đêm nay hành động luôn. Cậu chuẩn bị tốt đi."
Tuy rằng Lộ Viễn đã trải qua ba vòng của trò chơi bàn tròn thế nhưng hắn không có lấy một lần kinh nghiệm đi đêm. Thật ra tình huống lúc này của Lộ Viễn mới thuộc loại bình thường còn Giang Vấn Nguyên biết rõ buổi tối có nguy hiểm nhưng vẫn ra ngoài làm công chuyện mới thuộc về phe hiếm thấy.
Lộ Viễn vốn hơi do dự nhưng nghĩ đến ba người Hải ca thì khẽ cắn môi bất chấp tất cả: "Được, em đi!"
Hai người từ hồ Mặt Trăng trở về khách sạn, trùng hợp gặp Tiết Hựu và Lam Trân Trân ở cửa. Hai người kia cũng vừa về, Lam Trân Trân đeo một cái tai mèo, trên mặt Tiết Hựu còn dính vụn kim tuyến lấp lánh. Hai người thân mật mặc trang phục tình nhân của công viên Hạnh Phúc, trên cổ đeo một cặp dây chuyền phong cách cổ tích, trong tay còn cầm một ly đồ uống lạnh. Nếu không phải họ vô thức giơ khuôn mặt cười trong lòng bàn tay lên thì nhìn rất giống một đôi tình nhân bình thường đến công viên để vui chơi.
"Giản Dịch làm việc thế nào mà lại để kẻ giết người chạy khắp nơi như vậy. Lần sau đừng dẫn cậu ta theo nữa, đúng là đồ vô dụng." Lam Trân Trân dựa vào ngực Tiết Hựu, lòng bàn tay trái quỷ dị của cô ta cũng làm động tác tương tự, nó quấn lấy khuôn mặt trên lòng bàn tay của Tiết Hựu.
Nếu bình thường nghe được Lam Trân Trân nói như vậy, Lộ Viễn đã sớm tức giận, nhưng hiện tại cậu cũng không muốn tốn công tốn sức để so đo với hai người này. Hai người này tuy có rất nhiều con rối nhưng hoàn toàn không phát hiện ra trạng thái dị thường của bản thân, còn bị khuôn mặt trong lòng bàn tay ảnh hưởng, lãng phí cả ngày để đi chơi. Lộ Viễn làm ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với hai người kia: "Chú ý giọng điệu của cô đi, nghi ngờ của chúng tôi đã được rửa sạch rồi."
Lam Trân Trân tức giận một trận, bọn họ không biết Giang Vấn Nguyên nông sâu ra sao, không dám trêu chọc quá đáng cho nên bèn chụp cái mũ giết người lên đầu Giang Vấn Nguyên chỉ để khiến những người chơi khác xa lánh, ghê tởm cậu. Hiện tại chụp mũ không thành công, ngay cả tên câm Lộ Viễn này cũng dám khua tay múa chân với cô, Lam Trân Trân miệng không lựa lời mà nói: "Cái tên câm thối tha này đúng là rất xứng làm chó bên cạnh Trần Miên mà. Cũng không nhìn rõ xem chủ nhân của mình là cái loại gì, một tủ quần áo toàn đồ đen, mùa hè ai lại mặc cái thứ đó đi du lịch. Tôi thấy hắn ta là mệnh quá xấu khắc chết cả nhà, cả nhà các người mặc đồ tang xám hối đi! Đi theo Trần Miên, cái dạng câm như mày không sớm thì muộn cũng gặp xui xẻo thôi."
Giang Vấn Nguyên đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm trầm nhìn Lam Trân Trân, sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt phảng phất có thể nhấn chìm chết người.
Kỳ thật Lam Trân Trân nói xong liền hối hận, cô ta cũng biết tính mình không tốt, nhưng việc nguyền rủa cả nhà người ta chết bằng cái loại lời ác độc này trước nay chưa từng có. Nhưng lời đã nói rồi không thể rút lại, hai bên cũng có xích mích với nhau, Lam Trân Trân không thể cúi mặt đi xin lỗi Giang Vấn Nguyên được.
"Chúng ta đi." Tiết Hựu bảo vệ Lam Trân Trân phía sau người. Hắn suy nghĩ rõ ràng, cũng như bọn họ đang kiên kị Giang Vấn Nguyên chắc chắn cậu ta cũng phần nào kiên kỵ bọn họ, làm sao có thể vì một câu nói không ngứa không đau mà dùng đến con rối bảo mệnh. Hai người cảnh giác Giang Vấn Nguyên, nhanh chóng chạy vào khách sạn, một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.
Lộ Viễn giận muốn nổ não, rất áy náy với Giang Vấn Nguyên: "Xin lỗi anh, em lại gây phiền toái cho anh rồi. Anh có sao không?
Việc hành động tối nay rất quan trọng, Giang Vấn Nguyên không muốn lúc hành động Lộ Viễn còn mang mấy suy nghĩ không đâu liền cất giọng: "Cậu sẽ không tin lời Lam Trân Trân nói chứ. Cha mẹ tôi vẫn còn, gia tộc thịnh vượng. Tang sự gần nhất là ba năm trước, ông nội đã mất, ra đi rất thanh thản."
Lộ Viễn vừa định thả lỏng lại cảm thấy có chỗ nào sai sai, thông thường khi gặp phải loại tình huống này không phải anh ấy nên tức giận đầu tiên hay sao vậy mà ngược lại còn đi an ủi cậu. Lộ Viễn thật cẩn thận dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Vậy còn vợ anh?"
Giang Vấn Nguyên trả lời: "Tôi năm nay 23 tuổi, chưa lập gia đình."
Lộ Viễn: "Bạn gái..."
Giang Vấn Nguyên: "Tôi là gay."
Lộ Viễn: ...
Giang Vấn Nguyên khiến Lộ Viễn bất ngờ không kịp trở tay.
Lộ Viễn cười gượng, không tiếp tục hỏi nữa: "Chúng ta về nghỉ đi, đêm nay sẽ rất bận."
Hai người bốn giờ trở về khách sạn, cũng ăn tối sớm hơn, phòng 1606 bị Tiết Hựu và Lam Trân Trân làm cho loạn hết cả lên, hai người dứt khoát đổi một phòng khác, nghỉ ngơi đến tám rưỡi tối. Tối hôm qua hai người chơi vẽ mặt giận rời khỏi phòng lúc chín giờ mười lăm, nếu đêm nay ở hồ Mặt Trăng vẫn xuất hiện tình huống tương tự đêm qua thì nhất định sẽ có người chơi rời khỏi khách sạn.
Hai người chia nhau hành động, Giang Vấn Nguyên một lần nữa đi đến nhà kho gần tầng hai, giấu tất cả cưa điện làm vườn vào một chỗ khác. Lộ Viễn thì đi tìm thang máy vận chuyển hàng hóa, dùng ít đồ làm nó kẹt lại ở tầng mười bốn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, hai người gặp lại ở phòng giám sát trên tầng mười bốn. Lộ Viễn đến trước một bước, đợi một hồi lâu sau Giang Vấn Nguyên mới đến, trong tay cầm ba cây kẹo bông gòn đã tan mất một chút, sau khi giấu xong cưa điện cậu đã về phòng của hai người một chuyến.
Lộ Viễn hỏi cậu: "Anh mang kẹo bông gòn đến đây làm gì?"
"Không biết có dùng được hay không, dù sao cầm theo cũng không nặng lắm." Giang Vấn Nguyên đưa một cây kẹo hình bông hoa cho Lộ Viễn: "Để lại một cây để thăm dò nhân viên gấu kia, không biết kẹo còn có thể duy trì được đến ngày mai hay không."
Phòng giám sát có mấy chục màn hình theo dõi, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn tập trung vào các tầng thang máy và các cầu thang bộ, cùng với camera giám sát các lối ra vào của khách sạn. Hai người ngồi hơn ba giờ, thời gian đã gần điểm 12 giờ. Lộ Viễn ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn ra: "Em đi rửa mặt sau đó sẽ nhanh chóng trở lại."
"Khoan đã." Giang Vấn Nguyên gọi Lộ Viễn lại, cậu chỉ vào màn hình theo dõi ở cửa thoát hiểm tầng một của khách sạn: "Cậu xem."
Vị trí của camera hơi lệch, không hoàn toàn đối diện cửa ra vào, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn chỉ có thể nhìn thấy một dáng người khổng lồ mở cửa thoát hiểm, hơn nửa thân hình người nọ bị cửa chặn lại, chỉ lộ ra một cặp mông tròn xoe. Người nọ dừng lại ở lối thoát hiểm một lát sau đó mới kéo theo một chùm bóng bay lớn hơn cả cửa lọt vào tầm nhìn của màn hình giám sát. Người đó thế mà lại là nhân viên gấu phát bóng bay vẽ mặt cười ở cổng công viên Hạnh Phúc.
Gương mặt tươi cười của nhân viên gấu ban ngày thoạt nhìn còn đáng yêu một chút, giờ đây ở lối thoát hiểm tối tăm lại thiếu sáng liền có thêm vài phần u ám đáng sợ. Lộ Viễn trong nháy mắt tỉnh táo lại: "Nhân viên gấu tới khách sạn làm gì?"
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: "Trước tiên quan sát đã."
Bầu không khí trong phòng giám sát trở nên ngưng đọng, nhân viên gấu kéo bóng bay đi qua mấy camera giám sát đến vị trí thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa ở tầng số một. Ấn nút lên trên. Thang máy đã bị Lộ Viễn làm kẹt ở tầng mười bốn. Nhân viên gấu thấy thang máy mãi không di chuyển thì dứt khoát không đợi nữa, đi về phía cầu thang bộ bên cạnh thang máy. Bó bóng bay của nhân viên gấu quá nhiều cho nên không thể cầm qua qua cầu thang cùng một lúc, hắn lùi lại vào cầu thang bộ, cẩn thận chia nhỏ, mang bóng bay vào cầu thang theo từng đợt.
Trong cầu thang bộ không có bất kỳ camera giám sát nào. Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đợi khoảng một phút đồng hồ thì một lần nữa nhìn thấy bóng dáng nhân viên gấu. Hắn ta đi vào từ cửa thang bộ tầng mười tám. Mặc bộ đồ gấu vải cồng kềnh trong một phút leo mười tám tầng, khó mà tưởng tượng nổi một người sống nào mà có tốc độ như vậy.
Máu trên mặt Lộ Viễn dần dần rút đi: "Hiện tại người chơi sống ở tầng mười tám ngoài chúng ta còn ai sao?"
Câu trả lời rất rõ ràng, không có.
Phòng mà Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn chọn lại vừa vặn nằm ngay bên cạnh cầu thang, ở rìa phạm vi camera giám sát.
Nhân viên gấu đi đến phòng của bọn họ, nắm chặt nắm đấm gõ cửa. Trong phòng không có người, tất nhiên sẽ không có ai mở cửa cho nhân viên gấu. Động tác gõ cửa của nhân viên gấu không dừng lại, càng gõ càng nhanh, càng đấm càng mạnh, cửa phòng không có cách nào chịu được sức mạnh của con gấu kia liền thủng một lỗ lớn. Nhân viên gấu đưa tay vào trong cái lỗ kia, từ bên trong vặn chốt cửa sau đó lại lùi về phía sau bảo vệ bóng bay của mình rồi mới xông vào phòng Giang Vấn Nguyên.
Con gấu vải không tìm được Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn, lúc ra khỏi phòng có vẻ rất tức giận, tất cả những thứ trong tầm với đều trở thành đối tượng trút giận của nó. Bình chữa cháy treo trong tủ chữa cháy trở thành đối tượng gặp nạn, trực tiếp bị nhân viên gấu dùng một tay bóp nát! Con gấu đập loạn xạ một hồi, sau đó đến thang máy ấn nút đi xuống.
Khi Giang Vấn Nguyên thấy nhân viên gấu dừng ở tầng mười bốn thì nhanh chóng kéo cái chân đang mềm nhũn của Lộ Viễn chạy như điên về hướng thang máy vận chuyển hàng hóa. Hai người dùng hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ mà chạy, nhưng tốc độ của con gấu lại nhanh đến quỷ dị. Một khắc cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, một cánh tay duỗi ra cắm vào trong khe cửa, mở cửa thang máy sang hai bên.
Trán Giang Vấn Nguyên toát mồ hôi lạnh, đưa kẹo bông gòn cho nhân viên gấu: "Anh muốn kẹo bông không?"
Động tác của con gấu dừng lại nửa nhịp, duỗi tay đoạt lấy kẹo bông gòn trong tay Giang Vấn Nguyên, nhưng hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì con gấu lại đột nhiên trở mặt, đánh về phía Giang Vấn Nguyên.
Tốc độ ra tay của con gấu cực nhanh, không gian bên trong thang máy có hạn, Giang Vấn Nguyên muốn tránh cũng không được, giây phút nắm đấm của con gấu chuẩn bị rơi trên người cậu, Lộ Viễn bỗng dưng nhào đến bảo vệ cậu, giơ cánh tay trái cứng rắn đỡ lấy một quyền của nó.
Giang Vấn Nguyên hơi ngẩn ra, tay phải với lấy cái kéo trong túi, nhào đến chỗ con gấu chưa kịp đánh ra quyền kế tiếp sau đó nâng tay phải lên cao cắt đứt một chùm bóng bay lớn. Mấy quả bóng bay mất đi dây buộc liền ngay lập tức tản ra.
Từ lúc tiến vào khách sạn nhân viên gấu luôn luôn cẩn thận bảo vệ bóng bay. Không nghi ngờ gì nữa, bóng bay này với hắn chắc hẳn là một vật rất quan trọng. Việc Giang Vấn Nguyên cắt mất bóng bay đã hoàn toàn chọc giận con gấu kia. Nó vừa muốn giết chết Giang Vấn Nguyên vừa nhớ thương đám bóng bay bay lên trần nhà. Trong lúc con gấu do dự xem nên làm gì trước, một bóng người đột nhiên nhào đến từ sau lưng con gấu, gắt gao quây chặt thân thể con gấu. Mũ đội của con gấu bị người nọ đánh rơi, lộ ra vị trí rỗng tuếch trên cổ.
"Chạy đi! Cậu không phải đối thủ của nó!" Giang Vấn Nguyên thấy rõ người quấn chặt trên lưng nhân viên gấu thế mà lại là người phụ nữ trung niên hôm đó được cậu ra mặt cứu giúp dưới chân Tiết Hựu. Nhưng mà đầu người phụ nữ trung niên gục xuống, biểu tình dại ra, cho dù bị nhân viên gấu vặn gãy tay cũng không có một chút sợ hãi cùng thống khổ nào, cũng không có nửa điểm phản ứng với lời nói của Giang Vấn Nguyên, chỉ trầm mặc khóa chặt lại sau lưng nhân viên gấu.
Hốc mắt Giang Vấn Nguyên nóng lên. Cậu không do dự nữa. Trong lúc người phụ nữ quấn lấy nhân viên gấu, ấn nút, đóng thang máy.
...
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
56 chương
72 chương
20 chương
43 chương
207 chương
240 chương