CHƯƠNG 102: Con rối xương thức dậy Edit: Foxpii Sau khi phát hiện Giang Vấn Nguyên là người chơi, sự nóng nảy trên người ngược lại biến mất. Cả người hắn trầm tĩnh lại, thần sắc lạnh như băng nhìn Giang Vấn Nguyên, ánh mắt sắc bén có thể đâm người ta đến da thịt bong tróc, máu tươi đầm đìa. Khi Giang Vấn Nguyên quyết định gặp Trần Miên, cũng đã đoán được kết quả sẽ bị bại lộ thân phận người chơi, cho nên hiện tại đối mặt với nhân cách số 04 khí thế nguy hiểm như hung thú cắn người, cậu cũng thản nhiên, hoàn toàn không bởi vì thân phận người chơi bị vạch trần mà hoảng hốt. Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Hai người cứ như vậy giằng co gần mười phút, biểu tình trên mặt nhân cách phụ số 04 dần dần xuất hiện buông lỏng, sát ý nhằm vào Giang Vấn Nguyên cũng dần dần biến mất. Cũng không biết nhân cách số 04 rốt cuộc đã bổ não cái gì lúc giương ngang trong im lặng, hắn dùng giọng điệu khó nói hết nói với Giang Vấn Nguyên: "Anh thật sự là... Ngu ngốc!" Nhân cách số 04 cuối cùng liếc nhìn hai tay Giang Vấn Nguyên đã không còn thấy con rối xương, giống như hạ quyết tâm gì đó, ném đá có tiếng nói câu cuối cùng liền xoay người rời đi: "Trước khi tôi thắng, tôi sẽ không để nhân cách chủ tỉnh lại nữa. Nếu anh lo lắng về mối quan hệ giữa mình và nhân cách chủ, tôi sẽ xem thường anh! Hãy nhớ cho tôi, dựa vào người khác để chủ động hy sinh cống hiến sự chiến thắng, cái loại đồ vật này nọ từ trước đến nay tôi chưa từng hiếm lạ!" Giang Vấn Nguyên không nói nên lời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nhân cách phụ số 04, vô thanh vô tức rời khỏi phòng 22. Cậu hiểu được cửa ải này có thể dễ dàng đi qua như vậy, hẳn là nhờ Trần Miên tranh thủ được. Trần Miên không ngừng phóng thích hảo cảm của hắn đối với Giang Vấn Nguyên trong đầu, khiến nhân cách phụ số 04 lầm tưởng Giang Vấn Nguyên thực hiện hành vi lấy con rối ra, là vì Giang Vấn Nguyên chủ động bại lộ thân phận người chơi, đem nhược điểm giao cho hắn, vì hắn mà hy sinh sinh mệnh của mình, buông tha thắng lợi của vòng trò chơi này. Chu dù nhân cách phụ số 04 có lợi hại đến đâu, cũng không thể nghĩ người chơi ở trò chơi bàn tròn tìm ra loại chân tướng này, cho nên hắn thuận lý thành chương đặt cho Giang Vấn Nguyên một thiết lập bộ não tình yêu*. Đây đã là kết quả tốt nhất mà Trần Miên có thể tranh thủ được, nhưng cuối cùng cậu cũng phải trả một cái giá tương đối lớn, tiếp theo trò chơi này, rất có thể sẽ chỉ có một mình Giang Vấn Nguyên đối mặt. (*Bộ não tình yêu, từ phổ biến trên internet, là một loại mô hình tư duy tối cao của tình yêu, chỉ những người trong tình yêu đặt tất cả năng lượng và tâm trí của họ vào tình yêu và người yêu) Nhân cách phụ số 04 dừng lại trước và sau phòng 22 không quá hai mươi phút, cách 0 giờ còn hơn ba giờ, Giang Vấn Nguyên cũng không vội vàng chuẩn bị thủ đoạn đối phó người lửa tối nay. Cậu ngồi trở lại giường, lại mở ra không gian đặc biệt, lấy con rối xương ra. Giang Vấn Nguyên hai tay cầm con rối xương, gảy ngón cái, nhẹ nhàng nâng đầu con rối đang rũ xuống. Khi khuôn mặt của con rối xương đập vào mắt, Giang Vấn Nguyên bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt điên cuồng. Gặp lại đứa con trai thiên nhân vĩnh cách, mang đến cho chú Trần một cú sốc lớn, rốt cục thành công đánh thức linh hồn tan vỡ dựa vào con rối xương của chú Trần. Hai mắt chú Trần tràn đầy vui sướng cùng bi thương kịch liệt, còn xen lẫn nỗi sợ hãi thật sâu, mỗi một khối cơ bắp trên mặt hắn đều đang co giật, biểu tình vặn vẹo lại điên cuồng, miệng ông mở ra rồi lại khép lại, thử mấy lần, mới hiểu được phương pháp phát âm. Giọng điệu chú Trần dồn dập mà nghiêm khắc: "Giang Vấn Nguyên, cậu có biện pháp cứu con trai tôi. Trần Miên chết vì cậu, cậu phải cứu nó!" "Đương nhiên, Đương nhiên! Đương nhiên là con sẽ cứu Trần Miên!" Câu đầu tiên chú Trần nói ra, liền ẩn chứa lượng tin tức thật lớn, Giang Vấn Nguyên từ trước đến nay trấn định tự nhiên đều không khỏi vui mừng như điên, một hơi nói ba từ đương nhiên, "Chú Trần có biện pháp cứu Trần Miên sao?" Đôi môi run rẩy của chú Trần, giống như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể tiếp tục nói tiếp, ông gian nan nói: "Trong con rối xương tồn tại một luồng năng lượng cùng nguồn gốc của trò chơi bàn tròn, cho tôi một chút thời gian thích ứng, tôi có thể khống chế cỗ năng lượng này, đem toàn bộ người chơi giấu trong phạm nhân tìm ra." Câu trả lời của chú Trần chính là thẳng thắn yêu cầu Giang Vấn Nguyên đáp ứng quy tắc của trò chơi bàn tròn đi giết người, điều này có chút khác biệt với ý tưởng của Giang Vấn Nguyên, hơi pha loãng niềm vui của cậu. Tâm tính Giang Vấn Nguyên phát sinh chút biến hóa, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của chú Trần. Chú Trần trầm mặt xuống, biểu tình càng thêm u ám, "Cậu có ý kiến đối với phương pháp của tôi?" Cho dù chú Trần dựa vào một con rối chỉ có thể nói chuyện không thể nhúc nhích, căn bản không tạo thành uy hiếp đối với Giang Vấn Nguyên, nhưng Giang Vấn Nguyên đối đãi với vị cha mẹ của bạn trai này - chú Trần, có một loại cẩn thận tự nhiên: "Con không có ý nghĩ này." Cậu vội vàng giải thích với chú Trần, "Chẳng qua linh hồn của Trần Miên ở trên người người chơi số 04, thắng lợi của trò chơi không thể giao cho người chơi mà cậu ấy phụ thân. Nếu muốn đi theo lộ trình thông quan hiến tế người chơi thì khi người chơi số 04 tử vong, sẽ tạo thành ảnh hưởng đến Trần Miên. Chú Trần, chú có cách nào để đối phó không?" Chú Trần đã sớm chuẩn bị cho vấn đề này, ông không cần suy nghĩ liền đáp: "Trước khi cậu hiến tế người chơi số 04, tôi có thể mượn năng lượng của con rối xương để lột linh hồn Trần Miên ra khỏi người chơi số 04, dùng năng lượng đặc biệt của con rối xương để đảm bảo linh hồn của Trần Miên không tiêu tán. Nhưng năng lượng đặc biệt của con rối xương có hạn, nhiều nhất chỉ có thể duy trì linh hồn của Trần Miên trong 12 giờ không tiêu tán, cho nên cậu phải để người chơi số 04 đến ngày cuối cùng để hiến tế. Được rồi, tôi muốn tiết kiệm năng lượng, không thể giữ tỉnh táo trong một thời gian dài, cậu nhanh chóng cho tôi biết tất cả các thông tin mình đã nắm giữ đi. Những người chơi hiện tại đã được xác nhận là gì? Còn có đối tượng nào là cậu hoài nghi, đến lúc đó cậu mang theo tôi một mình tiếp cận mục tiêu trong phạm vi một thước sau đó dừng lại ba mươi giây, tôi có thể phụ trợ cậu phán đoán thân phận của bọn họ." Thái độ không muốn nói chuyện nhiều của chú Trần khiến lòng Giang Vấn Nguyên không khỏi chìm xuống. Kỳ thật với tình huống hiện tại của bọn họ, nếu muốn phá vỡ vòng tuần hoàn tử, Giang Vấn Nguyên cảm thấy lộ trình thông quan tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn sẽ tốt hơn, nhưng chú Trần không biết vì nguyên nhân gì, hình như hoàn toàn không lo lắng phương hướng này. Giang Vấn Nguyên tạm thời đè xuống đầy bụng nghi vấn, người chơi đi tới ván cuối trì chơi bàn tròn không thiếu nhân vật tàn nhẫn, chú Trần có thể giúp đỡ cậu đã là may mắn. Về phần phương pháp thứ hai thông quan trò chơi, Giang Vấn Nguyên có thể làm việc khác. Giang Vấn Nguyên đặt con rối xương lên gối, bày ra một tư thế ngồi chỉnh chỉnh cho con rối xương, đem tình huống bốn ngày qua nói ngắn gọn một lần: "Bao gồm cả con, trong số mười hai người chơi con có thể xác định có bảy người chơi, 04, 09, 15, 21, 22, 26, 44, trong đó số 15, 26 và 44 đã chết. Những phạm nhân khác bị nghi ngờ là người chơi còn có chín người, theo thứ tự là..." Chú Trần trầm mặc nghe xong Giang Vấn Nguyên tự thuật, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, giọng nói của ông dần dần yếu đi, khi hai mắt hoàn toàn nhắm lại giọng nói hoàn toàn biến mất, "Sau chín giờ ngày mai, tôi sẽ tận lực bảo trì thanh tỉnh, mau chóng tìm ra năm người chơi còn lại..." Giang Vấn Nguyên cẩn thận ôm lấy con rối xương, chú Trần dĩ nhiên mất đi ý thức, khuôn mặt già nua đang say ngủ tràn đầy thống khổ không thể xóa nhòa. Giang Vấn Nguyên thu thập xong con rối xương, liền bắt tay vào chuẩn bị đối sách tối nay đối phó với tập kích của đám người lửa. Ngày thứ năm của lễ tế, 00:00. Oán linh của đám người lửa vẫn đúng hẹn mà đến. Trải qua bốn ngày mò mẫm người lửa cùng với công cụ chuyển từ trong cảnh tượng ảo mang về, cho dù đối mặt với thế lửa cùng nhiệt độ cao tăng vọt gấp mấy lần so với đêm qua, Giang Vấn Nguyên cũng có thể thong dong ứng đối. Giang Vấn Nguyên thậm chí còn không dùng hậu chiêu, đám người lửa lượn lờ như quái vật khổng lồ sau đó lại rơi vào trong cạm bẫy ngày mô phỏng lồng giam dưới lòng đất hôm qua. Chỉ khác với ngày hôm qua, những người lửa đêm nay không nhượng bộ cái bóng của cái chết, họ điên cuồng đấu tranh trong lồng sắt, lắc xích trong ngọn lửa. Giang Vấn Nguyên ngồi ở mép giường đề phòng đám lửa trong cạm bẫy, trong tay vẫn nắm côn duỗi ra, các công cụ khác để đối phó với người lửa cũng đều mở ra trên giường, tùy thời đều có thể bắt đầu. Thời gian chậm rãi chảy xuôi, hướng về phía một giờ sáng. Đám người lửa bị cạm bẫy vây khốn không khỏi sinh ra tuyệt vọng, hung thủ thiêu chết chúng trước mắt này so với trước kia càng thêm khó chơi, đừng nói giết chết hắn, có lẽ chờ đến ngày tế điển chấm dứt, chúng nó ngay cả lưu lại trên người hắn ta một vết bỏng cũng không thể làm được. Ngay khi đám lửa từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi tuyệt vọng sắp biến mất, chúng tuyệt đối không ngờ, Giang Vấn Nguyên lại chủ động hướng chúng nó tới gần. Giang Vấn Nguyên đi tới trước một trong những cạm bẫy, giơ tay phải lên, lấy mu bàn tay tiếp cận người lửa bị mắc kẹt trong bẫy. Tên người lửa kia choáng ngây ngốc, không biết thao tác tao nhã của Giang Vấn Nguyên có mấy ý tứ, nó thậm chí còn có chút sợ hãi dịch chuyển về phía sâu trong bức bách cạm bẫy. Vài giây sau, nó phát hiện Giang Vấn Nguyên không có động tác tiếp theo, chỉ duy trì động tác đưa lưng phải kề sát vào cạm bẫy. Có lẽ là do không cảm thấy uy hiếp, người lửa bỗng nhiên ác hướng đảm biên sinh, điều động ngọn lửa toàn thân, bắt lấy một khắc cuối cùng trước khi biến mất, đem toàn bộ ngọn lửa tập trung hướng Giang Vấn Nguyên mà thiêu đốt. Trong không khí trong nháy mắt bay ra một mùi thịt nướng, cho đến khi bóng dáng người lửa hoàn toàn biến mất khỏi cạm bẫy, Giang Vấn Nguyên đều bảo trì động tác tay phải giơ lên, không nhúc nhích. Hậu quả của việc làm như vậy chính là toàn bộ da lưng bên phải và khuỷu tay của Giang Vấn Nguyên đều xuất hiện phản ứng bỏng bằng mắt thường, ngay cả ống tay áo cũng bị đốt cháy một phần nhỏ. Người chơi có thể tiến vào ván cuối cùng của trò chơi bàn tròn đều không phải là người thiện lành, liên tục mười hai ngày dưới sự quấy rầy của oán linh mà không bị thương cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Ở vị trí rõ ràng trên người để lại thương tổn oán linh gây ra, không thể nghi ngờ sẽ nâng cao nguy cơ bị những phạm nhân khác kết hợp gây thương tích ngược lại, nhưng loại nguy hiểm này không phải tất cả đều là hại, nó có thể ở một mức độ nào đó làm tê liệt cảnh giác của người chơi đang ẩn nấp trong đám phạm nhân. Giang Vấn Nguyên vốn định giữ thủ đoạn này đến nửa sau tế điển, nhưng chú Trần cần rời khỏi không gian đặc thù của con rối để điều tra sự tồn tại của những người chơi khác, tuy rằng hình thể của con rối xương mảnh khảnh nhỏ nhắn, nhưng đường nét khi đặt trong túi vẫn rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người chơi. Để phù hợp với hành động của chú Trần, Giang Vấn Nguyên không thể không hành động trước. Sáng hôm sau trước khi ra khỏi cửa, Giang Vấn Nguyên dùng băng keo trộn lẫn một ít bông gòn, ẩn đi đường nét của con rối xương, tận lực cố định ở vị trí ngực, sau đó khoác lên một bộ quần áo tù rộng rãi ngăn cản. Băng màu trắng quấn tay phải và màu vàng cam của quần áo tù nhân tạo thành một sự khác biệt màu sắc mạnh mẽ, rất dễ dàng để thu hút sự chú ý của người khác, làm giảm cảm giác tồn tại của con rối. Chuẩn bị sẵn sàng công việc, Giang Vấn Nguyên liền dựa theo chế độ hành động cố định, đến phòng ăn sáng. Nhà ăn đông đúc, tràn ngập bầu không khí nóng nảy, Giang Vấn Nguyên bất động thanh sắc quan sát, rất nhanh liền phát hiện khác biệt so với ngày hôm qua. Trong phòng ăn thiếu hai người, nam phạm nhân số 13 thân hình giống khổng lồ giống như một quả núi nhỏ và nữ phạm nhân số 46 với mái tóc dài gần như suýt chạm đất. Hai người này mỗi sáng đều đến phòng ăn đúng giờ và đợi đến khi hết giờ ăn sáng mới rời đi. Người chơi được giao cho thân phận giả trong trò chơi, mặc dù ngoại hình và bản thể có sự khác biệt, nhưng tố chất thân thể không có thay đổi. Trong số người chơi không có ai mập mạp và tóc dài, từ số 13 thấy được thói quen khủng bố hơn lợn cùng cách ứng đối với mái tóc dài khó chơi của số 46, có thể loại bỏ bọn họ khỏi danh sách người chơi nghi ngờ. Nhờ nhạc đệm nhỏ này, Giang Vấn Nguyên đi giao bữa sáng cho số 21 thì muộn hơn bình thường một chút. Chờ Giang Vấn Nguyên mang theo bữa sáng đi đến cảnh ảo số 21, số 21 đã đứng bên ngoài bức tường của cảnh ảo chờ cậu. Ánh mắt số 21 lưu lại trên băng tay phải của Giang Vấn Nguyên một lát, lại bất động thanh sắc đánh giá Giang Vấn Nguyên từ trên xuống dưới một vòng. Quần áo tù nhân màu vàng cam có chút mập mạp, cũng không biết số 21 có chú ý tới con rối xương Giang Vấn Nguyên giấu dưới túi không. Nguồn tin của số 21 không chỉ có một mình Giang Vấn Nguyên, đối với việc Giang Vấn Nguyên đến trễ cũng không ngoài ý muốn của hắn, vừa mở miệng liền vạch trần nguyên nhân Giang Vấn Nguyên đến muộn: "Anh phát hiện cái gì trên người số 13 và số 46?" Giang Vấn Nguyên đem bữa sáng đẩy cho số 21, đem kết quả mình tra được trước đó thành thật nói: "Địa điểm tử vong của bọn họ đều là phòng của mình. Số 13 chết vì bị cắt cổ họng, không có vết thương ngoài cơ thể. Số 46 bị xoắn tóc, tay chân và mặt bị trầy xước bởi móng tay." Số 21 không chú ý mà cầm bánh mì khô gặm lên, ánh mắt giống như là kẻ săn mồi ngửi được mùi con mồi: "Tôi nhớ tội ác của số 13 là hiếp giết trẻ em. Cắt cổ mà chết, đây hẳn không phải là bút tích của oán linh." Số 21 không nói thẳng, Giang Vấn Nguyên lại lập tức hiểu được ý tứ hắn giấu trong lời nói, mà đây cũng là điều Giang Vấn Nguyên lo lắng. Một người chơi ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu hạ sát phạm nhân NPC. Cái chết của số 13 chỉ là khởi đầu, số lượng phạm nhân NPC tiếp tục giảm xuống, đại biểu cho nơi ẩn náu của người chơi đang dần ít đi. Cực hạn tới gần, nếu tâm tính của người chơi nào hơi bất ổn, sẽ lộ ra sơ hở, mà đây cũng là kết quả mà người chơi bày mưu tính kế sát cục này rất vui vẻ. Suy đoán của Giang Vấn Nguyên và số 21 nhanh chóng được chứng thực, lần lượt có thi thể của ba phạm nhân là NPC được tìm thấy ở khắp nơi trên tế đàn, trong đó một thi thể được tìm thấy khi thân thể vẫn còn ấm áp. Vết thương chết người của họ giống như số 13, bị cắt cổ họng mà chết. Số 21 vô cùng hứng thú với người chơi ra tay này, nhưng lại không vội vàng động thủ với hắn. Bầu không khí áp lực cao hiện nay là thành quả của số 21. Trong suốt ngày thứ năm của lễ tế lễ, trọng tâm của số 21 đều tập trung vào việc nghiên cứu quỹ tích hành động của sát thủ cắt cổ, không rời khỏi cảnh tượng ảo số 21 một bước, cũng không yêu cầu Giang Vấn Nguyên đi điều tra thêm chân tướng tội phạm của con số nào. Ánh hoàng hôn vàng óng trút xuống, rắc đầy tế đàn. Tiếng chuông mờ mịt vang lên đúng sáu giờ tối, bọn phạm nhân mặc tù phục màu cam lục tục tụ tập dưới tế đàn cao cao. Bốn mạng người mà sát thủ cắt cổ nắm trên tay, khiến cho không khí của nghi thức hiến tế hôm nay vô cùng áp lực. Số 21 cùng với số 09, đang nói chuyện và cười đùa, thái độ thoải mái trái ngược hoàn toàn với những phạm nhân khác. Bọn họ xuyên qua phạm nhân dưới tế đàn, khi đi ngang qua một tên tội phạm dáng vẻ thiếu niên nào đó, mắt thấy số 21 và số 09 đồng thời ra tay. Thiếu niên số 41 bị hai người liên thủ công kích, phản ứng rất nhanh tránh được động tác của bọn họ. Ba người đánh thành một đoàn, bọn phạm nhân phản ứng chậm nửa nhịp xung quanh bọn họ mới luống cuống tay chân tản ra, dọn ra một mảnh đất trống cho bọn họ. Giang Vấn Nguyên thờ ơ lạnh nhạt, số 41 dưới thế tấn công của số 21 và số 09 dần rơi xuống thế hạ phong, số 41 trong tình huống cấp bách liền muốn dùng con rối tiến hành phản kích. Nhưng mà hành động này chẳng những không thể cứu hắn, ngược lại còn gia tốc cái chết của hắn, từ không gian đặc thù lấy con rối ra để kích hoạt chức năng của nó cần có thời gian, cho dù hoàn thành động tác này cần thời gian không đến 0,5 giây, cũng đủ để số 21 và số 09 chế phục hắn. Giang Vấn Nguyên nhắm mắt lại, dĩ nhiên đoán được kết cục của số 41. Số 21 bắt được sơ hở của số 41, cười lạnh đem hai tay hắn cắt ngược sau lưng đè xuống đất. Số 41 xám xịt, giãy giụa vô ích dưới bàn tay của số 21. Sau một hồi ẩu đả, phạm nhân nữ xinh đẹp số 35 bước ra khỏi đám đông, cô tham lam nhìn thiếu niên số 41, thêm cho cậu một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà: "Tội ác của số 41, do thời thơ ấu gặp phải bạo lực gia đình bởi một người mẹ đơn thân, mà đánh sáu bà mẹ đơn thân trung niên đến chết. Có ai phản đối không?" Trong sự im lặng của đám phạm nhân, số 41 được đánh dấu bằng lễ vật. Số 21 và 09 hợp tác trói số 41 lại, đẩy hắn lên bàn thờ. Người chơi số 41 bị người chơi sát thủ cắt cổ bức ra sơ hở, cái chết của hắn khiến Giang Vấn Nguyên càng thêm cảnh giác với người chơi sát thủ cắt cổ. Người chơi cắt cổ nếm được vị ngọt của người chơi số 41, trong thời gian ngắn e rằng sẽ không dừng lại hành vi sát hại phạm nhân NPC. Thi thể bị đánh đập đến chết của số 41 đã được sáu oán linh người phụ nữ trung niên mang đi, lễ hiến tế vào ngày thứ năm của lễ tế đã kết thúc thành công. Giang Vấn Nguyên ở trong phòng ăn nhồi đầy dạ dày, sau đó liền mang theo bữa tối của số 21 đi tìm hắn. Số 21 và số 41 khi chiến đấu treo một chút màu sắc, tâm trạng cũng không tồi. Hắn thoải mái hưởng thụ bữa tối thịnh soạn, câu có câu không trao đổi tình báo với Giang Vấn Nguyên, báo cho Giang Vấn Nguyên mấy con số, để Giang Vấn Nguyên đi điều tra chân tướng tội ác của bọn họ. Sau một bữa ăn no, số 21 không hề có hình tượng mà bày ra trên ghế sofa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên nói với Giang Vấn Nguyên đang thu dọn đồ dùng nói: "Hàng xóm, anh giúp tôi điều tra một người." "Ai?" Giang Vấn Nguyên cầm lấy bữa ăn trên bàn, đối mắt với số 21. Khóe miệng số 21 bật cười, trong nụ cười cất giấu ác ý nồng đậm, "Số 04." Thanh âm số 21 rất nhẹ, lại giống như một tiếng sấm rơi vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên, tim cậu điên cuồng đập lên. Số 21 vẫn nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên, hắn nhận ra trong nháy mắt Giang Vấn Nguyên trở lên dị thường, hai tay chống lên lưng sô pha, nâng thân lên, tràn ngập ý tứ xâm lược hướng Giang Vấn Nguyên ngồi đối diện tới gần: "Số 04 người này có vấn đề gì không?" Áp lực tâm lý mà sát thủ cắt cổ tạo thành cho người chơi có thể nói là tương đối lớn, nhân cách phụ số 04 lại là loại tính cách nóng nảy không giấu được chuyện, hắn hết lần này tới lần khác còn phong ấn nhân cách chủ, dưới áp lực như vậy lộ ra chân tướng tuyệt đối không kỳ quái. Giang Vấn Nguyên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cong khóe miệng nở ra một nụ cười không có thành ý gì, dùng ngữ điệu không có phập phồng nói: "Số 04 là nhân cách kép." "Không có thông tin nào khác sao?" số 21 nghi ngờ nói, như một cảnh sát thẩm vấn thái độ của nghi phạm, "Tôi nhớ anh đã ăn tối với anh ta, anh ta đã đến thăm anh tối qua." Giang Vấn Nguyên cũng không hỏi số 21 rốt cuộc là từ đâu biết quan hệ giữa cậu và số 04, duy trì nụ cười giả dối, "Tôi là gay, tôi coi trọng anh ta, nhưng anh ta là người dị giới, tối hôm qua chúng tôi không thương lượng tốt, không thể đạt được thỏa thuận." Lời Giang Vấn Nguyên nói nửa thật nửa giả, kết hợp với thái độ hôm nay của số 04 coi cậu như mãnh thú hồng thủy, còn rất chân thật. Số 21 thật đúng là không nghĩ tới hắn lại nghe được câu trả lời như vậy, vừa rồi vì bức hỏi Giang Vấn Nguyên, mà thân thể của hắn nghiêng về phía trước, hắn và Giang Vấn Nguyên có chút gần nhau. Sau khi Giang Vấn Nguyên nói ra mình là gay, số 21 theo bản năng đứng thẳng lưng, kéo dài khoảng cách với Giang Vấn Nguyên, cũng không biết có phải đã từng có kinh nghiệm không tốt liên quan đến gay hay không. Trong động tác số 21, Giang Vấn Nguyên ngay cả cười giả cũng tiết kiệm, mặt cậu không chút thay đổi nói: "Anh yên tâm, tôi thích người châu Á, không có hứng thú với người da trắng. Anh không nằm trong phạm vi săn bắn của tôi." Số 21 lúng túng mà không mất lịch sự mỉm cười, đưa Giang Vấn Nguyên ra khỏi cảnh ảo. Giang Vấn Nguyên trả lại đồ về phòng ăn, không tiếp tục hoạt động điều tra cảnh tượng ảo vào buổi tối, cậu tự nhốt mình trở lại phòng số 22, kéo con rối xương trước ngực xuống. Động tác của cậu rất mạnh, băng dính khi kéo ra khỏi ngực để lại vết đỏ rõ rệt trên da. Giang Vấn Nguyên bất chấp đau đớn ở ngực, cầm con rối thấp giọng nói với chú Trần: "Chú Trần, thân phận người chơi của Trần Miên đã bị phát hiện!" Nghe Giang Vấn Nguyên gọi, mí mắt con rối giật vài cái, chậm rãi mở mắt ra. Số 04 bị phát hiện thân phận người chơi, muốn sống đến ngày cuối cùng của tế điển gần như là chuyện không thể. Chú Trần khó nén vẻ lo lắng: "Chẳng lẽ cậu không thể giống như số 21 và số 09, hợp tác với số 04, đưa người chơi khác lên tế đàn trước hay sao?" Chú Trần đưa ra đề nghị này, chính mình cũng cảm thấy không thể làm được, số 21 và số 09 có thể cao giọng bại lộ thân phận người chơi của mình, đó là bởi vì bọn họ giấu rất tốt tội ác của mình, những người chơi khác không dám dễ dàng hiến tế bọn họ. Nhưng Giang Vấn Nguyên và số 04 đều không có tiền đề như vậy. Giang Vấn Nguyên dám khẳng định, số 21 sẽ không tuân thủ ước định của bọn họ, đã sớm dò xét cảnh tượng ảo số 22, gắt gao nắm chặt tội ác của cậu. Chỉ cần Giang Vấn Nguyên lộ ra một chút sơ hở, sẽ bị số 21 đưa lên tế đài. Mặc kệ nghĩ như thế nào, tiếp tục đi con đường thông quan bằng hiến tế thì Trần Miên chỉ có một con đường chết. Giang Vấn Nguyên và chú Trần yên lặng không nói gì nhìn chằm chằm nhau, cho đến khi Giang Vấn Nguyên dẫn đầu phá vỡ trầm mặc: "Chúng ta còn có con đường thứ hai có thể đi, tìm được bản thể của trò chơi bàn tròn, không phải sao?" Chú Trần mấy lần hé miệng, cũng không phát ra âm thanh, ngay khi Giang Vấn Nguyên sắp buông tha, quyết định tự mình đi tìm bản thể trò chơi bàn tròn, thanh âm suy yếu của chú Trần mới vang lên: "Cậu không có năng lực tìm được bản thể của trò chơi bàn tròn, tôi chỉ có thể cho cậu một cơ hội trả lời sai, nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội trả lời sai." Buông lời xuống, cuối cùng chú Trần nhìn Giang Vấn Nguyên một cái thật sâu, không cho Giang Vấn Nguyên cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, thái độ cự tuyệt giao tiếp, một lần nữa nhắm mắt lại. Cho dù Giang Vấn Nguyên dù có kêu thế nào cũng không mở mắt ra. Trong trò chơi giết thiên đao này, Trần Miên ngủ say không tỉnh, bọn họ là chỗ dựa duy nhất của nhau, chú Trần sẽ không vô duyên vô cớ cự tuyệt giao tiếp. Giang Vấn Nguyên nhìn khuôn mặt của con rối xương, trong lòng chua xót đến lợi hại, cậu không dám nghĩ sâu đến nguyên nhân chú Trần cự tuyệt giao tiếp. Hết chương 102