Gã bỉ ổi vừa mới ôm đũng quần đứng lên, bị tôi đấm một cú xong lại lần nữa quay về với đất mẹ. Bạn trai rất ngạc nhiên, sếp rất ngạc nhiên, đám đồng nghiệp của tôi cũng rất ngạc nhiên. Nhưng tôi không rảnh quan tâm xem bọn họ đang nghĩ cái gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà rồi nói chuyện nghiêm túc với bạn trai. Tôi không kỳ thị việc nam giả nữ, chỉ là tôi không hiều vì sao bao nhiêu lâu vậy rồi mà em ấy vẫn không chịu nói thật với tôi. …… Tôi và em ấy trở về nhà, ngồi xuống bàn ăn, không ai mở miệng nói trước. Tôi không thích bầu không khí này chút nào. Tôi biết tâm tình lúc này đây của em ấy nhất định rất phức tạp, có thể còn có chút sợ hãi. Tôi chỉ đành an ủi em ấy, nói với em ấy rằng tôi có thể hiểu mà. Hơn tất cả mọi thứ, cái tôi yêu chính là con người em ấy. Chỉ là tôi còn cần một ít thời gian để chậm rãi tiếp thu chuyện này. Tôi bảo em ấy trước tiên đổi lại quần áo trên người đi, em ấy trông có hơi đờ đẫn. Vậy nên để thể hiện sự ủng hộ và thấu hiểu của mình, tôi quyết định tự mình đi lấy đồ cho em ấy. Tôi thường rất ít khi vào phòng của em ấy. Nó khá là bề bộn, tôi cứ nhìn là thấy trong lòng không thoải mái, em ấy lại không thích tôi đụng chạm vào đồ đạc của mình. Không được dọn dẹp nên tôi chỉ có thể dứt khoát không đặt chân vào nữa. Tôi mở cửa phòng ra, bước vào, ở trên mặt bàn tán loạn tài liệu nhìn thấy hai bức ảnh. Ảnh của tôi và sếp.