Tui méo hiểu. Nếu anh ấy không có vấn đề, vậy vì sao ở chung một năm trời lại không xảy ra chuyện gì chứ! Chẳng lẽ mị lực của tui chưa đủ? Nhưng tui thấy phản ứng này của bạn trai, hiển nhiên là cũng nhịn lâu rồi mà?! Chẳng lẽ bạn trai là tín đồ của Hội Chúa Trời bí mật nào đó, cấm dục một thời gian dài sẽ kích hoạt được siêu năng lực đặc biệt, sau đó sẽ cùng đám bạn của mình đi cứu Trái Đất? Không được, tui không nên nghĩ bậy nghĩ bạ nữa. Tui cảm thấy mình mà bậy bạ tiếp là thể nào bạn trai cũng sẽ biến thành người ngoài hình rời khỏi dải Ngân Hà trở về hành tinh mẹ. Bạn trai cười lạnh nói: Nghe bảo em cảm giác tôi bị bệnh liệt dương? Tui cần phải thanh minh cho bản thân: Không, chỉ là hiểu lầm thôi anh. Nhưng bạn trai căn bản không muốn nghe tui giải thích mà cứ bám riết không buông cái vấn đề kia. Anh ấy kéo lấy tay tui đặt lên đũng quần của mình rồi chậm rãi cách lớp vải vuốt ve, tiếng thở dốc trầm thấp, thứ gồ lên dưới quần tây, bất luận là thị giác hay thính giác đều khiến nhịp đập con tim nhanh chóng tăng tốc. Bạn trai: Tôi, bị liệt dương? Tui: … Chuyện này rõ ràng là hiểu lầm mà! Vì sao anh ấy lại cố chấp với vấn đề này vậy chứ! Nội cái hiểu lầm thôi cũng đã đủ lúng túng rồi! Cứ cố chấp mãi với nó lại càng lúng túng hơn đó! Tui phải ám chỉ ra sao thì anh ấy mới chịu chuyển đề tài đây! Còn nữa người ơi anh có thể buông tay không! Chúng ta còn chưa về nhà đấy, bây giờ còn đang ở hầm để xe dưới bệnh viện anh có nhớ không!!! Tuy rằng em không ngại sờ sờ anh như vậy! Nhưng chúng ta có thể về nhà rồi sờ mà!!! Bạn trai nói: Em mẹ nó lần nào cũng quyến rũ tôi xong rồi lăn ra ngủ, tôi còn cho rằng em không phải mắc bệnh liệt dương thì cũng là bị lãnh cảm đấy! Hả? …… Có à? Bạn trai: Ở chung hơn một năm rồi, hơn bốn trăm ngày rồi, mà em lần nào cũng như thế! Sao tui lại không nhớ nhỉ… Có điều nếu chuyện này quả thực chỉ là hiểu lầm thì… Hơn bốn trăm ngày, đã mất bao nhiêu lần chịch rồi chứ?! Đúng là lãng phí cả thanh xuân! Sống uổng bao năm tháng! Thời gian một đi không trở về! Trai khỏe không cố gắng! Tuổi già luống buồn thương! Sao tui lại ngu như vậy chớ!!! Bạn trai: Tốt lắm, đỡ được một khoản tiền thuốc men. Anh yêu à, mạch não của anh nhảy hơi nhanh đấy em theo không kịp… Bạn trai: Khoản tiền tiết kiệm được tôi muốn đi mua những thứ khác. Ể? Mua gì vậy? Bạn trai mỉm cười khẽ: Em đoán đi. Cái quần què, muốn chơi trò “anh đoán xem em không đoán được anh đoán rằng em có đoán ra không*” à? Sao anh ấy có thể thiểu năng như thế chứ? Mà sao tui cảm giác bạn trai mình ngày hôm nay giống như uống nhầm thuốc vậy, cả người đều quái lạ. *Kiểu trò chơi chứ ấy mà. Hack não vl Bạn trai: Lúc này rồi em còn có thể suy nghĩ lung tung được à? Em suy nghĩ lung tung á? Em suy nghĩ lung tung chỗ nào?! Bạn trai: Em biết hiện tại tâm tình của tôi kích động biết bao nhiêu không? Nhưng tâm tình của em chỉ có lúng túng mà thôi… Hiểu lầm nhau bị “như thế” đã lâu vậy, lẽ nào bạn trai không thấy lúng túng chút nào à. Nếu nhất định phải hỏi tui còn có cảm xúc gì khác không… Ừm, chắc còn có chút tiếc nuối, uổng phí biết bao nhiêu thời gian như thế, còn kích động? Vì sao lại kích động? Bạn trai: Em con mẹ nó có thể đừng suy nghĩ lung tung nữa được không!!!