Bạn Trai Tui Hình Như Có Bệnh
Chương 43
Bạn trai một đường kéo thẳng tui xuống hầm để xe của bệnh viện.
Tui vô cùng khó hiểu với hành động này của bạn trai, nhưng trông vẻ mặt anh ấy nghiêm túc như vậy, chắc hẳn là có chuyện quan trọng gì. Cho nên tui cũng không dám hó hé câu nào, chỉ có thể im lặng đi theo anh ấy.
Bạn trai đẩy tui ngồi vào xe.
Tui: Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả anh?
Mặt mày bạn trai đanh như thép, khiến tui bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Bạn trai: Em mắc bệnh liệt dương à?
Tui: … Hở?
Bạn trai: Hay em bị lãnh cảm?
Tui: …
Tên này lên cơn gì thế? Bản thân mình có vấn đề thì thôi, sao còn nghi ngờ người khác có vấn đề chứ! Tui sắp bực rồi đấy! Cho dù anh ấy có là bạn trai của tui, tui yêu anh ấy say đắm thì tui cũng không chịu được!
Bạn trai: Nói chuyện.
Tui: Sao anh lại như thế chứ!
Bạn trai xem ra cũng có chút bực: Anh như thế nào?
Tui: Anh cũng quá đáng lắm rồi!
Bạn trai: Anh quá đáng ở chỗ nào?
Tui: Anh nói mấy lời đó không quá đáng à?! Em sắp giận rồi đấy!
Bạn trai: … Thôi, anh thấy em có nói cũng chẳng rõ ràng.
Tui bực mình thật rồi. Cái gì mà em có nói cũng chẳng rõ ràng?! Lẽ nào anh ấy thấy tui ngu sao? Tui ngu ở đâu? Nếu mà tui ngu thì tui có thể làm được cái nghề này chắc?!
Tui quyết định phải thể hiện ra sự tức giận giờ phút này của mình, thế là tui định đẩy cửa xe ra rồi bỏ đi. Tui dùng sức đẩy một cái… Lại đẩy một cái… Đẩy mạnh một cái nữa…
Mẹ kiếp tên tiện nhân này dám khóa cửa xe cơ đấy!!!
Bạn trai từng chút một ép tui ngồi lại trên ghế.
Bạn trai: Anh cảm giác em đang não bổ một cái gì đấy rất không tầm thường.
Tui lại càng không vui: Tôi não bổ cái gì? Anh nói đi! Tôi não bổ cái…
Bạn trai bất thình lình cưỡng hôn tui.
Không phải nụ hôn chào buổi sáng rơi trên trán, cũng không phải nụ hôn chúc ngủ ngon chỉ đơn thuần môi kề môi. Là hôn lưỡi a, nụ hôn lưỡi đã vắng mặt rất lâu!!!
Nếu là bình thường thì tui nhất định sẽ rất kích động. Nhưng mà lúc này đây tui chỉ nghĩ được rằng…
Cái tên này muốn làm gì? Anh ấy cho rằng cưỡng hôn xong tui sẽ hết giận giống trong phim truyền hình hả! Ngây thơ quá rồi!!!
Tui muốn đẩy bạn trai ra.
Tui cảm thấy loại thám tử top đầu có thể một chọi ba quanh năm chiến đấu chốn sinh tử như tui nhất định có thể cho ăn hành loại luật sư quanh năm ngồi văn phòng như bạn trai có được không!
Sau đó tui lại một lần nữa bị ép xuống ghế.
Tui muốn khóc.
Nhất định do gần đây không chăm chỉ tập luyện nên tui mới không đẩy nổi anh ấy ra, mới cảm thấy tay mình mềm nhũn không chút sức lực.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
21 chương
123 chương
20 chương
20 chương
120 chương
110 chương
10 chương