Bụi mù tung bay khắp cả phòng. Con chó kia thì ngồi bên cạnh nhìn, hiển nhiên nó bị dọa sợ, bắt đầu sủa như điên. Trông nó tuy gầy đấy nhưng giọng oang oang chẳng khác gì cái loa múa quảng trường. Và bạn trai đã bị đánh thức như vậy đó. Tui vốn tưởng rằng bạn trai sẽ tức giận hoặc tệ lắm cũng sẽ mắng tui một trận ra trò. Dù sao phòng khách ban đầu cũng xem như sạch mắt đã bị tui làm loạn lên, bất cứ người nào mắc bệnh sạch sẽ cũng phải tức giận thôi. Bạn trai hít sâu một hơi, mỉm cười nói: Không sao, để anh dọn cho. Tui nghe nhầm hả? Anh ấy không tức giận?! Nhưng vì sao nụ cười mỉm kia trông lại đáng sợ thế! Là ảo giác của tui ư, sao gần đây anh ấy đối xử tốt với tui vậy? Tui mang chó về nhà rồi còn làm phòng khách rối tinh rối mù lên mà anh ấy không hề giận? … Lẽ nào anh ấy cảm thấy bản thân mình đã có chỗ khiếm khuyết, nếu như tính tình còn tồi nữa sẽ bị tui vứt bỏ? Giàng ơi, anh ấy thật đáng thương. Tui phải yêu quý anh ấy nhiều hơn nữa.