Bạn trai tôi là xác ướp

Chương 58 : nhờ giúp đỡ

Mạc Hoài vừa đăng bài khiến các fan trêи Weibo nổ tung. Ánh mắt mị hoặc: “Ôi, tình yêu của hai người, một trăm vạn fans không tán thành đâu nhé!” Tháng tám hơi lạnh: “Đừng có làm loạn, bổn cung mới là Hoàng Hậu của chàng đây, khi nào chàng đăng ảnh lên hả? Lúc nào cũng sẵn sàng ɭϊếʍ hình.” Quỷ khóc nhè là tôi: “Vừa nổi xíu, thế là lại có bạn gái? Cô gái này lớn lên như yêu tinh vậy, không phải yêu vì tiền thì chắc là do anh đẹp trai, còn muốn không? Thoát ra đi!!!” Sông suối đổ biển: “Da đẹp quá, mắt còn to rõ, không phải là biết nhiều về photoshop à? Ảnh em photoshop lên còn đẹp hơn cô ấy đó. Đẹp trai mà nông cạn, thích tìm cách lừa dối ảnh chụp bạn gái ư?” Emma đáng yêu: “Ha ha, đừng hỏi tôi vì sao lại cảm thấy bạn gái cậu đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi, không tin được vào vẻ đẹp hoàn mỹ kia.” Độc chước: “Cô gái này là ai, võng hồng à? Hay minh tinh nhỏ hạng ba? Cược một gói que cay, tuyệt đối là ảnh qua photoshop, dù sao thì tôi cũng chướng mắt, Hoài tổng lớn lên đẹp trai như thế, anh thuộc về chúng tôi cơ mà!” … Nhìn đống bình luận kia, ánh mắt Mạc Hoài thâm sâu, ẩn chứa tức giận. Anh ngẩng đầu hỏi Tào Dương bên cạnh: “Photoshop là cái gì?” Tào Dương sửng sốt gãi đầu, “Là hiện nay mấy cô gái đều thích chỉnh ảnh chụp đó, tô son, cà da đến không nhìn thấy được lỗ chân lông, mặt nhọn hoắt, mắt to tròn, đại khái vậy đó.” Mạc Hoài suy nghĩ, hầu hết đều đánh giá Ninh Mật Đường không tốt, nhìn thế, mày Mạc Hoài kẹp chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Nghe Tào Dương miêu tả, khóe miệng chưa đầy khinh thường, “Làm mắt to để thành yêu quái à?” “Ha ha!” Tào Dương không nhịn được cười ra tiếng, không hổ là Hoài ca, một lời trúng phóc. Photoshop thành như vậy, đúng là biến thành đồng loại của người ngoài hành tinh. Sau đấy, cậu lại nghe được giọng nói đầy tự hào của Mạc Hoài: “Ninh Mật Đường chẳng cần photoshop gì hết.” Tạm dừng một chút, đôi mắt đen như mực mang theo ánh sáng dịu dàng, “Những người khác muốn so sánh với cô ấy ư? Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nhớ tới làn da trắng đến phát sáng của cô, còn sáng loáng mịn màng hơn cả ngọc mỡ dê anh chạm tới kiếp trước nữa. Anh còn nhớ rõ, trong giấc mơ, anh hôn từng chút từng chút trêи cơ thể cô, làn da non mịn bị anh ʍút̼ một cái thì cơ thể cô lại run theo một lần… Nghĩ vậy, tự nhiên bực bội dâng lên, đã mấy ngày Ninh Mật Đường không về chung cư rồi. Qua mấy ngày chắc cũng đủ để cơn giận của cô bay bớt rồi chứ, cô còn không thèm tìm anh, có phải không còn thích anh nữa không? Hay là cô đã thích người khác? Ý nghĩ vừa xuất hiện thì tim anh đau đớn không thôi. Tiệc tối ngày đó có nhiều đàn ông như vậy, đều nhìn chằm chằm vào cô, cô tuyệt vời thế, nhất định sẽ hấp dẫn người khác, nếu mà… Nếu Ninh Mật Đường không thích anh nưa, không, tuyệt đối không được. Anh đột nhiên lấy áo khoác rồi đứng lên, không được, anh không thể ngồi một chỗ chờ chết. “Ơ, Hoài ca, anh đi đâu? Còn chưa nói với anh mấy người đến tuyển dụng mà.” Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông rời đi, Tào Dương lập tức gọi theo. “Tự xem mà làm.” Giọng nói lạnh truyền đến từ xa, ngay sau đó bóng ấy cũng dần xa theo. ….. Trong vườn trường đại học B, buổi chiều là thời gian đi học nên trong ký túc xá có rất ít sinh viên, chỉ có lác đác mấy người qua lại. Mà qua đợt kia, không ai nhịn được phải quay đầu nhìn lén, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẹp. Ninh Mật Đường ôm sách trong ngực, ngón tay không tự giác mà nắm chặt, giọng nói hỗn loạn có chút kinh ngạc, “Anh nói muốn mời tôi phối hợp tra án?” Khó có ngày nắng lên như hôm nay, gió thổi nhè nhẹ làm lòng người cũng ấm hơn. Cô gái đứng dưới ánh mặt trời mùa đông, khuôn mặt nhỏ trắng gần như trong suốt, môi hồng nhuận hình như đánh một lớp son kem, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Kiều Tử Nham lơ đãng ý dịu dàng, khóe miệng không theo thói quen mà cong một độ cong rất nhỏ, “Ừ, cô không nghe lầm đâu.” “Sao có thể chứ.” Đôi mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường xoay chuyển, ngón tay cầm sách trắng bệch, “Tôi đâu phải cảnh sát, cũng không có kinh nghiệm chuyên nghiệp giải quyết, tôi dốt đặc cán mai trong việc phá án đó.” Giọng Kiều Tử Nham cứng rắn, rõ ràng dễ nghe, “Điều này tôi biết. Nhưng tôi cần cô hỗ trợ.” Lời vừa nói ra của người trước mặt khiến tim Ninh Mật Đường nhảy dựng, có phải anh ấy phát hiện được gì rồi không? Ký túc xá vô cùng yên tĩnh. Nhìn thần sắc đề phòng của cô, Kiều Tử Nham nói chậm lại: “Cô không cần phải lo, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là trực giác nói cho tôi biết có thể nhờ cô giúp đỡ.” Anh ấy nghiêm túc nhìn cô, “Cô có biết gần đây trong thành phố có vụ án vứt xác không? Mới đó mà đã xảy ra ba vụ, người chết đều là nữ sinh viên.” Đôi mắt Ninh Mật Đường lộ vẻ khác lạ, :Tôi nghe nói, tin trêи mạng không nói chỉ có một người thôi sao?” “Đó là vì cảnh sát chúng tôi không muốn gây hoang mang cho mọi người, nên không đưa đầy đủ tin lên.” Lúc phát hiện ra vụ án vứt xác thứ nhất, cảnh sát đoán là vụ giết người bình thường, nhưng khi phát hiện ra vụ thứ hai thì cảnh sát bắt đầu phỏng đoán cả hai vụ có cùng một hung thủ. Cho đến gần đây mới xuất hiện vụ án mạng thứ ba, cho dù các vết chém trêи thi thể không giống nhau, hai đối tượng bị giết có điều kiện giống nhau, người còn lại thì bị cưỡng ɖâʍ ở nơi công cộng rồi mới bị hung thủ dùng cách giết kia thủ tiêu. Kiều Tử Nham chăm chú nhìn cô, “Ngoài việc muốn hỏi cô có thể giúp đỡ không, thì quan trọng còn muốn nhắc nhở cô, trước mắt cảnh sát đoán là hung thủ có thiên hướng xuống tay với sinh viên nữ, đặc biệt là mấy người có diện mạo thanh thuần động lòng người. Cho nên, bình thường ra vào chỗ nào cũng nên cẩn thận.” Đầu ngón tay trắng nõn non mịn còn sáng hơn cả bạch ngọc. Hai đầu ngón tay siết sách cũng dần buông lỏng, ngón tay mượt mà khôi phục ánh hồng. “Rất cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Nghĩ một chút, Ninh Mật Đường mới tiếp tục nói: “Tôi không hiểu gì về phá án, những tin tức cung cấp cho anh trong vụ án mạng kia đều là trùng hợp biết được thôi.” Việc cô có thể ngửi được mùi hương nằm ngoài phạm vi có thể hiểu, cô chỉ nói cho Mạc Hoài, những người khác không cần biết nếu không sẽ rất phiền phức. “Thật sự xin lỗi anh, cảnh sát Kiều, tôi không giúp được anh rồi.” Kiều Tử Nham nhìn thật sâu vào diện mạo thanh tú của người con gái, “Ừm, không sao, tôi hiểu mà.” Nhìn cảnh trước mắt này, mắt đen như mực của Mạc Hoài bốc lên sự hung ác tàn bạo, tựa như hố đen không thấy đáy, có thể cắn nuốt tất cả. Hai bàn tay nắm chặt rũ bên hông, nỗ lực khắc chế gân xanh nổi trêи mu bàn tay đến rõ ràng. Đàn ông ư? Nghĩ vậy, cằm Mạc Hoài căng thẳng hơn, da trắng dưới lớp áo sơ mi màu đậm mang theo vài phần cấm ɖu͙ƈ. Mi mắt hẹp dài kìm hãm ghen tuông tức giận ngày một nhiều. Anh biết chỉ cần thả long ra là những điều ruồi bọ không hay ho đó của anh sẽ bám lên người Ninh Mật Đường mất. Người con gái cười nhạt đầy xinh đẹp, tươi đẹp đến lóa mắt. Mạc Hoài không biểu cảm gì, mang theo cái lạnh âm u đi về hướng ký túc xá. “Sao chưa về mà không nói với anh?” Đột nhiên có một bàn tay to tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, giọng nói tràn ngập ẩn tình, Mạc Hoài nửa chất vấn nửa lại tủi thân. Ninh Mật Đường đột nhiên bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm ngẩn ra, cho đến khi ngửi được mùi vị quen thuộc thì thân thể mới thả lỏng, cô quay đầu, rất kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?” Đôi mắt thâm thúy đen như mực, Mạc Hoài không coi ai ra gì, ghé sát vào lỗ tai cô, đè thấp giọng nói nhưng lại đủ cho người ở gần nghe thấy rõ ràng, “Anh nhắn tin nhưng em không trả lời. Đường Đường, anh lo cho em nên mới tới tìm em.” Lòng bỗng nhiên nhảy dựng, đôi mắt đen nhánh hơi ướt át của Ninh Mật Đường ngạc nhiên nhìn anh, vừa rồi anh gọi cô là gì cơ? “Đường Đường, em nhìn anh sao, mấy ngày không gặp có nhớ anh không?” Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả bên tai, kϊƈɦ thích vành tai đỏ bừng bừng. Chớp đôi mắt long lanh, giấu đi chút ướt át, Ninh Mật Đường quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào thâm ý trong mắt Mạc Hoài. Hai má nhiễm hồng, giọng cô rất yếu. “Anh buông tay ra đã, còn có người lạ ở đây đấy.” Nghe cô nói, khóe miệng Mạc Hoài nhếch cao lên, ghen tuông mãnh liệt cũng rút bớt đi. Anh không biểu cảm nhìn Kiểu Tử Nham bằng ánh mắt sắc bén, cười nói: “Gặp cảnh sát Kiều mấy lần rồi, không xa lạ gì, nên Đường Đường đừng ngại, đúng không, cảnh sát Kiều.” Cùng là đàn ông, ɖu͙ƈ vọng trong mắt Kiều Tử Nham rõ ràng, nhưng đối phương chỉ có thể mơ tưởng thôi. Kiều Tử Nham mặc cả bộ đồ đen, đứng giữa gió lạnh có phần lạc long và tịch mịch. Gương mặt góc cạnh bình đạm, anh ấy nhìn Mạc Hoài một cái, sau đó chăm chú nhìn Ninh Mật Đường: “Lời tôi vừa nói với cô, nhất định phải cẩn thận, nếu thay đổi chủ ý thì có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được.” “Được, hẹn gặp lại.” Ninh Mật Đường thuận miệng đáp lại. Đến tận khi bóng dáng Kiều Tử Nham đi xa, hai tay Mạc Hoài đặt trêи eo Ninh Mật Đường, xoay mặt cô lại đối mặt với mình, “Vừa nãy anh ta nói gì với em?” Anh thấp giọng nói đầy tình cảm, lại như dụ dỗ: “Đường Đường, nói anh biết.” “Sao lại gọi em là Đường Đường?” Ninh Mật Đường không chớp mắt, yên lặng nhìn anh. “Đường Đường, anh chỉ khôi phục lại ký ức, không phải thay đổi cả con người.” Mắt Mạc Hoài đen nhuận, sáng ngời, “Lần trước do anh bị quỷ ám nên mới thế, có trời biết lúc ấy anh có bao ngu ngốc nên mới đẩy em ra. Em, em à, nếu em còn chưa nguôi giận, sau khi về nhà anh để em trừng phạt nhé.” Ninh Mật Đường ngậm chặt miệng, không đáp lại. “Em không biết đâu, thời gian gần đây mỗi ngày anh đều mơ thấy em.” Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, ánh mắt sáng quắc của anh nhìn cô, “Em ngọt ngào và mềm mại dựa vào lòng anh thân mật, em không ngừng gọi anh là A Hoài, tay em vừa nhỏ đến thế, vậy mà lại khiến anh thoải mái không thôi…..” Hiểu được người đàn ông này nói gì, khuôn mặt Ninh Mật Đường đỏ bừng trong phút chốc. Cô xẩu hổ xong lại buồn bực trừng mắt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ kia, quát lớn, “Anh…. Anh câm miệng lại, không được nói bậy.” Tên khốn kiếp… Quá đáng. “Được, anh không nói.>” Mặt mày Mạc Hoài ngập tràn sung sướиɠ, lúm đồng tiền trêи má trái thấp thoáng hiện lên, khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần đáng yêu, “Ngoan, đợi lát nữa học xong thì về nhà với anh, anh mới học nấu ăn, em nếm thử xem có ngon không. Nếu thích ăn thì sau này anh đều làm cho em.” “Anh nấu khó ăn chết đi được.” Ninh Mật Đường nói trắng ra. “Lần này anh bỏ công đi học rồi, em nếm thử đã…” Người đàn ông ôm cô gái đi từng bước, một bên rũ mi lắng nghe một bên lải nhải không ngừng. Tại Thịnh Đường Uyển, ánh đèn treo cao trêи trần nhà phát ra ánh sáng lóa mắt. Người con gái mặc một bộ váy dài màu trắng bằng chất liệu chiffon nằm dài trêи sô pha màu đỏ rượu càng làm nổi bật lên dáng người yểu điệu. Khoảng thời gian này Tô Tiêu Đồng luôn ở trong biệt thự. Từ khi bị Bạch Tam Điềm đá xuống, Weibo cô ta thường xuyên có nhiều người công kϊƈɦ, có lúc gió thổi cỏ lay, nhưng người đó chính là giống ruồi bọ nhìn chằm chằm miếng thịt thối, chán ghét cô ta đến cực điểm, ngay cả tác phẩm còn đang được chú ý cũng bị ảnh hưởng. Lúc này, cô ta nhìn bức ảnh trêи màn hình di động, trong mắt Tô Tiêu Đồng hiện lên những tàn bạo, không ngờ một kẻ hèn làm nghề khuân vác lại lắc mình biến hóa thành họa sĩ? Còn trêи Weibo của Mạc Hoài lại đăng ảnh chụp bạn gái, quá buồn cười. Móng tay màu đỏ tươi không ngực đổi mới hoạt động trêи Weibo, Tô Tiêu Đồng kéo xuống dưới, thấy đánh giá đều mắng Ninh Mật Đường, khóe miệng không nhịn được cong lên, xem ra đôi mắt người xem vẫn sáng lắm. Theo đó, tâm tình cô ta tốt hơn hẳn nên tiếp tục đọc bình luận, mỗi bình luận mắng Ninh Mật Đường đều tán thưởng một lần. Tống Cảnh Thần mặc áo dài tắm đi từ trêи lầu xuống. “Cảnh Thần, anh tắm xong rồi à?” Thần sắc Tô Tiêu Đồng sáng ngời, tùy tiện đặt điện thoại một bên, đi chân trần lên tấm thảm lông dê nhập khẩu, váy trắng phiêu diêu bước tới trước mặt Tống Cảnh Thần. Ánh sáng đèn phản chiếu lên kính mắt, che đậy thần sắc sâu không lường được. Tống Cảnh Thần lắc ly rượu vang đỏ trong tay, màu đỏ theo vành ly đong đưa, “Ừ.” “Gần đây anh hay đi sớm về muộn, Cảnh Thần, anh bận bịu gì vậy?” Tô Tiêu Đồng duỗi tay quấn lấy cánh tay Tống Cảnh Thần, dựa hẳn người vào người anh ta. Tô Tiêu Đồng trước mặt không trang điểm, không biết có phải do trang điểm nhiều năm hay không mà da dẻ cô ta có hơi xạm, sắc môi hơi thâm hơn so với những lúc đánh son môi đỏ tươi. Cô ta cong môi, làm nũng nói: “Mấy ngày nay em ở trong biệt thự chán lắm rồi, Cảnh Thần, anh bận đi đâu có thể đưa em đi cùng không?” Tống Cảnh Thần để mặc cho cô ta ôm, nhấp ngụm rượu vang đỏ, khóe miệng thì cười nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Anh nghĩ, em nhất định không thích nhìn thấy việc mà anh bận đâu…”