21 tháng 8 năm 19xx, trích nhật kí của tôi Trước đây, tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng Nero bước đi trên con đường này. Cũng như nhiều người bình thường khác, tôi sẽ tưởng tượng nên tương lai của mình, làm một họa sĩ, có thể nổi danh thế giới, lưu tên mình trên con đường nghệ thuật vinh quang, còn có thể được người đời sau nhắc tới cùng với những cái tên như Van Gogh, Michelangelo. Căn cứ vào đó, thỉnh thoảng tôi thậm chí còn dùng chút ít thời gian để suy nghĩ về tương lai của Nero. Có thể thấy rằng Nero có khả năng diễn xuất tinh xảo, hắn có thể sẽ trở thành một diễn viên, giành hết tất cả giải thưởng mà hắn có thể. Ít nhất, trước ngày hôm đó, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi nhớ rất rõ đó là vào kỳ nghỉ hè năm lớp sáu, hôm đó cha mẹ nuôi vừa khéo phải đến các trường học khác để trao đổi kinh nghiệm. Tôi ở nhà trông nhà, nhân tiện hoàn thành bài tập về nhà, trước đó tôi cũng từng nói, tôi không hề thông minh, nhất là khi động tay vào việc giải bài tập lại càng tệ hơn, nhưng Nero lại rất giỏi, cho nên tôi suy nghĩ một hồi vẫn quyết định đi tìm hắn. Thật ra thì, tôi không nhất định phải đi tìm hắn. Nhưng nhà bạn thân cách chỗ tôi ở những hai con phố, tôi rất lười vận động, nghĩ rằng còn không bằng đi tìm Nero thì hơn. Cũng chính vì quyết định này đã khiến cho tôi của rất nhiều năm về sau cảm thấy vô cùng hối hận vì sao lúc ấy lại không ráng vượt qua hai con phố kia. Tôi ra khỏi nhà, đóng cửa lại, mười bước bước ra cửa chính, quẹo phải đi thêm ba mươi bước, lại quẹo phải đi thêm mười bước, tôi đã đứng trước cửa nhà Nero. Chuông cửa nhà Nero đã hư, nhưng người nhà bọn họ không ai nguyện ý đi sửa nó, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là dùng sức gõ cửa. " Nero! " Tôi kêu tên hắn, " Mở cửa! Là tôi Arle! " Nhưng vẫn không ai đáp lại, tôi lớn tiếng kêu mấy lần, cũng không ai mở cửa, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù vợ chồng nhà Wallace có ra ngoài phóng túng đi nữa, thì Nero hẳn cũng không nên đi theo bọn họ mới phải. Vì vậy tôi đành vòng sang bên hông ngôi nhà. Bình thường tôi luôn từ cái cây trong phòng mình dõi mắt nhìn xuống sân sau nhà Nero, nhưng chưa bao giờ thật sự bước chân vào sân nhà hắn, sân sau nhà Nero cũng có một cây đại thụ, kề sát với cái cây bên nhà tôi. Trừ nó ra, hậu viện thật sự vô cùng trống trải cùng hoang vu. Chỉ có cái nhà khó nhỏ ẩn trong góc tường kia. Hoặc do tôi gặp phải ảo giác, bởi vì tôi nghe thấy âm thanh nghẹn ngào phát ra từ chỗ nhà kho đó, tôi cho rằng Nero ở trong đó, nên đứng yên tại chỗ một hồi, vẫn không quấy rầy hắn, rất săn sóc quay người rời đi. Đang lúc chuẩn bị đi khỏi, tiếng nghẹn ngào yếu ớt kia hoàn toàn biến mất, mà cửa cũng được mở ra. Tôi theo phản xạ quay đầu, sau đó liền ngây ngẩn cả người, không vì bất cứ lý do gì, mà là do giật mình. Mà bản thân tôi sỡ dĩ không thét chói tai, là vì bị một màn chấn động này đập thẳng vào mắt, khiến tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nero Wallace, đứa bé trai cười hì hì lấy bánh cookie của tôi, sau đó sẽ ăn sạch toàn bộ. Đứa bé trai mỗi khi đùa dai đều sẽ lộ ra nụ cười xảo quyệt. Đứa bé trai trong tương lai có thể sẽ giành giải Oscar. Không phải như bây giờ. Giống như tên đồ tể máu lạnh tay dính đầy máu tươi, vui sướng lộ ra nụ cười dữ tợn, tựa như tất cả đều là những gì hắn mong đợi. Hắn dùng tay trái mở cửa, tay phải xách chiếc túi vải màu trắng đựng một cái cờ lê lớn, túi vải còn đang rỉ máu, tay trái cầm một cái hộp sọ. Đó là đầu lâu của một con chó, không thể nhìn thấy cơ thể của nó ở đâu, những giọt máu trắng trợn rơi xuống đất, tôi nhớ nó là con chó mặt xệ của chú James nhà kế bên, đã rất già, nhưng chú ấy không nỡ đánh chết nó. Nhưng bây giờ nó vẫn bị giết. Vết máu dính trên mặt Nero, hắn để lộ hàm răng trắng sáng, " Chào buổi sáng, Arle. " Tôi không trả lời hắn. Cứng ngắc quay đầu, sau đó thản nhiên bước về nhà. Nero không đuổi theo, hắn chăm chú nhìn tôi bình tĩnh mở cửa sân sau, sau đó quẹo trái, bước từng bước về nhà. Hắn liếm môi, ánh mắt đen nhánh nay lại trở nên u ám, tôi đưa lưng về phía hắn, dĩ nhiên là cái gì cũng không thể nhìn thấy. " Rầm " một tiếng đóng cửa lại. Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa thì xụi lơ trên đất, tôi ra sức thở hổn hển đi tới cạnh ghế salon, lập tức ngồi xuống, tay phải siết chặt quần áo. Tôi cảm giác tim mình sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, tưởng chừng như một giây sau hô hấp cũng sẽ ngừng lại. Cố định những hình ảnh vừa nhìn thấy như cố định một bản vẻ, chúng không ngừng tràn vào đầu tôi, sợ hãi sao? Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy Nero Wallace mà bản thân biết lúc đầu không phải là người như vậy, tôi thở dài, cố gắng nghĩ tới một số chuyện tốt đẹp, nhưng cùng lắm tôi chỉ có thể nhớ tới việc được ăn bánh bông lan phomai vào hôm qua. Tôi cố gắng quên đi mọi chuyện, nhưng càng làm vậy, tựa hồ càng khiến chúng khắc sâu vào tâm trí hơn. Gần như đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh Nero đứng trước một cánh cửa, máu tươi dính trên mặt, quần áo dính đầy những vết máu loang lỗ. Hắn nở nụ cười trước sau như một với tôi, tay cầm dao giơ lên thật cao, mũi dao tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cán dao bị máu tươi nhuộm đỏ. Sau đó tôi liền tỉnh giấc. Mỗi đêm đều như vậy. Không phải tôi không thể hiểu được loại hành động này, lúc ở cô nhi viện tôi cũng từng nghe nói trên thế giới có rất nhiều loại người, chỉ là tôi không có cách nào quên đi khung cảnh chấn động đó. Việc con người tàn sát động vật vẫn luôn diễn ra vào mỗi giờ mỗi khắc, có lẽ tôi không nên kinh ngạc như vậy. Nhưng tôi vẫn không thể đẩy lùi ác mộng này, thời điểm tôi gặp ác mộng rất yên lặng, cũng sẽ không lớn tiếng la hét, nguyên nhân là vì mỗi lần tôi tỉnh lại đều sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ngời ngày hè chiếu lên rèm cửa sổ. Nhưng hôm nay không giống vậy. Tôi giật mình tỉnh lại, một cái bóng mờ che chắn toàn bộ ánh trăng, hơn nữa nó còn ở ngay trước mắt tôi, tôi rùng mình một cái, tỉnh ngủ. " Chào buổi tối, Arle. " Hắn đưa lưng về phía ánh trăng, trông hết sức mơ hồ. " Ne ——!! " Tôi hét chói tai, bị hắn dùng bàn tay chặn lại, cặp mắt đen nhánh hơi híp, một cánh tay khác chống lên người. " Xuỵt, Arle... " Nero nói, " Anh hẳn không hy vọng sẽ đánh thức những người khác chứ? " Tôi liều mạng lắc đầu. Hắn chậm rãi buông lỏng tay, tôi vội vàng đẩy hắn ra, tức giận chất vấn, " Cậu đi vào từ đâu? Nero, nơi này là lầu hai. Đừng nói với tôi là cậu bò lên từ cửa sổ nhé. " Hắn cười không nói. " Nero... " Tôi cảm thấy rất nhức đầu. " Em đến để tạm biệt anh, Arle " Vẻ mặt Nero ảm đạm, nhìn không giống giả vờ. " Phải không? " Tôi hỏi: " Vậy sao cậu không đợi ngày mai hoặc nói với tôi vào hôm qua? " " Thật xin lỗi. Ôi, em không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy...Em không thể không làm vậy. " Nero thở dài, nắm tay tôi, " Thời điểm được ở cạnh anh em rất vui vẻ, Arle, lần đầu tiên em biết được ánh sáng là gì. Là anh mang nó đến cho em, mặc dù em chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, nhưng em vẫn vô cùng cám ơn anh. " " Ừ. Tôi không biết cậu lại có thói quen ngược đãi động vật như vậy. " " Thế giới này chính là vậy đó, Arle, động vật mà anh ăn không phải cũng bị hành hạ đến chết hay sao? Bọn chúng không muốn chết, nhưng đồ tể vẫn ra tay xử lý chúng. Em chẳng qua chỉ tự tay đến làm việc đó mà thôi, em không cho rằng làm thế là sai. " " Cậu nói đúng, tôi không có ý kiến. " Tôi nói ra lời trong lòng, tôi cho rằng đây chẳng qua là do mình đang nằm mơ, " Tôi có thấu thể hiểu cậu, không nhìn cậu, nhưng duy chỉ không thể quên đi. " " Thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh, Arle yêu dấu. " Hắn ngồi lên giường tôi, " Anh phải biết em cũng không muốn như vậy, nhưng cũng như việc em không muốn rời đi vào giờ phút này, em không còn lựa chọn nào khác. " " Cậu muốn đi đâu? " Tôi hỏi hắn. Nero ngẩng đầu lên, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, " Một nơi thật xa. " " Cậu còn quay về không? " " Sẽ không. " Hắn quay đầu, cười hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ Arle luyến tiếc em sao? " " Không có. " " Arle thật đáng yêu. " "...Cút. " Tôi liếc hắn một cái. " Arle, ngủ ngon. " Nero cúi xuống, hôn trán tôi, " Quên em đi, trong mơ cũng vậy. " Tôi bị tiếng chuông báo cháy đánh thức, mặc áo ngủ chạy đến cửa sổ, nhà Wallace nghi ngút khói, lính cứu hoả giơ vòi chữa cháy, muốn dặp tắt ngọn lửa lớn hừng hực kia, tôi có thể ngửi thấy mùi gỗ cháy đang bay trong không khí. Mọi chuyện ra quá bất ngờ, tôi hy vọng những chuyện vừa xảy ra vừa rồi, không chỉ là giấc mơ. Hết chương 3.