Bạn trai tôi là hoàng tử

Chương 3 : Phần thưởng

“ Mau về bệnh viện đi.” Ngày thi đấu, cô cứ tưởng Hoàng Vũ sẽ không tham gia thi đấu. Tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng vết thương trên cánh tay và khắp người chỉ mới kịp khô lại. Nếu thi đấu thì vẫn không được. Vậy mà đến gần giờ thi, cô thấy cậu đứng trước mặt vẫy tay bảo cô tiến tới. Khi cô bước đến gần cậu thì thầm bên tai của cô: "Thi được giải có thưởng cho mình không?" "Nếu được giải nhất thì có thưởng." (giải nhất đồng nghĩa với giải vàng, giải nhì là giải bạc, giải ba là giải đồng) Khi nhìn người đang thi đấu khắp người loang vết máu mới biết mình có bao nhiêu là ngu ngốc. "Cậu sẽ không được giải nhất đâu! Đừng thi nữa." Cô chỉ quan tâm đến cậu và vết thương trên người cậu. Giải gì đó cô đối với cô đều không quan trọng bằng cậu. Dù cậu không được giải cô vẫn thưởng cho cậu. Ánh mắt lạnh của cậu nhìn cô như chất vấn: "Tại sao lại nghĩ cậu sẽ không thắng?" Tiếng còi tập trung, báo hiệu thi đấu bắt đầu. Vòng đầu là thi quyền. Vòng hai là thi sống đấu. Vòng ba là đối kháng đồng đội. Mọi người đều tập trung vào người thi đấu đầu tiên. Màn mở đầu cực đẹp mắt. Người bên cạnh hỏi cô: "Ai thế?" Cô thản nhiên trả lời: "Bạn trai của tôi." Người đó không tin hỏi lại: "Ngươi?" Cô vẫn trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc: "Bạn trai của Tôi." Người đó trừng mắt nhìn cô: "Ngươi mà có bạn trai vừa đẹp trai vừa thiên tài như thế sao?" Cô mỉm cười gật đầu. Mỗi động tác đều mạnh mẽ có lực, tư thế chuẩn hoàn thành xuất sắc bài quyền được bốc thăm ngẫu nhiên. Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay. Cậu đi xuống không nhìn cô! Ngồi xuống cạnh đàn chị. Cô cũng bước ra thi đấu, đối thủ quá cao to và mạnh vượt quá sức chịu đựng của cô. Đánh hiệp đầu tiên vòng hai, cô đã gần như không chịu nổi. Hiệp thứ hai cô đành vứt khăn trắng chịu thua. Cậu cũng đấu vòng hai, hiệp thứ nhất, đối thủ vừa cao vừa mạnh hơn cậu. Hiệp một đánh ngang tài ngang sức. Hiệp hai, bởi vì máu thấm qua bộ đồ trắng tinh đối thủ thừa cơ hội đánh lên những chỗ bị thương của Hoàng Vũ. Cô gần như muốn bật khóc tại chỗ, cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn mắng cậu. Đàn anh nhanh chóng ra dấu xin tạm nghỉ. Cậu lui về ghế, đàn anh kiểm tra vết thương vừa khô đã đẫm máu. Đưa cho cậu chai nước rồi dùng băng gạt quấn quanh tay cho cậu vừa hỏi: "Còn chịu được không?" Cậu chỉ gật đầu. Hiệp hai lại tiếp tục, cả hội trường ngập tràn tiếng hò hét cổ vũ. Dường như khích lệ tinh thần chiến đấu của cậu, cậu đánh nhanh rút nhanh không cho đối thủ lại gần tiếp cận trực tiếp. Những đòn đánh xa là chiến thuật cậu tiến hành có hiệu quả lợi dụng đối thủ chỉ nhắm vào các vết thương của cậu mà ra đòn đều bị cậu né tránh cùng phản đòn nhanh chóng. Cậu tiếp tục thắng. Nghỉ giải lao 15 phút, tôi bước đến ngồi kế đàn chị thì nghe cậu nói: "Người yêu của em không muốn em chiến thắng!" Cô giật mình. Đây là đang bảo cô trù cậu thua sao? Hiệp ba, đối thủ cũng đổi chiến thuật liên tục. Những đòn hiểm đánh vào những chỗ cậu bị thương lần này máu ướt đẫm áo trắng của cậu. Cô cảm thấy đau lòng không nói nên lời. Muốn mắng cậu ngốc. Nhìn cậu như con thiêu thân lao vào đống lửa thì có liền tức giận. Đánh cho đã đi xong biết tay cô. Đàn chị cùng mọi người đều đồng loạt cổ vũ cho cậu. Bầu không khí dường như lên tới đỉnh điểm của cao trào. Mọi người đều tập trung không dám thở mạnh. Đối thủ tưởng chừng như được lợi thế nhưng không nghĩ đến cậu lại dám dai liều mạng như thế! Thầy ra hiệu đàn anh phất cờ trắng vì sợ cậu chịu không nổi nhưng cậu nhất quyết lắc đầu. Cuối cùng, đối thủ không đủ kiên nhẫn xuất hiện nhiều chỗ hở cùng khuyết điểm. Cậu ghi điểm đẹp mắt. Đòn cuối đánh bất ngờ khiến đối thủ không kịp trở tay. Hội trường ai cũng reo mừng chiến thắng của cậu! Tuyết Băng ngồi im lắng. Không ai biết cô nghĩ gì. Trong đầu cô hiện lên chữ "vòng 3". Cô cảm thấy nếu tiếp tục chắc trái tim cô sẽ nổ tung hoặc ngừng đập luôn. Nhìn cậu đi đến chuẩn bị ngồi xuống cô dứt khoát đứng dậy làm cậu giật mình. Không thèm quay lại cô tiếp tục bước đi. "Băng." Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này vì cô sắp không thở nổi nữa rồi. Một bàn tay kéo cô lại, cô ngước mắt nhìn. "Ở lại đi." Cô quay mặt đi nói: "Không muốn." Cậu bối rối hỏi: "Vậy muốn sao?" Tuyết Băng nhẹ nhàng nói: "Bỏ cuộc vòng ba." Cậu nhất quyết nói: "Không được." "Thả tay ra." Giọng cô lạnh tanh. Thấy không thể lay chuyển được cô. Cậu vội vàng nói: "Không thể sao?" Cô không nhìn cậu cố che giấu khổ sở trong đôi mắt gượng nói: "Có thể, cậu tiếp tục thi đấu dù gì cũng không thắng." Hoàng Vũ lần đầu tiên chất vấn cô: "Tại sao? Mọi người điều ủng hộ mình! Chỉ có Băng không ủng hộ vậy?" Cô muốn giải thích nhưng tiếng còi vang lên. Cậu chạy đi. Nói với đàn anh đưa khăn trắng ra. "Vậy được chưa?" Bước chân cô dừng lại.