_Nè Lan, mày dẫn tao đi đâu vậy hả?Tao đã nói là không muốn xin vào công ty mày rồi mà. Tao biết tao không đậu đâu đi chi cho mệt thà ở nhà ngủ sướng hơn,- Tôi vừa ngáp ngủ vừa kèo nèo Lan. _Tao biết ngay mà ngày nào cũng coi phim rồi ngủ trễ, mày không đi làm mà muốn về nhà bán bánh bao hả- Lan quay ngược lại trách mắng tôi. _Tao biết chứ nhưng mai tao sẽ đi kiếm công việc hợp với tao mà.- Toi không chịu thua mà phân bua. _Mày giỏi nhỉ đợi mày tìm thì chắc tới năm sau mất. Bây giờ mà không đi theo tao là mày chết dưới tay tao đó- Lan đưa nắm đấm lên dọa tôi. _Thôi được rồi tao sợ mày quá rồi đó- Tôi nản long nói. _Biết thế là tốt đấy cô em hehehe- Nó cười đểu giả làm tôi ghét thế không biết. Cuối cùng cũng đến công ty Thiên Gia, một công ty đứng đầu nhất nước . Họ kinh doanh đa nghành, có rất nhiều công ty con theo từng nghành và rất được sự ưa thích của mọi người.Nhưng nghe đồn rằng đằng sau có một thế lực “ thế giới ngầm chống đỡ rất mạnh”. _ Heheheheh đến nơi rồi mày bây giờ đi qua bên bên tay phải rẽ trái thấy trên bảng “ PHÒNG PHỎNG VẤN” thì vào nhé! Nè con kia mày có nghe tao nói gì không đấy.- nó gọi tôi. _Uhm tao biết rồi, mày đi làm việc của mày đi- Nói thì nói thế chứ có biết nó nhắc gì đâu vì tôi đang mải ngắm cái công ty đồ sộ, sang trọng này. Thầm nghĩ” đúng là công ty lớn có khác chẹp…chẹp. Chắc căngtin ở đây cũng to lắm.Nghĩ đến đó là cảm thấy thích rồi. Nghe theo Lan đúng là không phải ý tồi”. Tôi quay lại thì đã không thấy Lan rồi. Đành đi đến phòng phỏng vấn một mình vậy. Tôi đi qua bên tay phải thấy 2 ngã rẽ không biết chọn đường nào, thầm hối hận hồi nãy lo ngắm cảnh quên mất lời dặn, giờ chỉ có nước nhắm mắt mà chọn thôi. Nghĩ là làm nhắm mắt đi rẽ phải. Khi mở mắt ra đập vào mặt tôi là một căn phòng có cái bảng to đùng “ KHÔNG AI ĐƯỢC BƯỚC VÀO ĐÂY. BƯỚC VÀO ĐÂY LÀ ĐUỔI VIỆC”. Cái bảng hiệu kì quái này làm bản tính vốn tò mò của tôi trỗi dậy. Không chần chờ gì cả tôi mở cửa phòng bước vào( vì tôi đâu phải nhân viên ở đây đâu mà lo heheheeh). _Trời ơi đẹp quá- Tôi thốt lên. Căn phòng này quá đẹp trang trí vừa trang nhã, nhẹ nhàng làm cho người ta bước vào là đã thích muốn ở luôn. Phòng lại đầy đủ tiện nghi nữa, có phòng tắm có một cái giường ngủ, sofa…đặc biệt là cái tủ lạnh chắc nhiều đồ ăn lắm đây. Tôi không cưỡng được tiến đến như đồ ăn đưa đến miệng rồi klhông ăn là đồ ngu nhất trên đời. Nhưng chỉ còn một bước nữa thôi là đnế chiến lợi phẩm thì một giọng nói vang lên làm tôi giật mình _Nè cô kia cô là ai mà giám vào phòng này hả?- giọng nói lạnh lung hết cỡ làm tôi sợ run người.Quay lại xem người nào mà giám phá đám bữa ăn đang sắp đến miệng mà không được ăn thì đập vào mắt tôi là một người hết sức đẹp trai ( da mặt trắng mịn như da em bé, chân mày đậm đẹp như được vẽ không có cảm giác dâm tà, lông mi dài và cong, đôi mắt như thấu suốt được lòng người khác, chiếc mũi cực kì khêu gợi, đôi môi thì khỏi chê nhỏ nhắn đỏ như son) nhưng rất lạnh lùng.Đặc biệt hơn nữa anh ta chỉ mặc mỗi cái khăn quấn chỗ cần che thôi lộ hết body rắn chắc của anh ta rồi. Xém nữa chảy máu mũi tôi rồi. _Tôi hỏi lại cô lần nữa cô là ai mà giám vào đây- giọng nói them lần nữa vang lên, hết sức mất kiên nhẫn. _Àh….ờh anh mặc quần áo vào đi- tôi nói giọng e thẹn đến tôi cũng muốn ói. _Cô không cần quan tâm hãy nói tôi biết cô ở bộ phận nào, về chỗ dọn dẹp đồ đạc đi chuẩn bị rời đi cho tôi- giọng nói đanh thép quát vào tôi. _Nè anh kia vừa phải thôi anh là cái thá gì mà đuổi tôi hả? Nếu mà đuổi thì cả 2 chúng ta cùng bị đuổi thôi anh đừng có ở đó phủ đầu tôi để thoát tội- Tôi mặt dày cãi lại. _ Cô được lắm tôi sẽ cho cô biết tay…. Đứng lại mau con nhỏ kia- Anh ta tức giận quát. Cũng may tôi đoán trước được mà thoát khỏi nanh vuốt của anh “ đẹp trai”. Nhìn lại đồng hồ tôi thấy gần trễ giờ rồi, nhanh chân chạy về phái trái. May mà không trễ giờ , ngồi tại ghế chờ mà thấy toàn gương mặt ưu tú nhưng lo lắng gì đó tôi liền tò mò hỏi người bên cạnh : _Cô gì ơi cho hỏi có gì mà thấy mọi người đăm chiêu, lo lắng thế? _ Cô không biết đấy thôi hôm nay phỏng vấn có tổng giám đốc làm ban giám khảo rất khó tính nghiêm khắc nhưng vẫn chưa thấy ông ta đến nếu ông ta đến thì những người đến sau sẽ toi hết- cô gái đó nói với giọng lo lắng sợ rằng bản thân là người xui xẻo nhất. _Xin mời cô Tiết Trân Trân vào phỏng vấn- giọng một cô gái trẻ vang lên. Tôi đi theo cô ấy vào phỏng vấn mà lòng lo sợ không yên mặc dù biết trước là không đậu nhưng vẫn có cảm giác của một người đi phỏng vấn. Khi tôi bước vào thì hình như có một người bước vào từ cửa dành cho người trong ban giám khảo . Ngẩng đầu lên tôi thấy đó là …………Anh chàng đẹp trai trong phòng cấm huhuhuuhu lại ngồi ngay sau cái bảng ghi “ TỔNG GIÁM ĐỐC”. huuhuhuhuhu vậy là tôi toi rồi. Sao mà xui xẻo thế này. Lúc đó, anh ta cũng nhìn thấy tôi và nở nụ cười hiểm ác nhất từ trước đến giờ tôi thấy nhất. Và nó cũng nói cho tôi biết rằng “ Lần này thì đừng hòng thoát khỏi tay ta. Con nhỏ đáng ghét kia”…. Một giờ sau, Bước ra khỏi phòng mà hối hận tại sao mình lại vào phòng đó để đắc tội với boss đại nhân. Để ỗng hành hạ mình thế này.