Chương 8
Lúc 12h, tại bệnh viện, phòng 403:
Tôi không biết mốc meo đến bao giờmà tôi ngủ quên luôn. Phần cũng vì nhàm chán 1 phần cũng vì hôm quakhông được ngủ đủ giấc nữa. Còn về phần Boss thì khỏi nói, anh ta đanglàm việc gì đó có anh ta mới biết được( Bật mí nhá: Boss Đại Nhân nhàmình bị người ta đánh lén nên bị lãnh ngay 1 dao ngay lưng nhưng vẫnchạy thoát được. vậy cũng pro lắm mà còn đánh được them 5 tên bầm mặtmũi nữa. trâu bò chưa. )
Không biết suy nghĩ gì mà Bossngẩng mặt lên nhìn thấy tôi yên giấc rất chi là ngon lành mà tư thế cựckì xấu kinh khủng( chân vắt lên bàn, đầu, than lại vắt lên ghế salongnhìn thảm ghê chưa). Mà nhìn mặt Boss tưởng sẽ tức giận chứ ai ngờ còncười nữa chứ.( Độc thoại của Boss: “ Tư thế xấu thế này không biết ai sẽ lấy cô làm vợ đây nữa. Cũng may chỉ có tôi mới thấy được thôi còn người khác thì không được đâu đó). Nói là làm anh ta đến gần vuốt má đã thếcòn… còn… nhéo má nữa làm tôi ngủ cũng mơ thấy ác mộng, có con quỷ cắnvào má tôi huhuhuhu đau.
_ Áh đừng bắt tôi, oa.. oa.. tôi sợ lắm oa..oa..- tôi nói mớ . Làm cho ai kia gọi dậy 1 cách khó chịu.
_ TIẾT TRÂN TRÂN CÔ CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO- Tiếng quátcủa Boss vẫn còn uy lực thật . Làm tôi tỉnh giấc dật mình, thấy bossnhào tới ôm luôn.
_ huhuhu Sếp ngài phải bảo vệ tôi, tôi sợ lắm, tôi sợ ma oa…oa…- tôi khóc
_ Cô nín đi không sao rồi có tôi ở đây. Mà cô thả ra đi tôi đau – anh ta dịu dàng nói.
_ Dạ em xin lổi sếp- tôi xấu hổ, đỏ mặt cùng lúc lại phát ra tiếng bụng kêu của tôi nữa. Muốn tìm lỗ chui vòa đó mất.
_ Nếu cô đói thì đi ăn gì đi tôi ở đây củng được rồi.( ặc ai muốn ở đây đâu không phải có người bắt sao hứ ).
_ Dạ vậy thì sếp có ăn gì không ạ
_ Thôi khỏi tôi chưa đói.
Thế là tôi đi đến căngtin mua đồ ăn hehehehe:
_ Bác ơi lấy cho cháu 1 phần cơm gà, 1 phần cơm càri, 1 hộp nước ép trái cây…. 1 hộp sữa và 1 tô phở bò ạh( tôi đã hỏi bác sĩsếp an được phở bò nên mới mua hehehe ).
Mang về đến phòng mà không biết để lại sau lưng bác căngtn há hốc ngạc nhiên với sức ăn ttrâu bò của tôi hehehe.
_ Sếp tôi đã về, sếp có muốn ăn không ạ?- tôi hỏi lại lần nữa.
_ Tôi không ăn đâu cô ăn đi
_ Vậy tôi ăn nha….. Qua cái này món này ngon ghê…cơmnày cũng ngon nữa…- tôi vừa ăn vừa ku6 lên cho Boss tức chơi hắc.. hắc…Đến lúc anh ta chịu không nổi định quát lên thì ọt…ọt…. bụng anh ta đãlên tiếng thay rồi, khỏi nói cũng biết rằng ai kia đang đói mà cứ giữthể diện…
_ Tôi không biết sếp thích ăn gì? Tuy món này khôngđược ngon như các món nhà hang Pháp nhưng đây là thành ý của tôi mua cho sếp, sếp ăn tạm đi khi nào ra viện sếp lại được ăn món ngon mà- tôithật long nói với sếp ương bướng này. Không biết có phải là do tôi cảmhóa không nữa anh ta đã nói dịu dàng kinh khủng ai nghe cũng sẽ phải mềm long
_ Cô mở ra dùm tôi đi tôi sẽ ăn.
Ăn xong tôi đưa ăn hộp sữa làm cho ai kia tức anh..ách đâu còn nhỏ đâu mà mua sữa uống.
_ Sếp ơi bây giờ uống sữa cho khỏe lại chứ tôi không có ý gì đâu- tôi khuyến mãi cho them nụ cười đểu châm chọc.
Dọn dẹp xong, bỗng có 1 người dạp cửa xông vào làm tôi xém chút té xỉu….
Tôi sợ đến nỗi núp sau lưng của Bosssợ có người đánh lén( Ai them đánh lén Chị chứ? Có đánh lén cũng đánhlén Boss đẹp trai của chúng ta chứ? ). Ặc… ặc người đạp cửa đó là……..1 anh chàng đẹp trai không kém gì Boss( Hix mê trai ghê ta )
_ Đại ca. Sao anh ra nông nỗi này vậy? huhuhu- chậc chậc đẹp trai mà sao yếu đuối như con gái thế.
_Oa… oa … đại ca sao anh ra nông nỗi này vậy?- lại them 1 anh chàng nữa haiz, hình như dạo này con trai đẹp thường hay thíchkhóc thiệt.
_ Tụi mày chỉ cần ôm tao khóc them lần nữa thì tụi màychuẩn bị giường bệnh đi- khuôn mặt đen xì xì của Boss + giọng nói đánhsợ kia. Làm 2 chàng trai đẹp kia nghe xong liền nhanh như chớp đứngnghiêm chỉnh như chờ Nhiệm Vụ được giao vậy. Tôi định ngó đầu ra thì:
_ Vũ Phong anh bị sao vậy nè huhuhuhuh. Sao anh khôngnói cho em biết, nếu không phải em cho người đi theo con bé thư ký kiathì chắc giờ này tụi em không tìm được anh rồi- Giọng nói nhỏ nhẹ kiavang lên. Vâng đó là giọng củaNguyệt Nhi.
Tôi thấy mình là người thừa thãi ở đây, kì đà cản mũi chỗ người ta đang hàn huyên tâm sự ( Mặc dù mới có 1 ngày àh ). Tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt và ít trái cây cho boss ăn nữangười bệnh cần cung cấp lại dinh dưỡng mà( T/g: chà chà quan tâm dữ ghêta. Nữ chính: Không phải việc của cô lo viết chuyện đi hứ. T/g: chảnhkìa. Lo dọt lẹ cẩn thận bị đấm ).
2 tiếng sau,( T/g: đi mua đồ ở sao hỏa hay sao mà lâuthế. Nữ chính: Ta bận đi ăn vặt biết chưa? Không biết thì đừng nói. T/g: cái này có phải là la cà không ta).
Khi tôi về đến phòng bệnh thì không thấy ai cả tưởng là vô nhầm phòng ai ngờ:
_ Cô tìm người trong phòng này hả? Người trong phòng này mới chuyển đi cách đây 1 tiếng rồi.- 1 cô y tá ân cần nói.
_ Cảm ơn chị- tôi nói long thất vọng vô cùng. Vậy là người ta đi cũng không nhắn lại ình nữa.
_ Cũng đúng thôi người ta có bạn gái lo rồi cần gì mình nữa. Không được nghĩ lung tung nữa dù sao hôm nay cũng được nghỉ đi rủthằng Hoằng đi chơi nào- tôi nghĩ thầm, tồi gọi đt cho Hoằng.
_ Alô? Có gì không Trân
_ Tao đang rảnh mày đi chơi hem? Lâu rồi mày chưa tham quan lại Tp X muốn tao dẫn đi không?
_ Bộ mày không đi làm hay sao mà rủ tao đi chơi?- nó thắc mắc.
_ Tao được người ta cho nghỉ nếu mày không muốn đi thì tao đi một mình vậy- tôi gạ nó.
_Ấy ấy, tao đi chứ. Mày đang ở đâu tao đến đón.
_ Tao đợi mày ở đầu ngõ nha. Nhớ mang tiền áh. Tao chỉ làm hướng dẫn viên thôi đó- Tôi mặc cả.
_ Gì chứ? Mày đúng là đồ keo kiệt. Được thôi, mày sẽbiết tay tao- nó lại bắt đầu rồi đấy heheeheh. Đúng là nói chuyện vớithằng này làm tôi thấy vui hẳn lên áh.
15 phút sau, có 1 chiếc xe rất chi là hoành tráng đi về phía tôi, dừng 1 phát cho tôi hưởng nguyên toàn bộ khói bụi:
_ Cái thằng này! Mày đi kiểu gì thế hả? Muốn trả thù hả- tôi tức giận nói.
_ Hehehehe ai biểu cái tội chọc tao làm gì- nó chọc quê tôi.
Tôi vừa mới ngồi lên xe thôi nó lại phóng như điên điđó làm tôi la hét um sùm luôn. Không biết đến lúc nào, nó dừng lại tạikhu vui chơi giải trí “ Thiên Sinh”. Ặc tôi nhớ rõ rang nó mới về nướcthôi mà sao lại biết cái chỗ này nhỉ. Chỗ này mới mở khoảng 1 năm nhưnglại rất đông người đến chơi. Tuy chưa đi lần nào nhưng mà nghe nói chỗnày nhiều trò chơi “cảm giác mạnh” mới lạ mà nhiều cặp thích chơi lắm.Định hỏi nó thì:
_ Đây là chỗ nhà tao góp vốn làm ăn nên tao đến xemthử. Mày khỏi thắc mắc sao tao biết. Tao định đi 1 mình xem ntn mới rủmày và nhỏ Lan đi sau. Nhưng mày gọi đt cho tao nên tao đưa mày đếnluôn- Ủa thằng này sao nó biết hay ta. Đúng là bạn lâu năm có khác.
_ Mày khỏi khen tao sao đoán được, vì tao là người hiểu con gái mà hehehe- định khen nó vài câu thì nó đã lên mặt rồi đúng làcái thằng “ tự tin” giai đoạn cuối mà.
Vào trong khu vui chơi giải trí đấy tôi mới biết đượcđộ hoàng tráng của nó. Rất tuyệt, có rất nhiều nơi vui chơi ( Khu vuichơi giải trí mà không có nhiều trò chơi thế còn gì là chỗ giải trí chứ ), nhiều chỗ ăn uống nữa( tâm hồn ăn uống nổi dậy), có cả khách sạn cho khách qua đêm nữa, hồ bơi cũng có nữa nè …… Thật là nhiều.
_ Trân đi với tao xem tàu lượn siêu tốc kiểu mới này coi- Hoằng kéo tôi đi mua vé.
_Tao không thích chơi đâu- mặc dù không sợ độ cao lắm nhưng tôi vẫn không thích những trò chơi kiểu này.
_ Mày có tự đi không hay để tao dung biện pháp mạnh- nó hù dọa tôi.
_ Thôi được tao đi- mặc dù không tình nguyện nhưng tôivẫn phải đi theo nó vì sao? Vì nó sẽ bế tôi như hồi lớp 11 tôi khôngchịu leo cây hái trộm xoài với nó, lúc đó có mỗi Lan còn ở đây hả cả bao nhiêu người, xấu hổ chết đi được
Kéo tôi đi xếp hàng mua vé, công nhận nó đông kinhkhủng. Chờ cả 15 phút mới đến lượt....... Bây giờ tôi đã hối hận rồi đivới thằng này thà đi với Lan còn hơn. Ngồi đâu không ngồi nó ngồi ngayđầu tàu mới chết chứ. Khi mà tàu bắt đầu chạy thì
_ a…….a…….a…..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_ Tôi la hét,nhắm mắt ôm luôn thằng bạn luôn huhuhu, mà nó còn có vẻ khoái chí nữachứ. Biết tôi sợ rồi mà nó còn cười chọc quê. Nó là đứa khoái “ độ cao” + con nhỏ Lan cũng thế, làm lần nào đi chơi với tụi nó tôi toàn niệmkinh.( Chài ai được ôm 1 trong những mĩ nam của bộ truyện mà còn bày đặt kêu than, Khoái thấy mồ mà còn . Nữ chính: nhỏ t/g kia đứng lại đó………… ).
_ Hehehe mày thấy sao chưa?- nó lại tiếp tục rồi đấy.
_ọe…ọe… Mày thấy tao thế này vui lắm chứ gì? Để bây giờ tao ày biết thế nào là thấy sao nè- Tôi điên lên rượt nó. Đươngnhiên nó làm gì đứng yên để tôi đánh. Thế là cuộc chiến “ Mèo vờn chuột” bắt đầu. Không biết đuồi bắt đến đâu mà tôi chỉ thấy đụng phải mộtngười.
_Xin lỗi tôi không cố ý- tôi nói.
_Hừ, đúng là xui xẻo mà- một giọng nam tính cực băng giá vang lên.
_ Thành thật mong bỏ qua cho- tôi không giám ngẩng đầu lên mà nói.
_Người ta đã xin lỗi rồi thì bỏ qua đi- 1 giọng nữ dễ thương vang lên.
_Đúng đó anh hai dù sao người ta không cố ý với lại đã xin lỗi anh rồi ma-1 giọng nam vang lên nghe rất dịu dàng.
_ Thôi được rồi cô ngẩng mặt lên đi. Không có việc gìđâu mà cúi xuống thế- tuy giọng vẫn lạnh nhưng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
_ Vậy cảm ơn anh nha.- tôi ngẩng mặt lên vui mừng nói. Đúng lúc đó thằng bạn tôi chạy đến.
_ Có chuyện gì vậy Trân
_Cũng tại mày áh. Mày chết với tao- Quay mặt lại nói.
_ Nếu không có gì xin phép đi trước- tôi mỉm cười nói.Tại giận thằng bạn quá mà tôi không để ý đến những người mà tôi đụngphải. Họ đang cười.
( Sau đây là phần miêu tả những người bị Trân Trân nhà ta đụng phải:
_ Người có giọng nói cực băng giá: Đẹp trai vô đối có thể là người đẹp gần ngang bằng với mĩ nam Thêin Vũ Phong.
_Người con gái có giọng nói dễ thương: giọng nói cũng như người rất dễ thương.
_Người có giọng nam nghe dịu dàng: đẹp baby nhất trong bộ truyện này, dù gái hay trai ai ai cũng thích.
Phần giới thiệu đã hết).
Sau khi cho thằng bạn thân yêu dấu một quả chanh trênđầu tôi đã hạ hỏa rôi( CŨng may là quả chanh chứ chưa phải quả bưởi đâuđấy nhá heheheh. Tội nghiệp Anh Tiêu Hoằng quá àh .). Chúng tôi đi chơi rất nhiều chỗ,đặc biệt Hoằng không giám chọc tôinữa vì nếu không nó sẽ lãnh ngay quả mít chứ không phải quả chanh, quảbưởi nữa đâu nhá. Gần 6h, tôi với Hoằng ăn tại cửa hàng bán đồ ăn trongkhu vui giải trí luôn.
Tại quán ăn Ngọc Nga ( tên nghe kêu ghê):
_ Muốn ăn gì kêu đi Trân
_ Chà…. Chà đại thiếu gia chơi sang hen. Đã vậy thì Cô Trân Trân ta đây không khách sáo nhá.
Tôi kêu 1 lúc 7 món thôi vì dù sao cũng phải tiết kiệm dùm thằng bạn chứ( 7 món mà bảo tiết kiệm hả?).
_ Tao hỏi mày thiệt long. Mày ăn nổi không đó- Hoằng nghi hoặc hỏi tôi.
_ MÀy làm bạn tao xưa giờ có thấy khi anò tao kêu màkhông ăn hết chưa. Có không ăn hết tao cũng gói về ăn mà- tôi tự kiêutrả lời.
_ ok.. ok.
Khi thức ăn mang lên thì không cần khách sáo gì hết tôi đã nhào vô ăn rồi haiz
_ Mày ăn từ từ thôi, tao có dựt ăn của mày đâu mà ăn ghê thết.
_ không sao mày lo phần cơm giảm béo của mày đi. Ăn gì đâu như mèo ăn áh- tôi ngứng ăn nói. Đang tiếp tục ăn thì
_ Oh đây không phải cô gái hồi nãy sao? Đúng là có duyên ghê- 1 giọng nữ vang lên.
_Tôi quen cô sao- tôi ngẩng mặt lên nói.
_Ặc .. ặc xin lỗi nhé bạn tôi khi ăn là nó chẳng biết ai đâu- Hằong chữa quê cho cô gái ấy( Anh Hoằng ga lăng ghê ), nhắc khéo cho tôi nhớ.
_ Mày không nhớ cái người đụng mày sao- nó nói nhỏ với tôi.
_Àh àh- tôi đã nhớ ra.
_ Xin lỗi nha, tại tôi không để ý lắm- tôi nói với cô gái đó.
_ Không sao đâu, tôi có thể ngồi đây không- cô ấy nhỏ nhẹ nói.
_Được thôi cô ngồi đi-tôi chưa kịp nói thì thằng kua gái đó đã nói rồi. Đúng là đồ thấy gái đẹp quên bạn bè mà.
_ Mình tên là Tần Tranh. Còn 2 bạn?- cô gái ấy nói.
_Mình là Tiêu Hoằng còn đây là Tiết Trân Trân, biệtdanh là “ bánh bao” – l;ại 1 lần nữa thằng kua gái ấy lại cướp lời củatôi. Đã thế còn nói cái biệt danh mà làm tôi đau đầu trong khoảng thờigian cấp 3 đấy chứ.
_ Tiêu………Hoằng hình như chưa sợ tao thì phải áh- tôi điên lên quát.
_ Ặc ặc I’m sorry.
_ Hứ lời nói này đã quá muộn rồi – tôi định bay lên cho trên đầu nó 1 quả mít thì them 1 lần nữa có người cản trở.
_ Anh hai, anh ba ở đây nè- tiếng Tần Tranh vang lên.
Bực bội quay lại xem ai lại cản trở tôi làm việc. Thì ra là 2 mĩ nam .
_ May ày đấy Tiêu….Hoằng.- tôi rít lên làm cho ai kia phải sợ run người.
_ Dạ em biết rồi thưa chị.
_ Hứ.
Hai người kia nghe được tiếng em gái mình thì đến chỗ bàn tôi đang ngồi.
_ Để mình giới thiệu cho 2 bạn. Đây là anh hai của mình tên là Tần Sở, còn đây là anh ba của mình tên là Tần Vũ – Tranh vui vẻgiới thiệu.
_ Chào 2 bạn – tôi và Hoằng lên tiếng.
_2 người này là..- anh ba của Tranh hỏi.
_2 anh gnồi xuống đi rồi nói….. Đây là Tiêu Hoằng….- cô ấy định nói tên tôi thì phì cười. tôi biết ngay mà tại thằng kua gáinày chứ không ai hết. Tôi nhìn nó tóe lửa
Nhừng cười Tranh lại nói tiếp:_ Đây là Tiết Trân Trâncô gái đụng phải anh hai đó- tôi đang định bắt tay:_ Cô ấy có biệt danhlà…là “ Bánh bao” đó.
Nghe xong ai nấy đều cười hết, ngay cả cái anh hai lạnh băng của Tranh cũng cười luôn.
_ hix…hox tôi hận mấy người …hứ- tôi làm mặt giận.
_ Thôi đừng giận mà, mọi người đang vui mà- Tranh nói.
_Thôi nào, tao biết lỗi rồi. Mai tao dẫn mày đi ăn kem được không?- Hoằng hối lỗi nói.
_ Hứ nhiêu đó mà được àh- tôi nói lẫy
_ Thế giờ muốn sao.
_ Đó là amỳ nói đó nha- tôi cười đểu nói. LÀm nọi người trong bàn cảm thấy ớn ớn.
_ MÀy phải bao tao ăn sáng trong 2 tháng, tao không cần bao mày ăn sáng nữa. Chủ nhật tuần nào cũng phải nấu bữa tối và chở tao đi ăn kem. Thế nào? Được không.
_Tưởng chuyện gì chứ cái đó là chuyện nhỏ. – nó nói như tôi trả thù nó ít không bằng ấy. Hehehe rồi từ từ sẽ biết tay ta kakakak
_Mà Trân với Hoằng đã đi làm chưa- Tranh Tranh lên tiếng.
_Àh Trân đi làm rồi, còn cậu ấm này hả? mới về nướcchưa đi làm- lần này tôi không để nó chơi xỏ vô mồm tôi nữa. Người tabảo “ bất quá tam” mà heheh.
_ Vậy Trân làm ở đâu
_ Mình làm ở công ty Thiên Gia.
_ Vậy luôn hả? Trân giỏi ghê. Mình thì làm ở công ty Tiêu Gia bạn mối làm ăn với ba mình.- cô ấy nói.
_Còn 2 anh mình thì cũng mới du học từ Đức về- cô ấy nói thêm.
_ Vậy cũng ghê rồi.Mà Tranh làm công ty Tiêu Gia thì cùng công ty với Tiêu Hoằng rồi.- tôi nói
_Thật hả?- Tranh vui mừng nói.
_Thật mình sẽ làm việc ở công ty đó mà- Hoằng chêm vào.
_Nhớ chiếu cố mình nha- nó nói tiếp.
_Nè sao từ nãy giờ 2 người không nói gì thế?- tôi hỏi
_Mấy anh ấy rất ít tiếp xúc với người lạ nên vậy áh.- Tranh giải thích.
_Hì thật tình tôi nghe mọi người nói chuyện cũng vui nên ngồi nghe thôi- Tần Vũ cười nói.
_Không sao đâu rồi cũng sẹ quen thôi mà. Dù sao 2 người cũng mới du học về không quen là phải- Tiêu Hoằng lại nhảy vào họng tôi khi tôi đang chuẩn bị nói.
_Đíng đó ai như người nào. Miệng lúc nào cũng bà 8 được hết áh- tôi nói kháy.
Thế là khẩu chiến lại bắt đầu. Làm bàn ăn nhộn nhịp vôcùng. Sauk hi ăn xong chúng tôi trao đổi sđt để lien lạc với nhau khirảnh. Rồi tạm biệt nhau ra về.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi kể chuyện lại cho Lannghe làm nó tiếc hùi hụi không coi được kịch hay. Đương nhiên tôi khôngthể kể cho nó nghe vụ của TGĐ được vì lỡ giấu rồi thì giấu luôn. MẮccông lại nghĩ bạn bè mà lại không kể nghe.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
195 chương
128 chương
59 chương