Chương 15
Tôi ra mở cửa thì tôi thấy có 2 người một nam một nữ lao vào nhà tôi, xém nữa làm tôi té luôn rồi:
_Nội không sao chứ?- người con trai cầm tay cụ ông dò xét xem ông có chuyện gì không.
_Bà không sao chứ?- Cô gái xinh đẹp kia cũng nắm tay cụ bà và hỏi.
_Hai chúng ta không sao- hai cụ mỉm cười với hai người đó.
_Vậy con đưa hai người về nha- Chàng trai nói xong thì đưa hai cụ r axe.
Trước khi đi :
_Cảm ơn cô bé đã giúp đỡ ông bà già này. Nếu có dịp chúng ta sẽ đền đáp cháu- cụ bà nở nụ cười hiền hậu nói với tôi. Còn cụ ông thì cười hiền từ rồi gật đầu như ám chỉ chào tôivậy. Tôi cũng chào lại hai cụ.
Sauk hi đưa hai người đó ra xe tôi định đóng cửa lại thì:
_Ê, khoan đã- cô gái đó nói. Mộtlúc sau, người thanh niên và cô gái đó vô nhà tôi …(T/g: hình như hơimất lịch sự thì phải….không tốt nha ). Bước vào trong hai người đó khoanh tay:
_Cô muốn bao nhiêu?- chàng trai đó nói.
_Tôi…tôi không hiểu và tôi không biết các người muốn nói gì?- Tôi nói.
_Cô đừng giả vờ nữa. Nếu không phải cô biết hai cụ làngười giàu thì đã không cứu họ rồi? Cô muốn bao nhiêu thì cứ nói đi- côgái kia ngạo mạng nói.
_Hai người vừa phải thôi. Tôi giúp hai người cứu ông bà của mình mà hai người giám đối sử ân nhân của mình như vậy hả?- Tôi bực mình nói.
_Cô thôi đi đừng tưởng tôi không biết, cô cũng chỉ làgiống những người khác thích vòi tiền những người mình giúp thôi- Chàngthanh niên kia nóng giận nói.
_Anh đừng nói nhiều với cô ta làm gì? Hạng người như cô ta nói chi ệt chứ…. Tóm lại cô muốn bao nhiêu- cô gái kia nói.
_Được……TÔI MUỐN CÁC NGƯỜI BIẾN RA KHỎI ĐÂY NGAY LẬPTỨC- tôi tức giận quát rồi đuổi họ ra, đóng cửa lại. Đúng là làm ơn mắcoán mà. Hứ, tôi tức giận ăn cũng không được luôn .
Sáng hôm sau, tôi vẫn còn bực mình nữa nè. Kể hết choTiêu Hoằng và Ngọc Lan, làm hai đứa tức anh ách bảo sẽ tìm ra tụi nóđánh một trận vì dám xỉ nhục tôi. Làm tôi rất cảm động.
Lúc tôi và Lan đến công ty thì….
Tôi thấy cái con nhỏ hôm qua đang đứng nói chuyện với bà trưởng phòng của Lan, Nguyệt Nhi.
_Nè, Lan con nhỏ hôm qua xỉ nhục tao đang nói chuyện với trưởng phòng của mày kìa- Tôi kêu Lan.
_Con nhỏ đó hả? Hình như tao gặp ở đâu rồi thì phải, để tao nhớ coi- Lan nói. Hồi lâu sau:
_Àh, Tao nhớ ra rồi. Con nhỏ đó làNguyệt Gia em gái út của bà Nguyệt Nhi, nghe nói đâu là đang quen với Vũ Lâm em trai của TGĐ đó. Còn điều nữa là cô ta… sẽ làm trợ lý cho TGĐcủa mày đó Trân ơi- Lan nói làm tôi ngạc nhiên.
_Mà tao thấy gia đình họ Nguyệt này chắc rất than với gia đình TGĐ lắm áh. Ba chị em họ đều thích 3 anh emnhà họ Thiên không àh.Chắc chỉ còn mỗi Ngọc Thụ nhà đó là chưa bị tómthôi… Tao chỉ ghét mỗi con nhỏ Ngọc Hân thôi- Lan bực mình nói.
_Áh..àh…ah tao biết sao mày lại ghét rồi- Tôi cười đểu nói.
_Tao…tao đi làm đây- Lan đỏ mặt bỏ chạy vào thang máy.
_Nè mày không thoát khỏi tao đâuLan ơi- nói rồi tôi chạy theo vào thang máy. Đâu biết rằng trong thangmáy đang có 3 người đàn ông đâu.
_Mày dám chối bỏ hả? Tao méc thằngHoằng là mày không thoát đâu nhá- Tôi nói mà không để ý rằng phía sauđang có người đang nhìn tôi chằm chằm đâu.Lan định nói gì thì thôi vì nó phát hiện rằng phía sau đang có 3 người cấp cao đâu, mà họ còn ra hiệuim lặng như đừng nói cho tôi biết vậy.
_Mày thì hơn gì tao chứ? Không phải mày thích… người đó chứ gì- Lan chọc tôi.
_Mày nói người đó là ai?- Tôi giả vờ ngây ngô.
_Còn ai nữa, sếp của mày chứ ai- Nó không tha cho tôi.
_Mày nói gì…tao không hiểu- tôi đỏ mặt nói.
Nói rồi tự nhiên tôi quay lại đằng sau phát hiện, ặc…ặc,…. Là Sếp của tôi, Thiên Vũ Phong, lần này toi rồi.
_Dạ…. chào sếp- Tôi mở miệng nói.
_Uk chào – Boss mỉm chi nói.
Tôi quay ngoắt qua bên kai trông thấy cái bản mặt của tên… dám sỉ nhục tôi hôm qua. Tôi chưa lên tiếng thì hắn đã lên tiếng rồi:
_Chà trái đất này tròn thiệt- Hắn ta khinh thường nói.
_Đúng, trái đất tròn thiệt....Ông trời thật không có mắt khi để một kẻ đáng ghét vẫn đang đứng đây- Tôi không chịu thua nói.
_Àh mà quên sao hôm nay lại thiếungười đẹp đanh đá đi bên cạnh vậy. Hay bị đá rồi- Tôi chọc tức lại. Tấtcả những người còn lại chẳng hiểu gì ngoại trừ cái tên đáng ghét kia.
_Hừ.. cô dám nói thế hả? Tôi không đá ai thì đừng mơ ai đá tôi- Hắn quát lên.
_Áh.. chết để người đẹp kia nghe được là chết đó nha- Tôi trêu chọc cậu ta.
_Cô…. Giỏi lắm. Cô sẽ biết tay tôi- hắn ta quát lên định đánh tôi.
Bình sinh tôi là người “ Chư thấy quan tài chưa đổ lệ” (T/g: cái này thì biết nè ). Tôi nhắm mắt lại hối hận vì nói như thế. Đợi hồi lâu không thấy gì thì
_Anh hai sao lại ngăn cản em chứ. Để em cho cô ta một trận- Hắn ta nói.
_Em thôi đi. Đừng làm loạn ở công ty của anh nữa. Nếu không anh kêu Vũ Ngọc tồng cổ em về bây giờ. – Boss nói.
Vừa lúc đó thang máy vừa mở. Làm tôi hú vía mà:
_Lần này coi như cô may mắn đó. Không có lần sau đâu- nói rồi hắn ta bỏ đi.
_Haiz, mày thiệt tình, chọc tức vậy là được rồi đấy.- Lan nói rồi cũng bỏ đi.
_Em đúng là hết thuốc chữa mà- Boss thở dài rồi đi ra ngoài.
_Thật không ngờ em gan như thế đó.Ít có ai có thể thoát được cú đấm của Vũ Lâm đâu- Nói rồi Vũ Ngọc xoađầu tôi triều mến. Làm tôi tự dưng đỏ mặt. Nói rồi cả hai rời đi.
Vào phòng TGĐ, tôi đã thấy sự hiện diện của cái con nhỏ đánh tôi rồi.
_Thì ra cô làm việc ở đây- con nhỏ Nguyệt Gia đó lên tiếng.
_Tôi ở đây bộ có sao àh- Tôi không chịu thua nói lại. Cô ta định nói gì thì Boss từ đâu xuất hiện.
_Em đến rồi hả, Nguyệt Gia? Vậy thì anh giới thiệu luôn. Đây là Trân Trân thư ký của anh. Còn đây là Nguyệt Gia sẽ là trợ lý tạm thời ở đây- Boss nói xong.
_Chào cô Trân Trân- con nhỏ này sao tự nhiên ăn nói nhỏ nhẹ vậy ta.
_Chào cô- Tôi chưa nói xong thì cô ta đã quay ngoắt qua Boss rồi. Hứ đúng là đồ chảnh chẹ mà.
_Mọi người đã quen biết nhau rồi thì chúng ta sẽ làm việc nào?- Boss nói.
Sau khi phân chia công việc xong, Boss đi họp còn lại hai người đó là Tôi và cái con nhỏ kia. Thấy Boss đi rồi:
_Nè, đánh cái văn bản này đi- Con nhỏ đó hách dịch nói rồi lấy cái dũa tay ra dũa.
_Công việc của ai người nấy làm nhé- Tôi nói.
_Cái gì? Bổn tiểu thư đây mà phải làm cái thứ này ư?- Cô ta lại nói cái giọng hách dịch đó rồi.
_Cô không làm thì để đó đừng làm phiền người khác – Tôi nói giọgn không kiên nhẫn. Tôi hiền thì hiền thật nhưng đừng làm tôiđiên. Tôi mà điên là không ai chống nổi đâu. (T/g: Mình sẽ post một đoạn miêu tả Trân Trân khi nổi điên thời đại học. Và còn nhiều diều thú vàcòn nhiều điều thú vị khác nữa).
_Được lắm chờ xem. Tôi sẽ làm cho cô không yên ổn tại đây đâu- Nói rồi con nhỏ đó bỏ đi ra ngoài.
Tôi cũng hết cách.(Chú thích: Chắc các bạn thắc mắc sao lúc đầu Trân Trân nhìn như nai tơ Còn bây giờ nhìn như cọp cái phải không? Mình xin giải đáp nhá. Vì đối với những ai có thể làm cô ấy cảm giác an toàn thì tính mất cảnh giáccủa ấy nổi lên và thế là cô ấy sẽ ngây ngô. Còn ai làm cô ấy có cảm giác mất an toàn thì tính cảnh giác cao lên và làm cô ấy biến thành mộtngười dữ như cọp cái. Việc này cũng có nguyên nhân của nó cả, mình sẽnói sau nhé.).
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
195 chương
128 chương
59 chương