Bạn trai tôi là con sói
Chương 82
Cái cảm giác này vô cùng khó chịu, Diệp Tây Hi rất muốn cho Du Nhất Giới một đập nhưng tâm có thừa lực lại không đủ. Cô bây giờ muốn cử động tay thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi.
Du Nhất Giới chơi chiêu này thực quá nham hiểm.
Hạ Phùng Tuyền so với tên khốn này mới thực sự là một tiểu hài tử thiên lương trong sáng hơn nhiều lần a~~
Sau đó, Du Nhất Giới nhích ngày càng sát về phía cô.
Hắn đưa hai tay ra sau lưng Diệp Tây Hi, động tác thuần thục thành thạo cởi bỏ áo lót của cô ra.
Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy bộ áo lót trước ngực mình đang dần nơi lỏng ra, sau đó thì “cảnh xuân” đã lộ thiên.
Du Nhất Giới cũng không gấp gáp nôn nóng, hắn chậm rãi từ tốn gỡ áo lót xuống, động tác ám muội hết sức dụ dỗ.
Cặp môi của hắn lúc này đang dạo chơi trên bộ ngực mềm mại không còn gì che đậy của cô, triền miên, giống như bàn ủi nóng rực in dấu lên da thịt cô.
Hắn vô cùng có kinh nghiệm đối với việc này, hiểu được như thế nào có thể khống chế nữ nhân.
Hai tay linh hoạt, vuốt ve sờ nắn nhẹ nhàng mà kích thích đôi gò bồng đảo quyến rũ kia.
Môi hắn lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, hôn lên cái bụng nhỏ nhắn của cô, cặp môi mỏng của hắn đang nóng dần lên, mỗi chỗ da thịt cô bị nó chạm phải cũng đều bỏng rát.
Diệp Tây Hi hiểu, còn tiếp tục xuống nữa, sẽ xảy ra chuyện.
Cô bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm liều đánh bậy đánh bạ tuyệt chiêu cuối cùng, hét lớn: “Du Nhất Giới, ngươi có biết Hạ Phùng Tuyền sẽ làm gì để đối phó với ngươi không? Yên tâm, anh ấy sẽ không giết ngươi, chỉ là đầu tiên cột tay ngươi vào thành giường, sau đó sẽ xé toạc áo của ngươi ra, chỉ một nhát là rách toạc ngay, dùng đầu lưỡi liếm ngươi hai giờ liền. Tiếp theo, cởi bỏ quần của ngươi, sau đó thì đè ngươi xuống… Uhm uhm uhm… Để ta nói xong đã… tin ta đi, anh ấy sẽ làm cho ngươi… Uhm uhm uhm… Làm cho ngươi không tài nào lết xác ra khỏi giường được… Uhm uhm uhm…”
Du Nhất Giới rốt cuộc cũng rút được cái khăn lụa ra, nhét chặt vào miệng Diệp Tây Hi.
Sau đó, hắn lắc đầu như điên, vứt hết mấy hình ảnh kinh dị kia ra khỏi đầu: “Hi, chiêu này của em quả thực rất độc đáo, nhưng đáng tiếc là, tôi không phải kẻ dễ dàng buông tha con mồi như thế.”
Diệp Tây Hi tay chân tê liệt, miệng thì bị nhét giẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Nhất Giới trườn mình xuống phía dưới từ từ cởi quần của cô.
Xong rồi, toàn thân cô cảm thấy cái lạnh tràn vào.
Hoàn toàn bị hắn chơi xong rồi.
Diệp Tây Hi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Hạ Phùng Tuyền, anh hãy nhìn cho rõ nha, em là bị ép buộc á!
Đúng trong lúc mành chỉ treo chuông đó thì Diệp Tây Hi mừng rỡ như điên khi nghe thấy từ đâu đó trong căn phòng tiếng điện thoại di động réo rắt lì lợm vang lên.
Du Nhất Giới cau mày, chẳng phải hắn đã ra lệnh cho toàn bộ bọn thủ hạ, không được phép quấy rầy hắn rồi cơ mà, bây giờ kẻ nào lại to gan dám chống lệnh gọi cho hắn đây?
Nhấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp: “Du Nhất Giới tiên sinh phải không?”
Giọng nói xa lạ làm Du Nhất Giới lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”
“Vị hôn phu của người con gái bị ngươi bắt cóc.” Giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng nghe không ra bất cứ cảm xúc nào của đối phương, làm cho người nghe bối rối lâm vào thế bị động.
Du Nhất Giới ngơ ngác một chút, sau đó quay đầu, nhìn Diệp Tây Hi, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Hạ Phùng Tuyền tiên sinh phải không?”
Diệp Tây Hi nghe thấy vậy vô cùng kích động, vội vàng uhm uhm uhm vài tiếng kêu lên.
Du Nhất Giới cúi đầu, tiếp tục hôn lên bộ ngực đầy đặn của Diệp Tây Hi, sau đó hướng về phía điện thoại nói với Hạ Phùng Tuyền: “Hạ tiên sinh, xem ra anh gọi điện đến không đúng lúc rồi, tôi và Tây Hi đang ở trên giường cùng nhau thực hiện giai đoạn mấu chốt a!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi hung hăng trợn trừng con mắt nhìn Du Nhất Giới, hai mắt hừng hực lửa giận, nộ khí xung thiên.
Quá đê tiện! Đây là chuyện đê tiện nhất mà cô từng thấy.
Du Nhất Giới thản nhiên đón lấy ánh mắt căm phẫn của cô, lại ghé sát vào điện thoại nói tiếp: “Hạ tiên sinh, Tây Hi đối với hành động dừng lại của tôi tỏ ra vô cùng bất mãn, xin lỗi, phiền anh chờ tôi thoả mãn cô ấy xong, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp nhé.”
Diệp Tây Hi nhất thời nước mắt ràn rụa, xong rồi, hết thật rồi, kẻ bị nghiền xương thành tro là cô chứ còn ai nữa!
Thật sự là đánh giá quá thấp tên họ Du khốn khiếp này rồi, đây mới là chuyện bỉ ổi đê tiện nhất mà cô từng thấy.
Du Nhất Giới đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe tiếng Hạ Phùng Tuyền đầu bên kia chậm rãi nói: “Du tiên sinh, ngươi có muốn nói vài ba câu với người mẹ đáng kính của mình không?”
Du Nhất Giới giật mình kinh hãi, buổi sáng rõ ràng hắn đã cử người hộ tống mẹ mình đến nơi bí mật an toàn, tại sao bây giờ có thể rơi vào tay Hạ Phùng Tuyền được?
Lúc này, đầu bên kia một lần nữa vang lên tiếng nói, nhưng là giọng của Hồ Yên phu nhân: “Các người là ai? Lại dám bắt cóc ta, thật to gan!”
Du Nhất Giới không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, mất hết sự kiên nhẫn: “Đến tột cùng thì ngươi muốn thế nào?”
“Cái này thì còn tuỳ vào biểu hiện của ngươi.” Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền đã hạ xuống âm độ, giống như biến cả chiếc điện thoại đông cứng lại thành tảng băng luôn: “Ngươi đối với Tây Hi làm gì, ta cũng sẽ đối với mẹ ngươi làm như thế—– bọn thủ hạ, không phải là chính nhân quân tử gì cho cam.”
Du Nhất Giới hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng vào Tây Hi.”
“Tốt lắm, vậy thì một giờ sau, ta chờ ngươi mang Tây Hi đến trao đổi ở quảng trường Navona.” Hạ Phùng Tuyền giọng nói rất nhẹ khẽ nhưng đầy tính uy hiếp: “Vì sự an toàn của lệnh đường, ta hy vọng ngươi tạm thời đừng cố nghĩ cách giở mánh khoé ra.”
“Vì sự an toàn của Tây Hi, ta cũng hy vọng ngươi có thể làm giống như vậy.” Du Nhất Giới nói.
Địch ý tràn ngập từ mỗi câu nói của hai người đàn ông.
Chỉ chốc lát sau, hai người không ai bảo ai cùng cúp điện thoại một lúc.
Du Nhất Giới ngồi bên giường, hàng lông mày nhíu chặt lại, trầm mặc suy nghĩ.
Hắn đang trầm tư!
Hắn lại còn bày đặt trần trùng trục trước mặt cô mà trầm tư cơ đấy!
Diệp Tây Hi bó tay không tài nào hiểu nổi con người này, chí ít cũng nên vì cô mà khoác cái khăn trải giường lên người hắn chứ!
Đang suy nghĩ, Du Nhất Giới đột nhiên dời ánh mắt về phía cô.
Diệp Tây Hi yên lòng, lần này rốt cuộc cũng có thể mặc quần áo vào rồi.
Thế nhưng, Du Nhất Giới hai mắt dục hoả vẫn không hề suy giảm.
Hắn để điện thoại xuống, lại tiếp tục hôn cuồng nhiệt lên ngực cô.
Diệp Tây Hi thiếu chút nữa shock đến ngất đi, không phải đã đáp ứng Hạ Phùng Tuyền bỏ qua cô rồi sao, khốn khiếp, nói không giữ lời!
Lần này, hắn hôn lên có phần thô bạo và nặng nề, giống như là đang —– lưu lại ấn ký! [印记:ấn ký/con dấu/đóng dấu/dấu vết/vết tích/gây ấn tượng mạnh/lưu lại ấn tượng sâu sắc]
Diệp Tây Hi tỉnh ngộ, hắn cố tình lưu lại dấu hôn thô ráp!
Chiêu này thật quá âm độc! Để cho Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy, nhất định sẽ nổi điên!
Quả nhiên, sau khi lưu lại hơn mười dấu hôn, Du Nhất Giới cuối cùng cũng dừng tay lại.
Chờ hắn rút cái khăn lụa đang bịt miệng mình, Diệp Tây Hi vốn định chửi ầm lên nhưng rồi suy đi tính lại ngẫm nghĩ một chút lại thôi.
Đối với kẻ tiểu nhân bỉ ổi như Du Nhất Giới, mọi từ ngữ dùng để mắng chửi người đều là vô dụng mà thôi!
Du Nhất Giới nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tôi đã đánh giá quá thấp Hạ Phùng Tuyền.”
“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi.” Diệp Tây Hi nhướn mày nhìn hắn.
“Nhưng mà không sao.” Du Nhất Giới nhàn nhạt cười lãnh đạm: “Thời gian còn rất dài mà, đúng không?”
“Thế ư? Ta thì lại cho rằng ngày giờ của ngươi nhơn nhởn sống không còn nhiều đâu.” Diệp Tây Hi nguyền rủa.
“Hi, tôi sẽ rất nhớ sự nhanh mồm nhanh miệng này của em đấy.” Du Nhất Giới đưa tay vuốt ve bầu ngực của cô, mập mờ nói: “Cũng giống như điên cuồng nhớ cơ thể của em vậy.”
Diệp Tây Hi hoàn toàn cứng họng, trước khi rời tay vẫn còn phải cố kiếm chác nữa, tên này quả thực là đại đại đại sắc lang thăng cấp a!
Hiện tại là đêm khuya, quảng trường Navona vốn náo nhiệt đông đúc buổi ban ngày giờ đây yên ắng lặng ngắt như tờ.
Một chiếc xe màu đen bon bon trên đường chậm rãi dừng lại.
Diệp Tây Hi đang ngồi ở bên trong, khẩn trương nhìn ra bên ngoài.
Cuối cùng cô cũng sắp được tự do rồi!
Lúc này, Du Nhất Giới bỗng ghé sát lại người cô, sống mũi cao thẳng của hắn vuốt ve hít ngửi trên cổ cô, âm ấm và nhột nhột, làm cho không khỏi run lên, liên tục không ngừng đẩy hắn ra: “Ngươi làm gì thế hả?”
“Tôi muốn nhớ kỹ mùi hương của em.” Du Nhất Giới nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sau này dễ dàng tìm em trở lại.”
“Nhớ cho kỹ.” Diệp Tây Hi nghiêm túc nói: “Ngươi là sói, không phải là chó.”
“Vì em, tôi có thể biến thân thành chó.” Trong bóng tối của xe, khuôn mặt của Du Nhất Giới phảng phất lập loè ánh sáng từ cột đèn, toát lên vẻ mỵ hoặc khiến người ta hồn siêu phách lạc.
Thế nhưng Diệp Tây Hi không chần chừ suy nghĩ đẩy mặt hắn ra xa: “Mỹ nam kế không có tác dụng gì với ta đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
24 chương
18 chương
11 chương
3 chương