Diệp Tây Hi sửng sốt, hồi lâu sau, cũng mỉm cười. Đúng vậy, bởi vì hắn là Hạ Phùng Tuyền, bá đạo Hạ Phùng Tuyền. Bởi vì cô là Diệp Tây Hi, gần mực thì đen Diệp Tây Hi. Cô không muốn hắn ép buộc mình. Hắn cự tuyệt sự phản kháng của cô. Cho nên, hắn từ đầu tới cuối chỉ có bắt buộc… Còn cô, từ đầu tới cuối chỉ có chạy trốn. Trừ phi một trong hai người chịu lùi một bước, nhưng thật đáng tiếc trong huyết quản của cả hai người vẫn cuồn cuộn chảy dù ít hay nhiều cũng là dòng máu không cam chịu thất bại của Hạ gia. “Vậy bây giờ chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?” Diệp Tây Hi hỏi. “Nếu như em dùng hành động thức tế để sửa chữa lỗi lầm thì anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa.” Hạ Phùng Tuyền bắt đầu ra điều kiện. Diệp Tây Hi tự nhiên hiểu được hắn ám chỉ điều gì, từ chối thẳng thừng ngay tắp lự: “Không đời nào.” “Được thôi, em định ngồi trên bệ cửa sổ bao lâu đây?” Hạ Phùng Tuyền hỏi. “Đến khi anh chịu rời khỏi phòng của em mới thôi.” Diệp Tây Hi nói. “Em biết lúc nào anh mới rời khỏi phòng em không?” “Lúc nào chứ?” “Khi nào trừng phạt em xong.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai: “Được thôi, vậy chúng ta cứ tiếp tục đứng như thế này đi.” Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Tốt thôi.” Hai người lại một lần nữa giằng co, trừng mắt nhìn nhau. Từng giây từng phút “tích tắc! tích tắc!” trôi qua. Diệp Tây Hi đã sắp không trụ thêm được nữa rồi. Nhìn trộm xuống phía dưới, mặc dù chỗ này chỉ là lầu hai, nhưng cũng đủ cao để khiến người ta thấy nao nao như say xe. Mà mặt đất cũng thật trơn, hơn nữa còn rất cứng nữa. Cô hít một hơi thật sâu, quay lại nói: “Hạ Phùng Tuyền.” “Ừ.” Diệp Tây Hi cắn cắn môi: “Nếu như em đáp ứng anh lần sau sẽ không chạy trốn nữa thì lần này có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được không?” “Anh có thể tin được lời của em không đây?” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười đểu, dò xét liếc cô một cái. “Em thề.” Diệp Tây Hi giơ ba ngón tay lên làm dấu. Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, một lúc sau, rốt cục nói: “Được rồi, nếu như lần sau em còn dám chạy trốn dù chỉ là ý nghĩ trong đầu, anh sẽ lặp lại những chuyện chúng ta đã làm trên đảo để trừng trị em đấy.” “Một lời đã định.” Diệp Tây Hi yên lòng. Hạ Phùng Tuyền đến gần, đưa tay ra cho cô: “Xuống đây đi.” Diệp Tây Hi đang chuẩn bị cúi người xuống, đột nhiên lại nghe thấy phía sau lưng mình ào ào tiếng vỗ cánh, quay đầu lại nhìn, không biết từ đâu bay tới biết bao nhiêu chim bồ câu, thẳng hướng cô đang ngồi mà bay tới! Diệp Tây Hi hét lên một tiếng, xoay người né tránh, chân đạp loạn xạ, kết quả là bước hụt ngã nhào xuống dưới. “Bịch!” một tiếng, cô rơi ngay xuống một cái bồn hoa. Địa điểm rơi xuống vừa vặn lại đối diện phòng khách lầu dưới. Hạ Hư Nguyên cùng Hạ Từ Viện mỉm cười sung sướng khi người gặp hoạ đập tay nhau: “A Khoan,chú thua rồi nhá!” A Khoan đau lòng hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Phùng Tuyền, ta không dạy được ngươi!” Diệp Tây Hi không chết, nhưng cũng không phải là không có việc gì— gãy chân trái. Bây giờ, cô chỉ có thể nằm trên giường, treo chân trái lên, đau khổ đến cùng cực. “Uống chút canh hầm xương heo này đi, A Khoan cố gắng vì em mà chuẩn bị đó.” Hạ Phùng Tuyền dí cái thìa canh đến tận miệng đút cho cô. “Không uống.” Diệp Tây Hi ngậm chặt miệng lại. “Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền nhíu mày. “Thứ nhất, đây là sự chống trả đối với hành vi gián tiếp làm em rơi xuống lầu của anh, thứ hai, cái món canh này có mùi thật sự rất quái lạ.” Diệp Tây Hi tổng kết hai nguyên nhân. “Thứ nhất, một mình em tự bò lên bệ cửa sổ rồi tự mình rơi xuống. Thứ hai, canh tẩm bổ không phải là đồ ăn vặt, cho dù có mùi vị quái lạ thì cũng là chuyện đương nhiên.” Hạ Phùng Tuyền lật đổ toàn bộ hai nguyên nhân cô vừa nêu ra. “Không uống cũng được thôi.” Hạ Phùng Tuyền đặt bát canh xuống, nhàn rỗi thong thả nói: “Chân của em còn lâu lắm mới liền lại được,thế thì càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi trên giường, mà anh thì muốn làm gì bao lâu cũng được a!” Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi vội vàng cướp lấy bát canh, đưa tay nắm chặt mũi, ngửa cổ lên trời mà tu một hơi hết sạch.