Mặc dù đã yên vị nằm lên giường, nhưng Diệp Tây Hi vẫn thấp thỏm bất an không yên lòng. Nếu mà cứ bình lặng trôi qua như vậy thì Hạ Phùng Tuyền đã không gọi là Hạ Phùng Tuyền nữa rồi. Buổi tối hôm nay, Diệp Tây Hi đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến: khoá chặt cửa sổ, cửa ra vào cũng mấy lần khoá vững chắc, còn nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cần gió thổi cỏ hơi lay động là cô gọi người cầu cứu liền. Hết thảy mọi thứ đều đã chuẩn bị tươm tất, cô rót cho mình cốc cà phê thứ n, phải tuyệt đối giữ cho mình tỉnh táo, chờ đợi tên ác ma tập kích, không, sắc ma mới đúng. Nhưng cả đêm, lại chẳng có gì, bình yên vô sự. Vất vả lắm cô mới thức được đến sáng, Diệp Tây Hi lung la lung lay, hai mí mắt cứ díp lại, mệt mỏi kéo va li xuống lầu, vừa xuống tới nơi đã thấy tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn rồi. Mà Hạ Phùng Tuyền thì đang vô cùng nhàn rỗi lật giở xem tạp chí, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái. Diệp Tây Hi bỗng nhiên muốn cảm tạ trời đất. “Tây Hi, làm sao mà sắc mặt con kém quá vậy?” Diệp cha nhìn kĩ gương mặt hốc hác của con gái, lo lắng cau mày hỏi. “Không sao, cha à, chúng ta mau đi thôi!” Diệp Tây Hi bước nhanh về phía trước kéo cha mình. Hạ Hồng Thiên cười nói: “Ôi chao, đừng vội vã thế chứ, thời gian còn khối mà, hai bố con cứ phải ăn điểm tâm rồi hẵng đi chứ, ta sẽ đưa cả hai bố con ra phi trường.” A Khoan cũng nói: “Đúng vậy, Tây Hi, anh đã nấu món canh hạt sen mà em thích ăn nhất rồi đây này.” Thật sự là thịnh tình khó chối từ, hơn nữa Diệp Tây Hi suốt một đêm nốc cà phê bụng bây giờ cũng lép kẹp réo ầm ĩ, cho nên đành ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết triệt để sạch sẽ bát canh hạt sen kia. Cô bây giờ, ví như con chim cả đời bị nhốt trong lồng sắt, lúc này đây cửa lồng đã rộng mở, cô có thể tung cánh vẫy vùng giữa trời bao la! Diệp Tây Hi vô cùng kích động, cuống quýt, tay chân lạnh như băng, ánh mắt đỏ ngầu lên. Chờ tới khi Diệp cha buông đũa xuống, cô lập tức kéo ông nhanh chóng ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói rất nhanh: “Gặp lại mọi người sau nhé, nhớ liên lạc qua điện thoại nha!” Hạ Phùng Tuyền ngồi lẳng lặng, ánh mắt vẫn như cũ không hề giao động. Nhưng còn chưa đi ra được đến cửa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên dừng lại, bả vai từ từ trở nên cứng ngắc. Tiếp theo, không đợi mọi người kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra, cô chạy như đua nước rút 100 m hối hả chạy vào phòng vệ sinh. Không bao lâu, bên trong vọng ra một tràng âm thanh nôn mửa liên tiếp ầm ĩ kinh thiên động địa. Khổ đại cừu thâm đang trong mộng đẹp cũng giật mình sực tỉnh, vươn đầu ra, ngó nhìn xung quanh xem có chuyện gì đang xảy ra. Hạ Từ Viện đặt đũa xuống, nhìn Hạ Hư Nguyên: “Đây là chuyện duy nhất mà người hào hứng tham gia gần bằng việc ăn cái món kinh tởm đó hả?” Hạ Hư Nguyên nhún nhún vai, tiếp tục hăng say cắt cắt miếng thịt bò tươi nguyên máu me đầm đìa be bét. A Khoan mặt ngó vách tường, vẻ mặt đau lòng. Mà Hạ Phùng Tuyền thì— Hạ Phùng Tuyền nơi khoé miệng không giấu được nụ cười đắc ý. Một phút sau, Diệp Tây Hi như không có vấn đề gì xảy ra, hoặc làm bộ như không có vấn đề gì chậm rãi đi ra: “Không sao đâu ạ, chắc do ăn quá nhiều rồi!” Nói xong, tiếp tục lôi kéo cha mình rời đi. Nhưng chỉ vẻn vẹn đi thêm được đôi ba bước nữa, cô lại chợt bụm miệng, một lần nữa vội vã chạy vào phòng vệ sinh, nôn nôn nữa nôn mãi, nôn thốc nôn tháo. Diệp cha cùng Hạ Hồng Thiên hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thời chuyển hướng nhìn Hạ Phùng Tuyền, hồ nghi hỏi: “Phùng Tuyền?” “Dạ?” Hạ Phùng Tuyền gỡ khăn ăn xuống, lông mày khẽ nhíu lại. “Con cùng Tây Hi…” Hai vị tiền bối hỏi dò xét tình hình. “Đúng vậy ạ.” Hạ Phùng Tuyền khẳng định trả lời. “Lúc nào?” Giật mình hỏi tiếp. “Ước chừng… khoảng hai tháng trước ạ.” Rất bình thản trả lời. “Nói như vậy… chẳng lẽ…” Vui mừng thêm do dự. “Chẳng lẽ cái gì ạ?” Người nào đó giả bộ. “Cái thằng này, con được làm cha rồi!” Hạ Hồng Thiên cười toe toét sung sướng.