Diệp Tây Hi cứ cầm điện thoại hồi lâu mà vẫn chưa định thần lại được, ngây người ra. Hạ Phùng Tuyền căn cứ theo vẻ mặt của cô bây giờ mà phần nào biết được nội dung cú điện thoại vừa rồi: “Em sao thế?” Nhớ tới lời cảnh cáo vừa nãy của kẻ thần bí kia, Diệp Tây Hi đang định mở miệng kể xong lại ngậm lại. Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Có phải kẻ đó lấy Từ Như Tĩnh ra để uy hiếp em đúng không?” “Không…phải.” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, nhỏ giọng phủ nhận. “Diệp Tây Hi, em quên điều em đã đồng ý với tôi rồi à?” Hạ Phùng Tuyền thanh âm có chút lành lạnh. [Trước tiên hãy hứa với tôi, cho dù hắn nói cái gì, em cũng không thể một mình hành động.] Diệp Tây Hi nhớ tới lời dặn dò của Hạ Phùng Tuyền, do dự một chút, rốt cuộc gật đầu: “Tên kia nói rằng, 2h chiều mai tôi và hắn sẽ gặp nhau tại khu trung tâm mua sắm Lệ Thần để thương lượng, hơn nữa, việc này nhất định không được để kẻ thứ ba biết.” “Du Tử Vĩ quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.” “Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây?” Diệp Tây Hi vội vã hỏi. Hạ Phùng Tuyền trầm ngâm, lúc lâu sau mới trả lời: “Cứ làm theo yêu cầu của hắn.” – 2h chiều ngày hôm sau, Diệp Tây Hi đúng hẹn tới khu trung tâm Lệ Thần. Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên trong khu trung tâm rất đông đúc, dòng người đi lại hối hả, Diệp Tây Hi đứng ở tầng thứ ba, ánh mắt không ngừng nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy như ai ở đây cũng có thể là thủ hạ của Du Tử Vĩ vậy. Cô nắm thật chặt cái ví da mang theo, trong lòng nóng như lửa đốt bồn chồn không yên. Thời gian chờ đợi càng dài thì cô càng cảm thấy khẩn trương. Đã đợi gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Rốt cuộc cũng có một nam nhân hướng chỗ cô đi tới, Diệp Tây Hi nín thở chờ đợi, chuẩn bị nghênh chiến. Ai dè hắn vừa tới chỗ cô đã lên tiếng: “Tiểu thư, tôi xem cô đã đứng ở chỗ này chờ lâu lắm rồi, chẳng lẽ cô bị bạn trai cho leo cây sao? Ai da, cái loại đàn ông này không thể chấp nhận được, ai lại làm thế này cơ chứ.” Diệp Tây Hi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thì ra là kẻ tán tỉnh vớ vẩn thôi. “Đừng tức giận, tôi mời cô đi uống một tách cà phê, được không?” Tên kia hơi cúi người, chìa tay ra làm điệu bộ lịch lãm mời cô, tự cho mình là quyến rũ lắm nháy mắt với cô một cái. “Thôi tôi không dám làm phiền anh đâu, thật ra thì tôi vừa mới trốn ra khỏi bệnh viện xong.” Diệp Tây Hi bình thản nói. “Bệnh viện?” Tên kia ngạc nhiên hỏi: “Cô mắc bệnh gì à?” “Tôi không có bệnh nhưng mà bọn họ lại cứ nói tôi bị bệnh mới lạ chứ!” “Cô đã không có bệnh thì tại sao bọn họ lại muốn đưa cô vào bệnh viện?” “Tôi chỉ thân ái tặng cho bạn trai trước đây của tôi mấy đao mà hắn cũng không bị gì nặng nề lắm, dù sao tôi còn giúp hắn nhét ruột trở lại ổ bụng rồi cơ mà. Ấy thế mà quan toà lại phán xét cho tôi vào bệnh viện, hôm nay thật vất vả lắm tôi mới lén trốn ra được, bây giờ nhất định bọn họ đang ở xung quanh đây tìm tôi cho mà coi.” Tên kia còn chưa kịp nghe hết câu đã chạy trối chết. Nhìn bóng lưng của hắn, Diệp Tây Hi nín cười đến nội thương. Lúc này từ phía sau lưng cô bỗng truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Diệp tiểu thư.” Diệp Tây Hi bả vai cứng đờ. Tới rồi.