Bạn trai tôi có xúc tu
Chương 9 : Bạn trai tôi có xúc tu
Trong nháy mắt dây thừng trói được cởi ra Thiện Thiện bắt đầu chạy trốn, nhưng bị ấn xuống mặt đất, mặt đất ở đây ngoại trừ cát ra còn có bùn đất, những viên đá đủ loại kích cỡ cũng có, Thiện Thiện bị trầy da từng mảng lớn, trên làn da không tì vết của cô thoạt nhìn trông thật kinh hãi. Người đàn ông ngăn cản cô mắng:
“Chạy cái gì, cô em nghịch ngợm!”
“Chờ lát nữa còn không phải ngoan ngoãn để anh đây chơi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông này cười rộ lên gian ác. Hắn ta vốn dĩ chỉ là một nhân viên an ninh trên du thuyền, có thể là việc trên Pearl of the Sea, vốn dĩ có thể đã là đỉnh cao trong cuộc đời hắn ta. Nhưng nhìn những chàng trai cô gái bảnh bao xinh đẹp xã hội thượng lưu trên tàu, một bộ quần áo, một bữa cơm, đều là tiền lương vài tháng của hắn ta… Lúc ấy tuy rằng trong lòng hắn ta mất cân đối, nhưng dù sao cũng phải kiểm soát bản thân bằng mọi giá, rốt cuộc những công tử tiểu thư đó không phải là những người mà hắn ta có thể tùy ý tiếp xúc và động vào.
Mà hiện tại, có một người đẹp từng là thiên kim đại tiểu thư đang nằm ở dưới chân hắn ta, để hắn ta có thể muốn làm gì thì làm! Người đàn ông này trở nên hưng phấn.
Thiện Thiện liều mạng giãy giụa, cầm lấy cục đá bên cạnh đập vào đầu hắn ta, không ngờ tới thật sự đã đập trúng, người đàn ông nổi giận, lật người Thiện Thiện lại, hai đỉnh vểnh cao hướng lên trên, hắn ta lộ ra vẻ thèm khát, cởi quần ra để chuẩn bị cưỡng bức.
Sau đó bị Trịnh Thành Tắc quát bảo ngưng lại, người đàn ông chuẩn bị cưỡng bức Thiện Thiện không cam lòng rời đi. Trịnh Thành Tắc đỡ Thiện Thiện dậy, giúp cô khép quần áo lại, giả vờ dịu dàng hỏi cô:
“Không sao chứ, Thiện Thiện?”
Còn đưa tay ra ôm eo cô, bị Thiện Thiện đẩy ra, “Anh đừng giả bộ tử tế!”
“Thiện Thiện, em đừng luôn quật cường như vậy, em là phụ nữ, bây giờ em không thuận theo tôi, còn có thể làm gì chứ?” Trịnh Thành Tắc đưa tay bóp cằm cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nên ngoan ngoãn.”
Trịnh Thành Tắc đã hết kiên nhẫn, trong khoảng thời gian này anh ta cũng không tốt, dáng vẻ lịch lãm sang trọng thường ngày đều biến mất, biểu hiện nội tâm hắc ám và thú tính ra ngoài.
“Định mệnh mày!”
Thiện Thiện lật tay chính là một cái tát, nhưng bị bóp chặt, mặt bị ấn xuống mặt đất.
“Diệp Thiện Thiện, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
Vết thương trước đó của Thiện Thiện lại nứt ra, máu chảy ra, cát dính ở trên miệng vết thương vô cùng đau. Cảm giác được Trịnh Thành Tắc đang đè ở trên người, mở miệng lớn tiếng mắng anh ta:
“Trịnh Thành Tắc, cái đồ rắm chó, lúc đầu là mày quỳ xuống cầu xin tao! Định mệnh mày!” Thiện Thiện mắng to, cảm thấy bị sỉ nhục, cố gắng duỗi tay lấy cục đá đập vào anh ta.
Trông cô rất hung dữ, nhưng thực tế đang rất hoảng loạn, nước mắt đã không kìm được chảy ra.
“Tôi lại muốn xem xem, là ai chơi ai!”
Trịnh Thành Tắc dùng tay đè cô, lớp da mặt thuộc về văn minh nhân loại đã hoàn toàn bị xé rách, thật sự là cho cô thể diện mà cô không cần, anh ta nghĩ, đợi mình chơi chán rồi thì sẽ ném cô đi cho những người khác, nghĩ đến đại tiểu thư Diệp thị đã từng cao cao tại thượng phải bị một đám người thô lỗ đùa bỡn, anh ta cảm thấy hưng phấn, đè người lên người cô.
Có tiếng gầm kéo dài phẫn nộ vọng đến ——
Những cơn sóng biển dâng lên ngập trời từ bờ biển, quái vật của cô lao đến trên những con sóng khổng lồ, Thiện Thiện quay đầu nhìn về phía đó với đôi mắt ngấn lệ.
“A a a, là quái vật!” Là tiếng kêu sợ hãi của đám người hoảng loạn, bọn họ chạy tán loạn tứ phía, chạy về chỗ cao trong đảo.
“Định mệnh, cái thứ quỷ quái gì vậy!” Trịnh Thành Tắc mắng một câu, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ biển, nhưng ngay lúc anh ta vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bị một mũi tên nước xuyên qua đầu, não trắng, mỡ vàng, không rõ bộ phận nào đỏ như máu nổ tung, bắn tung tóe lên cả người Thiện Thiện.
Kỳ quái thay, trong lòng Thiện Thiện cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí là cảm xúc dư thừa gì cũng không có, có vẻ hơi ngây ngốc.
Nước biển ùa vào trong đảo, những người còn chưa kịp chạy trốn đãi bị quái vật tùy ý giết chết, những tiếng kêu thảm thiết, những thứ này đều không khiến cô động lòng. Nước rất nhanh bao phủ ngập cẳng chân của Thiện Thiện, bởi vì phẫn nộ, lực đánh vào của sóng biển rất mạnh, Thiện Thiện té ngã ở trong nước, nhưng được xúc tu dịu dàng cuốn lên.
Tất cả những gì đang diễn ra, thời gian xảy ra không vượt quá 5 giây.
Thiện Thiện ở trong nước không thể hô hấp, vì thế sóng biển dần dần bình tĩnh trở lại, cô được xúc tu nâng lên nổi trên mặt biển, xúc tu đau lòng quấn trên người cô bảy tám vòng, sờ tới sờ lui, đặc biệt là chỗ miệng vết thương, chất nhầy hơi mỏng trong suốt phủ lên trên mặt một lớp, bề mặt vết thương bị nước biển kích thích làm đau ngay lập tức không đau nữa, lành lành mát mát.
Thiện Thiện nắm chặt một cái xúc tu của nó, xúc tu được Thiện Thiện dịu dàng nắm lấy, không tàn bạo giống như xiên chết người khác chút nào. Nó ôm Thiện Thiện đến ngồi trên một tảng đá ngầm trơ trọi, dùng xúc tu nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Giống cái nhỏ chắc chắn đã rất sợ hãi, nó nghĩ. Trong lòng vô cùng áy náy, đều là nó sai, giống cái nhỏ yếu như vậy mà còn để lại một mình cô ở đây … Sau đó lửa giận trong lòng dâng lên càng mạnh, những loài người cấp thấp đó, tất cả đều phải chết!
Những con người chạy trốn lần lượt bị bắn vào đầu, có mấy người trốn vào trong hang đá thật sâu.
Sóng biển dịu dần xuống, quái vật cẩn thận ôm lấy cô. Chất pheromone của giống cái nhỏ rất kỳ lạ, cô không vui sao, cô tức giận sao, cô sẽ không cần nó nữa chứ… Quái vật phát ra tiếng vù vù trầm thấp, dùng xúc tu vỗ vào chân Thiện Thiện lấy lòng.
Mực nước biển đã trở lại vị trí vốn có, chỉ là bờ cát đều đã ướt hết, không còn vẻ đẹp màu trắng bạc trước đây nữa, Thiện Thiện nhìn mặt biển yên tĩnh, có chút ngơ ngẩn.
Làm sao vậy làm sao vậy … Quái vật nóng lòng nhìn cô.
Quái vật sờ sờ chân cô, bên trên cũng có vết thương, nó vô cùng chột dạ, đều là nó sai.
Giống cái nhỏ dường như có vẻ rất buồn.
Nó nhớ tới gì đó, xúc tu kéo trên mặt đất, lấy ra một tảng đá trong suốt to bằng hai đầu người, đẩy tới trước mặt Thiện Thiện, xúc tu vỗ vỗ chân cô, nhìn cô chờ đợi.
Thiện Thiện nhìn cục đá trong suốt này, ngơ ngẩn, đây là… kim cương sao?
Cô nhìn dáng vẻ quái vật có mấy cây xúc tua hình như là bị thương, cháy đen kịt, như là bị lửa thiêu. Kim cương chỉ được lấy ra khi dung nham phun ra, nó là đi… lăn lộn một vòng trong dung nham sao?
Nó lại đẩy đẩy cục đá trong suốt kia về phía cô, Thiện Thiện đều có thể cảm nhận sự tha thiết của nó.
Cô sờ sờ vào cục đá, thực ra kim cương chưa được mài giũa thì cũng không đẹp, chỉ là một cục đá trong suốt nhạt màu mà thôi, cô lại sờ sờ những xúc tu bị cháy đen của quái vật, thân trên dựa vào cơ thể trơn trượt của nó, mặt cũng vùi vào, hai vai run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
Những con người cùng chủng tộc lại muốn sỉ nhục và giết chết cô, lòng tốt duy nhất mà cô cảm nhận được lại đến từ một con quái vật.
Thiện Thiện khóc thút thít không thành tiếng, quái vật lại hoảng sợ vô cùng.
Xúc tu của nó liều mạng đập vào đá ngầm bên cạnh, đập nát những tảng đá đứng sừng sững hàng nghìn năm này, tại sao giống cái nhỏ lại buồn như vậy chứ, nó không thể hiểu được, chỉ có thể vừa dùng xúc tu đập vào đá ngầm, vừa cẩn thận vươn mấy cây xúc tua ra xoa xoa lưng của Thiện Thiện, an ủi cô.
Không ngờ rằng Thiện Thiện càng khóc lớn hơn, nó có thể cảm nhận được có nước trượt xuống dưới theo cơ thể nó.
Quái vật lo lắng đến mức đầu muốn trọc luôn. (tóc:???)
Sau đó nó bừng tỉnh, chắc chắn là do nó không mang đồ ăn về nên giống cái nhỏ tức giận, vừa rồi giống cái nhỏ còn nhìn thoáng qua xúc tu bị bỏng do nó bào dung nham, bởi vì gần đây cơ thể đang thoái hóa, cho nên khả năng phòng ngự cũng chậm lại… Nghe nói con người đều thích ăn đồ chín, nó tìm kiếm ký ức, sau đó đã có được điểm mấu chốt.
Giống cái nhỏ chắc chắn rất đói bụng!
Nó cắt đi những xúc tu bị cháy xém của chính mình, đưa tới trước mặt Thiện Thiện.
Thiện Thiện còn đang khóc, bị xúc tu khác chọc, quay đầu lại nhìn, vài cái xúc tu nướng đến ngoài cháy trong mềm gần nhét vào trong miệng cô, ý đồ đã rõ ràng.
Ăn đi ăn đi.
Thiện Thiện khóc càng hung hăng hơn, thậm chí còn nấc một cái, khụt khịt nói:
“Ăn cái rắm nhà ngươi ấy.” Ai mà ăn cái thứ quỷ này chứ.
Thiện Thiện vừa khóc, vừa nhìn giống một đứa nhóc rất hung dữ.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
18 chương
190 chương
21 chương
15 chương
30 chương