Bạn trai tôi có xúc tu

Chương 16 : Bạn trai tôi có xúc tu

Kết quả cuối cùng là những quả trứng quý giá bị xé nát, thậm chí một đoạn gien hơi hoàn chỉnh cũng không để sót lại, bọn nó những con trứng đực của loài sinh vật này tiết ra quá bá đạo. Sau đó chất pheromone trong tinh dịch bắn vào trong cơ thể Thiện Thiện lại dụ dỗ Thiện Thiện rụng trứng một lần nữa, nhưng vẫn bị một đám trứng đực như lũ sói độc ác săn mồi xé xác đến mức không thể dùng được nữa.   Cô vẫn còn quá yếu ớt.   Thiện Thiện hoàn toàn không biết những gì xảy ra vào buổi tối hôm đó, cô đang ở trên bờ biển nướng BBQ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cô tìm thấy một loại trái cây có nước rất chua, đang thử bóc một miếng vỏ xanh nhỏ của nó ra, ép nước rưới lên con tôm hùm đã cắt, lại đặt con tôm hùm lên phiến đá và nướng. Còn có thịt cá chưa được chế biến, Thiện Thiện dùng một chiếc móc nhổ từ người Ca Ô xuống (??), từ từ thái thịt cá thành từng lát từng lát, loại cá không biết tên này rất béo, mỡ đều ngấm vào thịt, vào miệng là tan, đây cũng là lần đầu tiên cô thử làm chín nó.   Thiện Thiện ngửa mặt lên trời thở dài, nếu có hồ tiêu ớt cay gì đó thì tốt rồi.   “Ôi chao, đừng phá!”   Thiện Thiện vỗ vào xúc tu đang quấn quanh trên đùi cô một cái, vẻ mặt Ca Ô vô tội ngồi cách cô 5m, xúc tu vẫn luôn nhớp nháp bò lên theo chân cô, vấn đề là, trên mặt xúc tu bao trùm một tầng chất nhầy, VÌ! VẬY! Bên trên dính rất nhiều cát!   Thiện Thiện vô cùng bất đắc dĩ, cô bỏ cá vào vỏ sò, lấy lá cây gói lại cho anh, Ca Ô ngoan ngoãn dùng xúc tu nhận lấy.   “Ăn đi.” Gần đây anh có vẻ cảm thấy khá hứng thú với đồ ăn của mình, cái gì cũng muốn thử một chút.   Hai tay Ca Ô rũ bên hông, không hề có ý muốn sử dụng đôi tay của mình, mà là dùng xúc tu nhận lấy, Thiện Thiện muốn nói lại thôi. Sau đó nhìn anh nhét cả cá thậm chí là vỏ sò và lá cây vào trong miệng, nhai to phát ra tiếng răng rắc răng rắc.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Xong việc còn liếm xúc tu một lần. (bên trên có pheromone của Thiện Thiện.)   Thiện Thiện trở nên im lặng, đứng dậy, cầm tay Ca Ô lên, kéo anh đến bờ biển, rửa hải sản. Ôi nhổ vào, rửa xúc tu, bên trên tất cả đều là cát, cái tên này vẫn liếm một cách ngon miệng, cô đã hết cách với những hành động của anh.   Mười mấy cái xúc tu đều được rửa qua một lần, Thiện Thiện đếm đếm có mười chín cái, ngày hôm qua đếm có hai mươi mốt cái, hôm trước có mười tám cái… Cô đã từ bỏ việc tính toán với sinh vật phi khoa học này, sau khi rửa sạch sẽ cho anh, đẩy anh đến chỗ đá ngầm ngồi, xúc tu nổi trên mặt nước, như vậy có thể luôn giữ được sạch sẽ, đến buổi tối có thể trực tiếp bơi thẳng trở lại hang động đá vôi.   “Không ngon.” Vẻ mặt Ca Ô ngây thơ nói.   Đôi mắt anh mở to, trên mặt không có biểu cảm nào khác, như vậy có vẻ anh rất vô tội. Đây là một trong những biểu cảm Thiện Thiện khá thích mà anh phát hiện ra khi quan sát cô. Tốc độ học của anh thực sự rất nhanh.   “Không ngon thì đừng ăn.” Thiện Thiện tức giận nói.   “Thiện Thiện, ăn.” Anh vẫn nói chuyện không được lanh lợi lắm như cũ.   “Ăn.” Anh nói.   “Hửm?” Thiện Thiện nghi hoặc ngẩng đầu, cô cuối cùng cũng rửa sạch sẽ hết tất cả xúc tu của anh.   Ca Ô rút những chiếc xúc tu đã lén đặt trên vỉ nướng, đưa đầu của những cái xúc đến trước mắt Thiện Thiện, xúc tu nhòn nhọn đã được anh nướng chín, bên ngoài cháy giòn bên trong mềm, lúc anh rút từ trên vỉ nướng ra còn chấm một chút nước chanh.   “Cái này ngon.” Ca Ô lại đưa xúc tu về phía miệng Thiện Thiện.   Giống cái nhỏ thích ăn những cái đồ rác rưởi kia thật sự là hết cách, tinh dịch cũng không thích uống, anh đành phải nướng chính mình đưa cho cô, anh bảo đảm mình đã tập trung những dinh dưỡng tốt nhất vào phía đầu xúc tu, hơn nữa nướng đến bên ngoài cháy giòn bên trong thơm mềm, chắc chắn là hương vị mà giống cái nhỏ thích.   Nhưng mà… vẻ mặt của giống cái nhỏ rất kỳ lạ, Ca Ô trở nên căng thẳng, đồng tử anh co lại chỉ to bằng đầu cái kim, lo lắng nhìn phản ứng của Thiện Thiện.   Thiện Thiện nhìn những đầu xúc tu được nướng vừa lửa đưa tới trước mặt, xúc tua nhòn nhọn ngoài cháy trong mềm, xúc tu kéo dài xuống dưới, vẫn còn nguyên, xúc tu tươi sống, nối liền với phần dưới eo của người đàn ông.   Anh lại tha thiết cọ xúc tu vào bên miệng Thiện Thiện.   “Ngon lắm.”   Anh sợ cô không hiểu.   Nước mắt của Thiện Thiện đà dâng đầy hốc mắt, hất xúc tu ra, lớn tiếng nói: “Ai muốn ăn chứ!”   Rống lên một tiếng vô cùng lớn: “Ai muốn ăn chứ!!”   Vừa khóc vừa hét lên.   Cô nhìn người đàn ông ngồi trên đá ngầm, vẻ mặt vô cùng vô tội, xúc tu rũ xuống đang trôi trên mặt nước, chỉ có một cái xúc tu bị nướng chín được anh nhấc lên trong không trung, đôi mắt anh đang lo lắng nhìn về phía cô.   Thật ra người đàn ông này có ngoại hình rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả nam người mẫu Âu Mỹ, cơ bắp đường cong còn đẹp hơn cả tượng đá cẩm thạch điêu khắc, hình dáng cao cao ngồi trên đá ngầm rất giống người cá trong truyện đồng thoại, ngoại trừ cơ quan ở phần thân dưới của họ là khác nhau.   Hơn nữa đối với cô cũng thật sự rất tốt.   Chỉ là… Chỉ là…   Thiện Thiện khóc càng lúc càng lớn, Ca Ô từ trên tảng đá đi xuống, bơi tới bên cạnh cô, ôm cô một cách vụng về bằng đôi tay của loài người.   …(kéo đèn)   Thiện Thiện cảm thấy hơi mất mặt, vùi đầu không nói gì, dùng vỏ sò lúc nãy anh dùng để nướng xúc tu khoa tay múa chân, cũng không ngẩng đầu lên hỏi anh:   “Cái này cắt đi rồi có thể dài lại ra sao?”   Ca Ô thận trọng nghĩ một chút, đến bây giờ anh vẫn không hiểu rõ tại sao Thiện Thiện lại tức giận, anh biết trên trái đất có sinh vật giống cái đang trong quá trình sinh sôi nảy nở có thói quen ăn thịt luôn con đực, cô chê mình đưa cho không đủ sao?   Nhưng một lát nữa ăn hết rồi, giống cái nhỏ sẽ không nhịn được. Ca Ô vô cùng lo lắng.   “Có thể dài lại không?” Thiện Thiện hỏi lại.   “Có thể.” Tùy ý ăn đi, quản nhiều chi.   Thiện Thiện cẩn thận cắt bỏ những đoạn xúc tu bị nướng cháy, chỉ để lại một lớp mỏng hơi chín che ở trên lớp tươi sống, phòng ngừa lây nhiễm. Sau đó chôn các xúc tu đã cắt dưới gốc cây dừa, lấp đất lại.   Thiện Thiện thở dài, đôi mắt vẫn hồng hồng, Ca Ô thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, hỏi cô:   “Ăn nữa không?”   Thiện Thiện dựa vào trong ngực anh không nói gì, Ca Ô chẳng biết gì hết, cũng không dám hỏi, anh có thể cảm nhận được giống cái nhỏ thực sự đang không vui.   Hai người bọn họ ngồi trên bờ biển một ngày, Cho đến tận khi mặt trời lặn ở phía tây. Thiện Thiện còn ngủ một giấc ở trong ngực của anh, sau khi tỉnh lại, cô nằm trong lồng ngực anh nhỏ giọng nói một câu:   “Cảm ơn.”   Ca Ô hơi bối rối, rõ ràng lúc trước giống cái nhỏ còn tức giận như vậy. Nhưng cô lại nhanh chóng ghé vào trong lòng anh không nói gì, anh bắt đầu cẩn thận suy tư:   “Muốn, quà sao?” Anh hỏi.   Thiện Thiện lắc đầu.   Rất lâu sau mới nói, “Muốn về nhà.”   “Có thể đưa em về nhà không?” Cô nhỏ giọng hỏi.   Ca Ô vô tội mở to hai mắt, Thiện Thiện dựa vào trong ngực anh. Giống cái nhỏ dựa vào trong ngực anh, ngoại trừ lúc giao phối, bọn họ rất ít khi gần gũi với nhau như vậy.   “Xa quá.” Anh nói.   Thiện Thiện nghĩ nghĩ, hỏi hắn:   “Bao xa?”   Ca Ô Kéo cô xuống nước, đưa theo cô bơi ra bên ngoài, anh ngửa người nổi trên mặt biển, đặt Thiện Thiện ở trên bụng anh, bơi ra phía ngoài.   Kết quả cứ bơi như vậy từ tối đến lúc bình minh, thực sự xét theo tốc độ khi rời đảo, tốc độ của họ rất nhanh, nhưng đến cả một chút bóng dáng của bờ biển cũng chẳng thấy. Thiện Thiện cả đêm cũng không nhắm mắt, đến hừng đông còn không nhìn thấy đường ven biển, khó tránh khỏi thất vọng.   Thật sự không thể trở về được sao?   Đương nhiên không phải, là một loại sinh vật dị vực tà ác lại cẩn thận, anh sao có thể cho phép giống cái nhỏ có khả năng rời khỏi mình chứ, anh nói dối, còn làm bộ dạng vô cùng lương thiện, chịu thương chịu khó.   “Nên ăn cơm rồi.” Anh nói.   Hai bọn họ còn ở giữa biển, Thiện Thiện còn ngồi ở trên bụng anh, nghe được những lời này của anh, Thiện Thiện còn có chút mờ mịt. Ca Ô xoay người, Thiện Thiện rơi vào trong nước, áo choàng da cũng bị làm ướt, Ca Ô hôn cô, ở nơi không thấy gì, đầu lưỡi biến thành một vật hình ống thật dài, cắm vào cổ họng Thiện Thiện, thẳng đến dạ dày, bắt đầu cho giống cái nhỏ của anh ăn một cách âu yếm.