Cô nói mục đích của mình cho Duẫn Trình An, còn sử dụng 10% kỹ năng diễn xuất của mình để thể hiện tình yêu của mình đối với “Anh yêu em một triệu lần”, lời nói tự nhiên tới nỗi cô còn bị chính mình làm cho cảm động, chỉ muốn tự thưởng cho bản thân. Ấy vậy mà vẻ mặt Duẫn Trình An vẫn cứ thờ ơ, lạnh nhạt buông ra một câu: “Tôi chỉ phụ trách đầu tư, không can thiệp đến việc tuyển chọn diễn viên.” Hạ Kiều không chịu bỏ ngoài tai lời nói ấy, thay vào đó cô lại theo sát anh: “Anh là người đầu tư, chắc chắn lời nói sẽ có quyền lực, anh chỉ cần đứng trước mặt đạo diễn nói tốt về tôi vài câu thôi là được. Xin anh đó, cứ coi như là trả ơn cho chuyện hôm nay tôi giúp anh, nên giờ anh giúp tôi được không?” Duẫn Trình An im lặng trong chốc lát, trả lời: “Tôi sẽ xem xét một chút.” “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.” Hạ Kiều xúc động bắt lấy tay Duẫn Trình An nhảy cẫng lên: “Nếu thành công, tôi sẽ nhớ kĩ cái ơn này của anh đến suốt đời….” “Cô đừng ôm hi vọng quá nhiều, việc tuyển chọn cho vai diễn còn phải xem thử xem liệu rằng cô có hợp hay không nữa.” Duẫn Trình An ghét bỏ hất tay cô ra:“Cô tên gì?” “Hạ Kiều, anh cũng có thể gọi tôi là Hạ Hạ, hoặc là Kiều Kiều.” Duẫn Trình An bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn cô, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, đôi đồng tử đen láy không ngừng nới ra dưới ánh đèn neon,viết lên đó một vài nỗi buồn mà người xem không hiểu. Nhìn thấy nét mặt anh bỗng nhiên thay đổi, Hạ Kiều sợ hãi hỏi: “Sao….Sao thế?” Duẫn Trình An cũng không trả lời, ánh mắt đang dừng lại trên khuôn mặt cô vội chuyển sang hướng khác. Sau đó, anh chợt đưa tay ra vén cọng tóc dư trên trán cô, kế đến dần di tay về phía chân mày, động tác có hơi ngừng lại một lúc nhưng rồi khẽ miết thật nhẹ lên đấy.  “Anh làm gì vậy? Lớp trang điểm đều bị anh lau mà trôi đi mất rồi.” Hạ Kiều bị hành động của anh dọa, không ngừng trốn tránh. Anh nhìn không nỡ chăm chú vào hàng chân mày nhạt màu mà mình vừa lau, Duẫn Trình An kinh ngạc nói thầm một câu: “Hạ Tiểu Kiều.” “Sao anh biết tên thật của tôi?” Ba ngày sau, cả hai đều đã trở về Bắc Kinh. Duẫn Trình An hẹn cô ra để cho cô biết câu trả lời cuối cùng. “Kết hôn với tôi thì tôi sẽ đồng ý giúp cô.” Hạ Kiều có chút khó hiểu, ngụm cà phê vừa uống đã nghẹn lại trong cổ họng, phun ra thì không được mà nuốt xuống cũng không xong, hồi lâu sau cô mới phản ứng lại: “Kết…kết hôn….” “Đúng vậy, kết hôn.” Đoạn ký ức sau đó khá mơ hồ, Duẫn Trình An nói rất nhiều về lý do kết hôn và cả những lợi ích sau kết hôn với cô. Lúc này Hạ Kiều đã bị vai diễn che mắt, vào thời điểm nghe Duẫn Trình An bảo rằng bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, nên cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa mà lập tức đồng ý. Ấy vậy mà sau khi kết hôn lại không phải vậy, mấy lời nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau trước đó đều đã bay lên tận chín tầng mây. Cô không những phải để ý đến những scandal, bên cạnh đó còn phải thường xuyên xem nét mặt Duẫn Trình An. Sớm biết như thế… Sớm biết là như thế thì cô vẫn sẽ đồng ý, ai bảo cái vai diễn kia hấp dẫn vậy chứ?.