Bạn trai ta là ma cà rồng

Chương 4 : Bạn trai ta là ma cà rồng

Trạm xe buýt cách cửa siêu thị có mấy trăm mét, cái này cũng ý nghĩa, Hà Lạc muốn cõng cô đi cũng gần một khoảng cách.   Ở trên đường chính, người đến người đi, lòng Thẩm Phỉ Phỉ rốt cuộc cảm giác được không được tự nhiên.   “Cái kia, ông chủ , mọi người giống như đều đang nhìn chúng ta……”   Mọi người như có như không nhìn quét như đèn pha vậy, trong miệng thảo luận cũng rõ ràng  truyền tới trong tai Hà Lạc ,có ghen ghét, có hâm mộ.   Mặc kệ như thế nào, bọn họ đều cam chịu nhìn anh cùng Thẩm Phỉ Phỉ là một đôi.   Hà Lạc nhấp môi, trên mặt thoáng qua bất ngờ, anh ôm chân cô nhịn không được nắm thật chặt, bước nhanh hơn.   Nhưng không biết là ông trời muốn cùng bọn họ đối nghịch hay là thế nào, khoảng cách trạm xe còn có chừng một trăm mét, tuy rằng đám mây đầy trời, nhưng rõ ràng sắc trời còn không tối như vậy, hạt mưa lại đột nhiên đùng đùng rơi xuống.   Cảm nhận được một hạt một hạt rơi vào  lưng giống như đậu vậy, Thẩm Phỉ Phỉ bám ở  bả vai anh tay thoáng dùng sức, sốt ruột nói: “Trời mưa!”   “Phỉ Phỉ ôm chặt tôi!”   Hà Lạc chỉ nói như vậy một tiếng, sau đó bỗng nhiên cõng cô nhanh chóng nhằm phía trạm xe buýt.   “A!!”   Tốc độ anh thật sự quá nhanh, dùng toàn lực lao tới 100 mét so với vận động viên cũng không kém .   Hứng lấy mưa gió nhẹ nhào tới, toàn bộ đổ vào trong miệng Thẩm Phỉ Phỉ .   Rõ ràng bị xối ướt như chuột lột, Thẩm Phỉ Phỉ ngồi ở trên lưng anh, lại nhịn không được cười khanh khách.   Rất nhanh Hà Lạc mang theo cô chạy tới trạm xe buýt, hiện tại không phải giờ cao điểm, nên không có quá nhiều người chờ xe.   Anh đem Thẩm Phỉ Phỉ đặt ở trên cái băng chờ xe, Thẩm Phỉ Phỉ còn không ngừng cười.   Hà Lạc lau trên mặt đậy nước, hơi hơi thở dốc, nhìn cô vẻ mặt khó hiểu: “Phỉ Phỉ đang cười cái gì?”   Thẩm Phỉ Phỉ một bên nhấp miệng cười trộm, một bên móc ra khăn giấy đưa cho anh, “Tôi cười thật là ngốc……”   “Ngốc?”   “Ha ha ha không có gì.”   Cô nói sang chuyện khác: “Anh cõng tôi như vậy, trên cổ còn treo đồ , chạy nhanh như vậy nhất định mệt muốn chết rồi đi.”   Hà Lạc trên mặt không có một chút cảm giác mệt mỏi, lắc đầu: “Cô thật sự không nặng, tôi không có khách khí.”   “Tôi ra cửa hình như đầu úng nước, đã quên mang dù……”   “Tôi cũng vậy” Hà Lạc nói.   Cái này, hai người một đứng một  ngồi, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí thập phần xấu hổ.   Xe buýt rất nhanh lại tới, bởi vì hai người đều không có mang dù, Hà Lạc chỉ có thể dầm mưa như thác đổ, nâng Phỉ Phỉ lên xe.   Hai cái túi còn treo ở trên cổ anh, hình tượng này quả thực có chút nhìn chăm chú, tài xế cùng hành khách trên xe đều nhịn không được một lần lại một lần đem ánh mắt nhìn về phía anh.   Thẩm Phỉ Phỉ đỡ cánh tay cường tráng của anh, khập khiễng đi tới chỗ ngồi phía sau, thành công che chắn đại bộ phận tầm mắt người ta.   “ Có chút lạnh ……”   Trong xe mở điều hòa, hiện tại trên người cô ướt dầm dề, quần áo toàn bộ dán ở trên da.   Hà Lạc liếc mắt một cái nhìn thấy cô lộ ra dáng người hấp dẫn, lỗ tai ửng đỏ .   “Kia cái kia, rất nhanh sẽ đến, nhịn một chút.”   Anh nắm tay nắm thật chặt, buông lỏng một chút, cuối cùng vẫn  không có làm động tác gì, đôi tay an an phận phận đặt ở trên đùi.   Phối hợp hai cái túi trên cổ, nhìn qua rất ngu.   Thẩm Phỉ Phỉ dùng ngón tay chỉ chỉ  khuỷu tay anh, cảm giác được thân thể anh bỗng nhiên cứng đờ.   Anh quay đầu, hỏi: “…… Làm sao vậy?”   “Ông chủ không đem túi lấy ra sao…… Như vậy, không quá thoải mái đi.” Cô nghiêng đầu, chỉ vào túi mua hàng.   Rốt cuộc Hà Lạc tựa như mới phát hiện giờ mình nhìn rất ngu, hoảng loạn đem túi đặt ở trên đùi, giống như đứa bé lớn làm chuyện sai .   Cần gạt nước thay nhau hoạt động, đem giọt mưa dày đặc xếp hàng hai bên, biến thành cột nước chảy xuống .   Thẩm Phỉ Phỉ nhìn ngoài cửa sổ loang lổ, tay lặng lẽ vắt nước , không vắt ra bao nhiêu nước.   “Đường Hướng Dương đến.” Âm thanh báo trạm của xe buýt vang lên.   Thẩm Phỉ Phỉ cả người khó chịu  từ trên chỗ ngồi đứng lên, Hà Lạc kịp thời nâng cô.   “Ông chủ, hôm nay thật sự phiền anh rồi.”   Cô nhìn ánh mắt quan tâm Hà Lạc ,chớp chớp mắt, ngữ khí không có nhẹ nhàng, mang theo áy náy.   Hà Lạc lắc đầu, cùng cô cùng nhau xuống xe.   Bàn tay to rộng lớn anh để trên đầu cô, ở trong mưa to xuống trạm xe.   “Lên lưng tôi đi.”   “Hà Lạc……” Thẩm Phỉ Phỉ trái tim bịch bịch nhảy   “Đi lên đi, cô còn có thể giúp tôi chắn che mưa đó.”   Hà Lạc quay đầu, cố ý lộ ra nụ cười giảo hoạt ,, lộ ra một hàm răng trắng muốt   Thẩm Phỉ Phỉ vẫn lên lưng anh.   Cô dùng cánh tay gắt gao ôm cổ anh, thân mình dán ở phía sau anh, ỷ lại mà đem đầu dựa vào cổ anh.   Hạt mưa hắt vào trên lưng cô, cùng quần áo cùng nhau dán làn da, ướt tách tách, đã không còn nhiều cảm giác.   “Chúng ta đi đến quầy hàng của tôi bên kia được không? Đợi mưa tạnh lại đi.” Hà Lạc ở trong mưa kêu.   Thẩm Phỉ Phỉ lắc đầu, nghĩ đến anh nghe không được, nói: “Quầy hàng của anh với phòng tôi cách không xa lắm, không bằng trực tiếp đến phòng tôi đi, còn có thể lau khô thay quần áo.”   “Ai?!!”   Hà Lạc lảo đảo một chút, cô sợ tới mức ôm chặt cổ anh, còn tốt không có ngã xuống.   “Không có việc gì đi! Thực xin lỗi, tôi không chú ý dưới chân.”   “Những lời này hẳn là tôi hỏi anh mới đúng……” Thẩm Phỉ Phỉ có chút hắc tuyến.   “A, vậy cô....." Hà Lạc nghẹn trong chốc lát, cổ đều đỏ, anh hỏi, “Vậy phòng cô chỗ nào?”   “Anh nghe tôi nói, chạy đi nơi đâu……” Thẩm Phỉ Phỉ chỉ huy.