Bạn trai ta là ma cà rồng
Chương 14 : Bạn trai ta là ma cà rồng
Thẩm Phỉ lên mạng tìm phương pháp, cảm giác những trả lời về phương pháp đều quá trực tiếp, một chút cũng không kín đáo.
Cô nghĩ nghĩ, đi hỏi chuyện, sau đó đọc mấy quyển tiểu thuyết, nhìn nhìn mấy trang bên trong, cuối cùng vẫn quyết định dùng một phương pháp dân gian nhất.
Từ trường học trở về, Thẩm Phỉ Phỉ dùng chìa khóa mở cửa nhà, lặng lẽ hướng bên trong nhìn thoáng qua.
Rất tốt, Hà Lạc vẫn chưa về.
Nàng dùng di động nhắn tin cho đối phương, nói mình ở bên ngoài ăn cơm, để cho anh cũng ăn trước rồi mới về nhà.
Nhận được trả lời, Thẩm Phỉ Phỉ trở lại phòng mở ra đồ chuyển phát nhanh, đem bộ váy lụa lấy ra, sau đó đi phòng tắm tắm rửa.
Đem dòng nước chỉnh tới nhỏ nhất, Thẩm Phỉ Phỉ một bên cầm vòi hoa sen, một bên canh giữ ở cửa nghiêm túc nghe động tĩnh bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên.
Thẩm Phỉ Phỉ che lại trái tim nhỏ đang đập thình thịch, cho dòng nước chảy lớn hơn, làm bộ mình thật sự đang tắm.
Hà Lạc sau khi vào cửa, nghe rõ ràng tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Biết Phỉ Phỉ đang tắm, anh không nghĩ cái gì, anh ngồi xuống sau đó lấy ly nước uống ừng ực hết nửa ly nước, nheo mắt lại.
Không chờ anh nằm liệt trên sô pha, tiếng nước chảy phòng tắm bỗng nhiên ngừng, thanh âm mềm mại của bạn gái bên trong vang lên: “Hà Lạc ơi, anh về rồi sao?”
“Ừ, làm sao vậy?” Hà Lạc nắm ly nước đáp.
“Anh có thể giúp em lấy khăn tắm được không? Em quên cầm.”
Hà Lạc đứng dậy, đi đến phòng cô tìm được khăn tắm, sau đó đi đến trước cửa phòng tắm chờ cô mở cửa.
“Tới rồi, khăn tắm của em.”
Thẩm Phỉ Phỉ đem váy lụa mỏng coi như khăn tắm mặc ở trên người, ở gương nhìn thoáng qua, má hồng hào , con mắt sáng như nước, nhu nhược động lòng người, ngay cả cô cũng không nhịn được muốn thương yêu.
Ừ, rất hoàn mỹ.
Cô kéo cửa phòng tắm , đứng ở trước mặt Hà Lạc .
“……”
Hà Lạc dại ra mà nhìn cô, cổ đến lỗ tai nháy mắt đỏ ửng, có thể hấp chín trứng gà.
“Phỉ Phỉ Phỉ Phỉ Phỉ Phỉ?!!!”
Thẩm Phỉ Phỉ nhìn anh giống trái bí đao ngơ ngác đứng tại chỗ không dám động, tức giận đỏ mặt đi qua bổ nhào vào trên người anh.
“Sao anh không ôm lấy em!” Cô hỏi, “Anh chẳng lẽ cảm thấy em khó nhìn sao?”
Hà Lạc cảm giác trong ngực mình giống như trứng gà nóng bỏng vậy, không biết nên xuống tay như thế nào , bàn tay đụng tới trên vai cô, lại bỗng chốc văng ra.
“Không phải, anh anh anh……”
Lỗ mũi anh giật giật, bỗng nhiên người cứng đờ.
Thẩm Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên trống rỗng, nghiêng đầu: “Hà Lạc?”
“Phỉ Phỉ em…… Bị thương sao?”
Hà Lạc tay bóp chặt eo cô, đem cả người cô nhấc lên, mặt dán ở trên bụng nhỏ cô mặt cẩn thận ngửi.
Bụng ngứa một chút, Thẩm Phỉ Phỉ nhịn không được cười khanh khách lên, đánh đầu của anh: “Anh làm gì vậy hả Hà Lạc!”
“Anh ngửi được mùi máu, Phỉ Phỉ em bị thương sao?”
Thẩm Phỉ Phỉ mở to đôi mắt tròn xoe , cúi đầu đối mặt với anh.
Cô bẻ tay nhỏ tính toán một chút, không xác định mà nói: “Hôm nay, giống như…… Có thể, dì cả tới?”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
5 chương
19 chương
4 chương