Khi tỉnh lại, Diệp Tây Hi phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một căn phòng thí nghiệm bốn bề đều là tường thuỷ tinh. Bên ngoài bức tường thủy tinh đó, có rất nhiều người mặc áo blouse trắng ánh mắt mơ hồ đang chăm chú quan sát cô. Cảm giác đầu tiên của Diệp Tây Hi là thấy mình thật giống một con khỉ trong vườn thú vậy. Không bao lâu, cô lại phát hiện ra mình cũng rất có tầm quan trọng, cô hẳn là công cụ nghiên cứu khoa học– một con chuột bạch để thí nghiệm. Bởi vì ngày càng có nhiều người mặc áo blouse trắng đến đây quan sát cô. Bọn họ đối với cô tiến hành đe doạ, shock điện, nhìn xem cô có thể biến thành sói được hay không, hoặc lấy máu của cô, từng túi từng túi một, thấy vậy lòng cô đau như cắt, sau đó bọn họ còn lấy tóc của cô, nước bọt, tế bào da, tóm lại hận không thể phanh thây xẻ thịt cô thành ngàn mảnh. Ở nơi chỉ có hành hạ này, rốt cục thì Diệp Tây Hi cũng ốm quỵ, hoàn toàn không còn chút ý thức nào nữa. Vì thế mà nghiên cứu tạm thời dừng lại, cô được chuyển đến một gian phòng thanh tĩnh trong khu vực hồi sức. Những ngày này, chỉ có một cô bé tóc dài, da trắng nõn, nhìn qua có vẻ rất nhu nhược yếu đuối tới chăm sóc cô thôi. Diệp Tây Hi đối với cô bé này ấn tượng rất tốt, bởi cô ấy không giống những kẻ ở nơi này, mặt lạnh như tiền giống như cương thi vậy. Nhưng vì đã trải qua vết xe đổ là tên Du Giang Nam, Diệp Tây Hi bắt đầu hoài nghi khả năng phán đoán của mình, vì vậy mà không dám nói chuyện nhiều với cô ấy. Sau một số ngày, Diệp Tây Hi cảm giác có thể nói chuyện được cùng cô gái ấy. Dĩ nhiên, không phải là cô tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, mà là cô cảm thấy nếu không được nói chuyện chắc cô sẽ phát điên mất, đầu lưỡi tê dại mà thành câm luôn. Cho nên, hôm đó khi cô gái ấy mang đồ ăn ngon đến, Diệp Tây Hi vội hỏi: “Cô tên là gì?” Cô gái ấy gịât mình nghe thấy câu hỏi, lặng đi một lúc, sau đó nhỏ giọng đáp: “Từ Như Tĩnh.” “Cô… cũng là người sói sao?” “Không.” Cô gái lắc đầu “Tôi chỉ là người bình thường.” “Vậy, cô có biết đây là chỗ nào không?” “Là tư gia của Du Tư Nhân.” “Du Tư Nhân? Hắn và Du Giang Nam có quan hệ gì vậy?” “Hắn là anh trai của Du Giang Nam.” “Cô có biết tại sao họ lại muốn bắt tôi không?” “Cô không biết ư?” Từ Như Tĩnh ngạc nhiên. Diệp Tây Hi cười giễu bản thân mình: “Tôi đến bây giờ còn chưa rõ đây có phải một giấc mơ không, đột nhiên nhìn thấy người biến thành sói, sau đó bị lừa bắt đến đây.” Diệp Tây Hi dừng một chút rồi lấy thêm được dũng khí tiếp tục: “Cô có biết cách thoát khỏi đây không?” Nghe vậy, Từ Như Tĩnh khẽ mỉm cười, nụ cười tràn đầy khổ sở: “Tôi cũng là bị Du Tư Nhân giam ở nơi này.” Diệp Tây Hi khốn khổ hỏi: “Cô cũng bị bắt tới đây làm thí nghiệm ư?” “Không.” Từ Như Tĩnh lắc đầu. “Vậy hắn bắt cô đến đây làm gì?” Diệp Tây Hi tò mò. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Từ Như Tĩnh mặt đỏ dần lên. Diệp Tây Hi nghi ngờ, không hỏi thêm gì nữa. “Xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô.” Từ Như Tĩnh cúi đầu. “Không sao.” Diệp Tây Hi khẽ thở dài, “Ít nhất cô có thể giúp tôi làm một chuyện được không?” “Chuyện gì vậy?” “Nếu như tôi chết, hãy khắc trên tấm bia mộ tôi câu: trên đầu chữ sắc có con dao” (kiểu hoa hồng có gai, càng đẹp càng nguy hiểm á) “…” “Nếu như không phải ham mê vẻ điển trai của Du Giang Nam thì tôi bây giờ đã không bị bắt.” Diệp Tây Hi than ngắn thở dài. “Nhưng mà…” Từ Như Tĩnh do dự nói “Theo những gì tôi cảm thấy, Du Giang Nam cũng không hẳn là ngươì xấu.” “Có lẽ vậy,chẳng qua là…” Diệp Tây Hi nhìn về phía cửa sổ, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Nói xong, Từ Như Tĩnh bưng bát đũa ra khỏi phòng. Tư gia của Du Tư Nhân chia làm 10 khu, đây là đình viện sâu bên trong, có cầu nhỏ bắc qua suối giả, có núi đá nhân tạo, cây trúc xung quanh. Từ Như Tĩnh vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đứng ở hành lang gấp khúc từ xa chăm chú nhìn về phía căn phòng này. Cô chần chừ, cuối cùng cũng bước đến chỗ người đó hỏi: “Anh đến thăm cô ấy sao?” Du Giang Nam không trả lời, chỉ hỏi: “Cô ấy khoẻ chứ?” “Cơ thể cũng đã hồi phục phần nào rồi.” Từ Như Tĩnh trả lời. Du Giang Nam nhìn cây cầu gỗ, bên dưới có rất nhiều cá đang vui đùa, quẫy đạp nước tung toé. “Cô ấy hận tôi phải không?” Hồi lâu sau, Du Giang Nam mới hỏi câu ấy. “Mặc dù cô ấy không nói, nhưng tôi biết cô ấy không hận anh.” Từ Như Tĩnh dừng một chút rồi tiếp tục: “Chẳng qua là, tình cảm của cô ấy đối với anh đã thay đổi rồi, không giống như trước đây nữa.” Nghe vậy, Du Giang Nam nhắm mắt lại, hàng lông mi nhỏ khẽ run rẩy, sau đó, hắn xoay người rời đi. Từ Như Tĩnh nhìn bóng lưng hắn rời đi, yên lặng hồi lâu, sau đó mới bước từng bước trở về phòng mình. Hoàn cảnh của Diệp Tây Hi lúc này lại khiến cô nghĩ đến bản thân mình, Từ Như Tĩnh ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn cửa sổ buông mành trúc trước mắt mình gió khẽ lay động, bỗng chốc ngơ ngẩn. Cho đến khi có một bàn tay đặt lên vai cô, Từ Như Tĩnh mới giật mình hồi phục lại, mở mắt, nhìn vào gương đã có thêm bóng người. Đó là một nam nhân toàn thân toả ra tà khí, trên môi là nụ cười giảo hoạt, sống mũi cao thẳng, lông mày hẹp và dài.Trên trán tóc buông xuốngc hút ít che đi mắt phải, thấp thoáng thấy một vết sẹo nhợt nhạt. Hắn vẫn mỉm cười, nhưng là nụ cười khiến kẻ khác rét run. “Ngày hôm nay như thế nào?” Du Tư Nhân nhẹ nhàng xoa hai gò má Từ Như Tĩnh, trắng mịn khiến cho hắn yêu thích không buông. Từ Như Tĩnh mỉm cười, không dám phản kháng chỉ nói: “Cũng như những ngày khác thôi.” “Ngươi vừa đi gặp Diệp Tây Hi?” Từ Như Tĩnh gật đầu. “Sở dĩ ta để cho hai ngươi gặp mặt cũng chỉ vì Diệp Tây Hi xem như là đồng loại với ngươi, ta vốn nghĩ, cho ngươi gặp cô ta sẽ vui vẻ hơn một chút. Nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng chẳng vui vẻ thêm chút nào…Sau này, đừng đi gặp cô ta nữa.” Du Tư Nhân nói. Từ Như Tĩnh vội vàng lắc đầu “ Không, ta thực muốn gặp cô ấy, van ngươi, ở chỗ này, ta chỉ có thể nói chuyện cùng cô ấy mà thôi.” “Chỉ nói chuyện với cô ta thôi sao?” Du Tư Nhân đem miệng ghé sát vào tai Từ Như Tĩnh, hơi thở ấm áp, cúi thấp nữa, giọng nói không biểu lộ chút cảm xúc nào làm cho Từ Như Tĩnh rùng mình: “Vừa lúc nãy, ngươi không phải là nói chuyện rất vui vẻ với Du Giang Nam đó sao?” “Chúng ta chỉ là nói chuyện về Diệp Tây Hi, ta cùng hắn thật không có gì!” Từ Như Tĩnh nắm chặt góc áo mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đang dần tê lạnh. Du Tư Nhân khẽ nhếch mép cười, đôi mắt xấu xa nhìn vào Từ Như Tĩnh trong gương, giọng nói rất mềm nhẹ: “Nếu như các ngươi thực sự có gì, ngươi cho rằng ta sẽ để cho hắn còn sống rời đi sao?” Từ Như Tĩnh thật sâu hít một hơi: “Nhưng hắn là em trai ngươi.” “Mà ngươi” Du Tư Nhân hôn khuôn mặt cô, lạnh lùng nói: “Là người phụ nữ của ta.” Du Tư Nhân hôn, hắn ôm, thật chặt quấn lấy cô. Từ Như Tĩnh chỉ cảm thấy như mình sắp ngạt thở rồi. Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu cô, cô muốn thoát ra ngoài, vĩnh viễn thoát ra. Không cần nghĩ tới hậu qủa, Từ Như Tĩnh chợt vùng ra, hướng về phía cửa chạy đi. Nhưng vừa bước ra một bước, liền bị kéo ngay về. ----------------------------------------------------------------------------------- dan_linh: hu hu mấy hôm nay máy tính nhà ta k vào được mạng nên mới chậm chạp