Lục Cảnh bị đè tỉnh.
Chớp mắt mấy cái để thích ứng với ánh sáng, cúi đầu thì thấy một đầu tóc xù cọ vào cằm ngứa ngứa, Triệu Duy Sinh ghé cả người lên người hắn, ngủ có vẻ không thoải mái, mày nhíu chặt, hai bọng mắt thâm quầng.
Lục Cảnh theo bản năng muốn xoa tóc cậu, sau đó giật mình chết khiếp.
Hắn! Bị! Trói!
Excuse me?!
Ngay sau đó Lục Cảnh phát hiện một việc còn kinh khủng hơn nhiều!
Triệu Duy Sinh không mặc quần áo, hắn cũng không mặc quần áo, hai người thịt dán thịt, Triệu Duy Sinh còn đang dụi người vào lòng hắn, Lục Cảnh chưa thể lý giải tình huống trước mắt, hắn yên lặng nhìn Triệu Duy Sinh, ký ức chậm rãi sống lại.
“Triệu Duy Sinh? Này, Triệu Duy Sinh, dậy mau.” Lục Cảnh tức giận gọi người.
“Ưm……” Triệu Duy Sinh nhíu mi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn cố chấp dính lên người Lục Cảnh, Lục Cảnh thật sự sắp bị cậu đè cho tắt thở, “Triệu Duy Sinh, cậu còn không tỉnh thì đừng có mong gặp lại tôi!”
Vừa dứt lời, Triệu Duy Sinh giật mình mở mắt, sau khi nhìn thấy Lục Cảnh, ánh mắt trở nên mờ mịt, nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên. Cậu ôm lấy vai Lục Cảnh, tựa lên người hắn, mặt cọ mặt nhẹ nhàng ma sát một lúc mới buông ra.
“Tốt quá, cậu vẫn ở đây.”
Lục Cảnh không được tự nhiên nghiêng đầu,“Thả tớ ra.”
“Không.” Triệu Duy Sinh buồn bã nhìn hắn,“Nếu cậu có thể cùng cậu ta, vì cái gì lại không thể cùng tớ?”
Lục Cảnh đờ mặt:“Gì? Cùng cái gì?”
Triệu Duy Sinh ghé vào người hắn, dùng ánh mắt lên án trừng hắn:“Rõ ràng nói sẽ không thích, vậy tại sao lại lột đồ rồi nằm trên một giường với cậu ta hả!?”
Lục Cảnh cảm thấy giọng điệu của Triệu Duy Sinh rất giống một cô vợ đang chất vấn ông chồng sao dám đi cặp bồ. Nếu là người khác hỏi, hắn đã trợn trắng mắt không quan tâm, nhưng là Triệu Duy Sinh hỏi, hắn lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Đồng thời, hắn cuối cùng cũng phát hiện, hình như Triệu Duy Sinh hiểu lầm rồi.
Triệu Duy Sinh hiểu lầm hắn có quan hệ với Lâm Khoa.
Đùa à, hắn là trai thẳng đó, sao có thể gì gì với cậu ta!
“Khi đó quần áo của tớ vẫn còn mặc trên người mà, đồ ngốc này, nhìn cái gì không biết?” Lục Cảnh bất đắc dĩ thở dài,“Cậu vì thế mà trói tớ vậy hả? Được rồi, bây giờ hiểu lầm được xóa bỏ rồi, cởi trói cho tớ đi, sao cậu lại cởi hết quần áo của chúng mình thế này, thế nào gọi là cùng một chỗ với cậu chứ…..”
Tiếng nói chợt ngừng.
Triệu Duy Sinh ngửa mặt, hôn bẹp lên môi hắn.
Lục Cảnh mở to mắt nhìn cậu, tạm thời không có phản ứng.
“Tớ sẽ không buông cậu ra đâu, bỏ qua cơ hội này sẽ không có cơ hội khác nữa…” Triệu Duy Sinh rầu rĩ nhìn hắn mà than thở, một lần lại một lần hôn lên môi Lục Cảnh. Từ nhỏ đến lớn cậu đã thích Lục Cảnh, chỉ là một động tác miệng kề miệng đơn giản thế này đã khiến cậu mặt đỏ tim đập rồi. Người mình thích ở ngay trước mắt, cậu vừa vui mừng lại vừa xót xa, nhịn không được hôn một lần lại thêm một lần, hơi thở giao hòa. Hận không thể khiến cả người Lục Cảnh có hương vị của mình, hận không thể làm cho khắp người mình là hương vị của cậu ấy. Không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi mọi động tác đều ngừng lại, Lục Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế không có phản ứng.
Bất kể là dáng vẻ nào của anh, em đều thích.
Triệu Duy Sinh ôm cổ Lục Cảnh cọ lại cọ, sau đó bỗng bất động, lẳng lặng chôn đầu vào cần cổ Lục Cảnh, vành tai đỏ bừng.
Cậu cương.
Phía dưới có một khối cứng rắn như vậy tất nhiên Lục Cảnh cảm thấy rất rõ. Triệu Duy Sinh đang khóa ngồi trên thắt lưng hắn mà, thậm chí còn ma sát theo bản năng. Lục Cảnh như người trong mộng mới tỉnh, nghiêng mặt, tâm tình phức tạp nhìn Triệu Duy Sinh: “Thì ra cùng một chỗ mà cậu nói là cái kiểu này.”
“Ừ.”
Triệu Duy Sinh thẹn thùng nức nở một tiếng.
Lục Cảnh co rút khóe miệng, tự nhiên cảm thấy trứng đau. Đệt, mi lột hết đồ của ông đây rồi còn thẹn thùng cái méo gì!?
Thẹn thùng thì thẹn thùng, mi mẹ nó còn trả lời bằng cái giọng điệu này!?
Lục Cảnh rất bình tĩnh, hắn không có lý do gì phải khiếp sợ, cũng không hề kêu la, hắn chỉ học theo động tác nghiêng đầu của Triệu Duy Sinh, cọ cọ má cậu,“Vậy à, thếcậu cởi trói cho tớ trước đã rồi chúng mình từ từ nói chuyện nhé.”
Triệu Duy Sinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn:“Vậy cậu thích tớ không?”
Lục Cảnh khó xử:“Tớ là trai thẳng.”
“Àh”
“……”
“Không cởi.”
Lục Cảnh phiền muộn:“Có thể nói cho tôi biết đại bảo bối của tôi, bé ngoan Triệu Duy Sinh của tôi đi đâu mất rồi?”
Triệu Duy Sinh rất kiên định:“Cậu thích tớ thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“Tớ thích cậu vậy còn chưa đủ hả? Đi đâu tớ cũng đưa cậu theo đó.” Lục Cảnh u uất.
“Thích bình thường thì chưa đủ, muốn vậy cơ…” Nói rồi Triệu Duy Sinh nhỏm dậy. Lục Cảnh bỗng cảm thấy nguy hiểm, quả nhiên, Triệu Duy Sinh đang sờ thằng em của hắn, hạnh phúc sung sướng đặt cùng một chỗ với cậu nhỏ của mình, “Trình độ thích thế này vẫn không đủ, hơn nữa, dù cậu có không cởi quần áo cũng không được, tớ không thích cậu nhìn người khác”. Cậu cắn môi, con ngươi tối đen, tức giận nhìn Lục Cảnh,“Đáng ghét nhất là cậu muốn ở một mình với cậu ta, cậu vì sao lại muốn tránh tớ!?”
“Auuusss–” Lục Cảnh hít một ngụm khí lạnh,“Đờ mờ, muốn phế ông đây à, nhẹ thôi!”
Triệu Duy Sinh giật mình phát giác mình dùng lực hơi mạnh, đau lòng cúi đầu, bộ dạng như hận không thể dí sát vào chỗ đó mà thổi thổi, thực tế thì cậu cũng đã hành động không khác thếlắm. Triệu Duy Sinh cúi người xuống, đưa mặt đến gần vật kia, tươi cười si mê, hai má ửng hồng, nhìn một lát rồi vươn đầu lưỡi liếm lên đó, liếm một chút còn chưa đủ, cậu há miệng ngậm lấy thứ kia.
Lục Cảnh sắp điên rồi.
Một giây trước còn là anh em tốt, giây tiếp theo ngậm lấy cái ấy ấy của mi là có ý gì?
Hắn bị trói chặt, khổ không nói nên lời, muốn trốn cũng trốn không được, cho đến giờ phút này, hắn rốt cuộc hiểu được thích của Triệu Duy Sinh là kiểu thích gì.
Lục Cảnh vốn muốn nói cho Triệu Duy Sinh, hắn không cứng với đàn ông được đâu, kết quả là vừa thấy khuôn mặt Triệu Duy Sinh, cậu em phía dưới liền cứng.
WTF!?
Chẳng lẽ mình cũng lên được với đàn ông!?
Hay là do linh hồn kia nhập vào nên cơ thể bị biến dị?
Lục Cảnh vỡ nát.
Nếu như với cái loại hình ‘cực phẩm’ như Lâm Khoa mà mình cũng cứng được, hắn cảm giác toàn thân như bị trét đầy cứt chó.
Lục Cảnh lắc thân tránh khỏi Triệu Duy Sinh, giãy dụa quá mức làm cho chỗ cổ tay bị cột lại rách da chảy máu,“Triệu Duy Sinh! Tôi không thích đàn ông!”
Triệu Duy Sinh luôn chú ý đến hắn, vừa thấy cổ tay Lục Cảnh chảy máu, cậu liền cuống quýt buông phía dưới của hắn ra, kích động giữ lấy bả vai Lục Cảnh,“Cậu, cậu đừng lộn xộn, bị thương, Lục Cảnh, cậu bị thương!”
“Triệu Duy Sinh, cậu dám làm vậy với tôi?” Lục Cảnh lạnh mặt, cổ tay không ngừng dùng lực, “Tôi không thích đàn ông, cậu biết rồi còn gì?”
Triệu Duy Sinh ngẩn ra, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, cậu chậm rãi cúi đầu, vẫn duy trì tư thế khóa ngồi trên người Lục Cảnh.
“Cậu đừng động, bị thương rồi, rất đau, Lục Cảnh, tớ biết tớ sai rồi.”
Lục Cảnh nhìn cậu, không lên tiếng, thực ra hắn không muốn Triệu Duy Sinh lộ ra biểu tình đáng thương thế này, nhưng lập tức thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, hắn làm không nổi.
Triệu Duy Sinh run run hạ người xuống, cẩn thận dè chừng tựa vào người Lục Cảnh,“Tớ, tớ biết, tớ sẽ không làm gì nữa, xin lỗi, giờ tớ chỉ dựa vào cậu một chút thôi được không, chỉ một chút thôi…”
Nói rồi cậu nhu thuận ôm lấy eo Lục Cảnh, như đứa trẻ muốn được an ủi. Lục Cảnh mềm lòng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn:“Tớ vẫn biết cậu là người cố chấp, tớ cũng sáng tỏ suy nghĩ của cậu, thế nhưng, cậu dùng phương thức này nếu lỡ sau đó tớ không để ý cậu nữa thì sao? Từ giờ về sau, chúng ta phải thế nào?
Triệu Duy Sinh cúi đầu, rất lâu không có trả lời.
Lục Cảnh đợi một lát, quyết định giải thích hiểu lầm trước đã:“Tớ tránh cậu và ở cùng một chỗ với Lâm Khoa, không phải vì động lòng với cậu ta, đây là chuyện không có khả năng, có một việc tớ cảm thấy rất dọa người nên không nói cho cậu biết. ‘Thứ’ chiếm cơ thể tớ vẫn chưa rời khỏi, cho nên trước đó tớ đã nhờ người tìm cách giải quyết, cuối cùng cũng có biện pháp, có điều cần phải làm cho ‘thứ đó’ hiện thân, sau này tớ phát hiện chỉ cần Lâm Khoa xuất hiện nó sẽ đặc biệt kích động, cho nên tớ mới làm như vậy, không vì lý do gì khác, cậu hiểu chưa?”
Triệu Duy Sinh vẫn không nói gì, đến khi Lục Cảnh cho rằng cậu đã ngủ, trên vai bỗng bị từng giọt từng giọt nước mắt thấm ướt.
Lục Cảnh giật nảy, muốn xoa đầu cậu, hai tay lại bị khóa chặt.
Hắn bất đắc dĩ hỏi:“Sao đây? Lại khóc, sao lại biến thành cái vòi phun nước thế này?”
Triệu Duy Sinh nâng lên khuôn mặt ướt sũng, nức nở:“Tớ cũng không thích đàn ông, tớ chỉ thích mình cậu thôi, rõ ràng lúc trước cậu nói cậu thích tớ, sao giờ lại đổi ý?”
Lục Cảnh ngu người:“Tớ nói lúc nào?”
“Lúc cậu uống say, cậu nói trong tất cả mọi người cậu thích tớ nhất….” Triệu Duy Sinh lên án.
Lục Cảnh hạn hán lời, cái kiểu này với kiểu “Tớ thích cậu như thích mọi người” có gì khác nhau à?
Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói thẳng ra, bởi vì Triệu Duy Sinh đã bắt đầu khóc to, từ tinh tế nghẹn ngào lúc đầu biến thành gào khóc. Một lần khóc này kéo dài hơn mười phút, khóc đến thở hổn hển, nước mắt tí tách tí tách rơi trên mặt Lục Cảnh, cả khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng. Cậu ngồi trên người Lục Cảnh, hai cánh mông đầy đặn đặt sát vật đó của hắn, tra tấn Lục Cảnh đến đổi sắc mặt.
Lục Cảnh rối rắm trong lòng, nhìn Triệu Duy Sinh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Thực ra Triệu Duy Sinh bề ngoài thì đẹp tính cách lại tốt, ở một chỗ với cậu cũng vui vẻ, chắc cũng không sao đâu. Hắn tự an ủi bản thân.
Huống hồ, nhỡ đâu hắn chỉ cứng với Triệu Duy Sinh thôi thì sao, còn những người đàn ông khác thì không lên được?
Một lát sau, Lục Cảnh thấy Triệu Duy Sinh không có dấu hiệu dừng lại, hai tay hai chân co lại một chỗ mà trợn trắng mắt.
“Nếu cậu dừng lại trong ba giây, tớ sẽ cùng cậu…” Lục Cảnh dừng một chút, nheo mắt nhìn khuôn mặt ướt sũng của Triệu Duy Sinh, lại xem cơ thể trắng nõn xinh đẹp của cậu, lộ ra một nụ cười ngập tràn dục vọng, dùng khẩu hình nói ra hai chữ.
Làm, tình.
Trong một giây, tiếng khóc của Triệu Duy Sinh im bặt.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
12 chương
77 chương
17 chương
24 chương
21 chương
26 chương
12 chương