“Lỵ Lỵ, ban ngày em nói tối nay có thể sờ sờ bánh bao nhỏ, chỉ tối hôm nay mới được sờ thôi à? Có thể kéo dài thời hạn đến tuần sau được không?” ~*~   Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiên nửa ôm nửa kéo vào một khu dân cư cao cấp, Kinh Nhiên không thường đến đây nên không có mang theo thẻ ra vào, bọn họ dừng ở chốt bảo vệ báo số nhà: "Đi đến Hào Cảnh Các, nhà 12A."   Bảo vệ đề phòng hai người là người dán tờ rơi quảng cáo bên ngoài nên hỏi: " Chủ căn nhà 12A họ gì?"   "Họ Kinh."   Bảo vệ mở cổng để Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đi vào dân cư.   Thực ra Cảnh Lỵ vẫn còn suy nghĩ muốn chạy trốn, cảm giác người trong nhà Kinh Nhiên đều là những nhân vật tai to mặt lớn khiến cô vừa khẩn trương vừa sợ hãi, điều quan trọng là cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý.   Tay Kinh Nhiên ôm chặt eo cô, không cho cô chạy trốn, cậu thở dài một hơi: "Lỵ Lỵ, nếu em cứ như thế này, mẹ anh sẽ cho rằng anh lừa gạt rồi bắt cóc phụ nữ đàng hoàng về nhà."   Phụ nữ cái đầu anh ý, người ta là thiếu nữ!!!   Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiên chọc tức, tạm thời quên mất bản thân đang khẩn trương.   Cảnh Lỵ có chút lo lắng, cô hỏi câu hỏi mang tính chất giả thiết: " Nhiên Nhiên, mẹ anh có thể sẽ không thích em không? Chỉ là nếu như thôi nha, ngộ nhỡ mẹ anh giống như trên phim truyền hình quăng ra một khoản tiền lớn rồi bảo em rời khỏi anh thì làm sao bây giờ?"   Kinh Nhiên nhớ đến lúc trước khi quen biết Cảnh Lỵ, sau khi lên đại học mẹ Kinh ngoại trừ việc muốn để cậu và Lý Tuyết Tinh ở bên ngoài làm quen với nhau, còn giới thiệu thêm mấy cô gái khác bằng tuổi cho cậu, bọn họ đều là con gái của nhân viên cấp dưới của mẹ Kinh, trong đó có người gia đình còn không có điều kiện như Cảnh Lỵ.   Lúc đó Kinh Nhiên có bóng ma tâm lý đối với con gái, cho nên không muốn tiếp xúc nhiều với những cô gái đó. Đặc biệt là Lý Tuyết Tinh, mẹ Kinh cảm thấy Lý Tuyết Tinh thông minh xinh đẹp là đứa con dâu bà ưng ý tuyển chọn nhất, nhưng mà Kinh Nhiên không thèm để ý đến cô ta.   Mẹ Kinh nhìn thấy con trai mình vừa quê mùa vừa chỉ thích ru rú trong nhà lại còn cố chấp, bà sắp ưu sầu đến chết rồi, mới có hai mươi tuổi sao mà lại không có hứng thú với con gái chứ?   Sau này mẹ Kinh nghe người ta nói, mấy thanh niên chỉ thích ru rú ở trong nhà có xu hướng thích tiểu loli, rồi bà thấy Kinh Nhiên khi ở cùng em họ khác hẳn với những cô gái bình thường khác, đoán rằng Kinh Nhiên có khả năng khẩu vị của cậu là kiểu tiểu loli như thế này, bà nhờ em họ giới thiệu bạn cùng lớp cho Kinh Nhiên làm quen.   Kinh Nhiên biết được mẹ Kinh bảo em họ giới thiệu đối tượng cho mình, cậu có chút dở khóc dở cười, nên biết rằng ba năm trước em họ mới có mười hai tuổi, vừa mới học xong tiểu học!   Khi đó cậu là người sắp lên đại học, cũng coi như là người trưởng thành rồi, thật sự không hiểu mẹ Kinh nghĩ gì mà để cậu với học sinh tiểu học làm quen với nhau.    "Lỵ Lỵ mẹ em cũng không hề có dùng tiền đuổi anh, bắt anh rời xa em."  Kinh Nhiên lí luận nói.   "Cái này sao có thể so sánh được . . ." Mẫu thân đại nhân của Cảnh Lỵ là nhan cẩu*, bà nhìn thấy Kinh nhiên còn đẹp hơn minh tinh tiểu thịt tươi đang ra mắt, chỉ muốn lấy dải ruy băng màu đỏ đóng gói Cảnh Lỵ lại đưa cho Kinh Nhiên để lấy lòng anh. Lần đi ăn cơm đó, mẹ Cảnh chụp rất nhiều ảnh, mà đa số là hình của Kinh Nhiên. Cô còn nghe được từ phụ hoàng của mình mẫu thân đại nhân ở công ty khoe khoang hình của con rể tương lai với đồng nghiệp. 颜狗* người có xu hướng thích cái đẹp.   Đừng nhìn Kinh Nhiên thành tích tốt, lại không quan tâm tại sao người khác người khác chế giễu cậu vừa quê mùa vừa ngốc, cậu vẫn luôn như vậy làm theo ý của bản thân khiến cho người ta cảm thấy ở trên người cậu có khí chất kiêu ngạo. Nhưng thật ra, trong lòng cậu có chút tự ti, trước đây cậu có nghe thấy bà ngoại nói chuyện nhà hàng ngày với hàng xóm, nói đến chuyện để hàng xóm giới thiệu đối tượng cho Kinh Nhiên. Mấy người đó đều nói Kinh Nhiên là một đứa trẻ hiếu thảo biết nghe lời lại thông minh, nhưng tất cả đều là mượn cớ. Kinh Nhiên vẫn nghe ra được,  là người làm cha mẹ, họ vẫn là ghét bỏ cậu.   Những cô gái đồng ý làm quen với Kinh Nhiên mà mẹ Kinh giới thiệu cho cậu, hầu hết bởi vì Kinh Nhiên là cháu trai của ông chủ lớn.   Lúc Cảnh Lỵ bảo Kinh Nhiên đi cắt tóc, cậu từ chối không muốn cắt vì từ nhỏ đến lớn cậu chỉ để một kiểu tóc này, bây giờ không muốn đổi. Nhưng Cảnh Lỵ nói mẹ cô thích mấy anh chàng đẹp trai mà Kinh Nhiên lại quá quê mùa, có khả năng sẽ không đồng ý cho bọn họ quen nhau. Kinh Nhiên nghe vậy mới đồng ý đi cắt tóc, cắt ngắn đi, thay đổi kiểu dáng.   Bởi vì cậu sợ mẹ Cảnh không đồng ý để cậu qua lại với Cảnh Lỵ, dù gì cô ấy cũng là một cô gái tốt, làm cha làm mẹ khẳng định muốn con gái mình có thể ở cùng một chỗ một chàng trai có thể làm bọn họ hài lòng.   Kinh Nhiên gãi gãi sau gáy, nói: "Lỵ Lỵ, nếu như có cô gái nào bằng lòng ở bên cạnh anh, mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý."   Cảnh Lỵ: ". . ."   Nếu lấy hình tượng trước kia của Kinh Nhiên mà nói thì khó trách mẹ Kinh có suy nghĩ như vậy.   Kinh Nhiên dắt Cảnh Lỵ đi đến một tòa nhà trong khu dân cư, có một hộp điện thoại bên cạnh cửa kính trong sảnh. Kinh Nhiên đến gần hộp điện thoại, nhưng cậu chưa bấm chuông cửa nhà mình thì đúng lúc ở bên trong có người đi ra.   Cảnh Lỵ nắm lấy cánh cửa thủy tinh kéo ra, nói: "Nhiên Nhiên, có thể đi vào rồi."   Lúc tiến vào trong thang máy, Cảnh Lỵ nhìn tấm gương trong thang máy phản chiếu lại hình ảnh của Kinh Nhiên cầm túi quà, cô ôm bó hoa. Cái kiểu ôm bó hoa hồng đi làm khách này của cô, hơi khác người . . .    Dù sao ôm cũng không được mà ném đi cũng không xong, thôi vậy.   Đến lầu mười hai, Cảnh Lỵ đi theo Kin Nhiên đến căn A, Kinh Nhiên nhấn chuông cửa.   Rất nhanh, có người ở trong nhà ra mở cửa, là một vị phụ nữ đoan trang xinh đẹp đứng ngay trước mặt bọn họ   Mẹ Kinh ngạc nhiên nhìn bọn họ: "Đây là . . ." Đột nhiên xuất hiện một đôi thanh niên, nam thanh nữ tú xa lạ đứng ngoài cửa, bà cảm thấy rất khó hiểu.   "Mẹ, con là Nhiên Nhiên đây, đây là bạn gái của con Lỵ Lỵ." Kinh Nhiên đột nhiên giới thiệu.   Trong nhà có cô em gái học sinh nhỏ, đang định đi vào phòng bếp lấy đồ ăn, đi ngang qua cửa nhìn thấy có một anh chàng đẹp trai đang đứng ngoài cửa thì đi ra ngó xem: " Oa . . . là anh Nhiên Nhiên à, ôi mẹ ơi, làm sao anh lại đẹp trai như thế này, anh đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ trở về à?"   "Có mà em mới đi phẩu thuật thẩm mỹ!" Kinh Nhiên phản bác lại Trình Lộ.   Trình Lộ liếc Cảnh Lỵ một cái, thấy cô là một cô gái nhỏ nhắn xin xắn đáng yêu, nụ cười đầy bí hiểm: "Còn đang nghĩ xem anh bị cái gì kích thích mà phải di tu sửa lại nhan sắc, thay đổi hình tượng, hóa ra là có bạn gái, chậc chậc . . . em đã nói rồi, cái tên ngốc như anh làm sao đột nhiên thông suốt được.   Kinh Nhiên giới thiệu cho Cảnh Lỵ: "Đây là mẹ của anh, còn đây là em họ Trình Lộ."   Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi: "Con chào dì ạ, con tên là Cảnh Lỵ."   "Tốt tốt tốt . . ." mẹ Kinh chào hỏi với Cảnh Lỵ xong, lại nhìn Kinh Nhiên, vẻ mặt không tin tưởng lắm: "Thật sự là Nhiên Nhiên?"   Mẹ Kinh đột nhiên vươn tay, bắt nguồn từ phong cách quá phóng túng của bà nội và bà ngoại, Kinh Nhiên thừa dịp mẹ Kinh còn chưa kịp chạm tới, cậu lui lại một bước trốn sau lưng Cảnh Lỵ.   Cảnh Lỵ cố nhịn không cười ra tiếng, người nhà của anh thật sự rất thích trêu chọc nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải trình diễn một màn nhìn cái bớt để nhận người thân, mà buồn cười ở chỗ cái bớt có hình trái tim ở trên mông của công chúa nhỏ.     Nói không chừng, Kinh Nhiên đường đường là một chàng trai cao 1m85 nhưng lại có bệnh công chúa nhỏ này là vì trên mông anh có cái bớt hình trái tim.   Mẹ Kinh chỉ là muốn sờ khuôn mặt đẹp trai của Kinh Nhiên, thực sự bà không ngờ rằng con trai mình chỉ đổi phong cách mà có thể thay đổi nhiều đến vậy. Nhìn thấy Kinh Nhiên né tránh bà, trốn đằng sau lưng bạn gái, bà bĩu môi, không vui nói: "Sờ một chút mà cũng không cho!"   Kinh Nhiên ấu trĩ nói: "Không cho!"   Mẹ Kinh kinh bỉ nhìn cậu: "A, có bạn gái rồi không cần mẹ nữa phải không?"   Cảnh Lỵ lúng túng đứng giữa hai mẹ con.   Mẹ Kinh nhìn Cảnh Lỵ đang ôm bó hoa hồng màu hồng phấn, tưởng rằng đây là quà cô mang đến, cười nói: "Lỵ Lỵ thật có lòng, hoa hồng này thật đẹp."   Kinh Nhiên ở bên cạnh bổ sung: "Đây là quà lễ tình nhân tặng Lỵ Lỵ, không phải quà cho mẹ."   Mẹ Kinh: ". . ."   "Đây mới là quà tặng mọi người." Kinh Nhiên đưa túi quà cho mẹ Kinh.   Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ vào trong nhà, nhà được thiết kế theo kiểu căn hộ hai tầng, trang trí xa hoa, mỗi một chi tiết nhỏ đều thoang thoảng mùi hương của nhân dân tệ. Cảnh Lỵ thầm nghĩ, nhà đại gia có khác.   Hiện tại đang có mấy người ngồi trong phòng khách, ngoài trừ ông nội và bà nội Kinh Nhiên còn có hai nam một nữ khác bọn họ đều tầm trung niên.       Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi ông nội, bà nội: "Con chào ông nội, bà nội ạ."   Bà nội cười hỏi: "Lỵ Lỵ hôm nay được nghỉ à?"   "Dạ, vâng ạ!" Cảnh Lỵ nhìn qua ông nội, ông nội cũng cười với cô, không ngờ rằng người trong câu chuyên về nhân vật Kinh Đại Anh làm sao thành lập chuỗi khách sạn Hải Nguyệt mà giáo sư trên trường vẫn thường xuyên nhắc tới lại là người hiền hậu như vậy.   "Lỵ Lỵ đây là bố của anh, cô anh và dượng.”   Cảnh Lỵ chào hỏi từng người một.   Hôm nay là ngày Kinh gia một tháng gia đình tụ họp một lần, chỉ có điều vừa qua năm mới bố mẹ của Kinh Nhiên công việc đều bận rộn nên đã ba tháng không tổ chức hội họp gia đình, đúng lúc trong tháng này biết được tin Kinh Nhiên có bạn gái, tiện thể để cậu giới thiệu bạn gái của mình với người trong nhà.   Mặc dù nhà Kinh Nhiên có rất nhiều tiền, nhưng các thành viên trong gia đình đều khá tùy ý, thực tế. Ông nội Kinh và bà nội Kinh đều đã nếm qua khổ cực, từ nông thôn lên thành phố, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thành lập khách sạn của riêng mình. Bọn họ chưa từng nuông chiều bố và cô của Kinh Nhiên, dạy cho hai người bọn họ làm người phải thiết thực, cần cù.   Mẹ của Kinh Nhiên xuất thân từ một gia đình khá giả, tính cách cởi mở, tùy ý, không có giống như những tiểu thư con nhà giàu trên truyền hình có thói xấu thích gây đủ loại khó dễ.   Bố mẹ của Nhiên thường không ở nhà cho nên trong nhà không có thuê người giúp việc, bữa tối hôm nay là bố Kinh và dượng cùng nhau nấu.   Những người khác ngồi trên ghế salon ở phòng khách nói chuyện phiếm.   Mẹ Kinh tùy ý hỏi: "Lỵ Lỵ biết nấu cơm không?"   Cảnh Lỵ hơi xấu hổ nói:" Dạ con không biết nấu, nhưng Nhiên Nhiên nói muốn dạy con nấu ăn, mà bây giờ chưa có thời gian học ạ." Cảnh Lỵ bỗng nhớ ra hình như cô đã không đến nhà bà ngoại kể từ lần đi chơi bãi biển về.   Sau khi nghe cô nói, mẹ Kinh chế giễu Kinh Nhiên: "Chà chà . . . còn định dạy bạn gái nấu ăn cơ à? Định dạy xong để bạn gái hầu hạ con à? Con nghĩ hay thật đấy . . ."   Kinh Nhiên: ". . ."   Sau khi ăn cơm tối xong, ông bà nội và cô dượng một nhà ba người ra về, mẹ Kinh đi dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách để Cảnh Lỵ nghỉ ngơi.   Kinh Nhiên đi theo đến phòng dành cho khách nói: "Mẹ không cần phải thu dọn đâu, con với Lỵ Lỵ ngủ chung một phòng."   Mẹ Kinh phản ứng rất lớn: "Như vậy sao được?"   Kinh Nhiên hỏi lại: "Vì sao lại không được?"   Mẹ Kinh giải thích: "Lỵ Lỵ là cô gái đã lớn, bị người ta biết được con bé ngủ chung phòng với con, sau này người ta nói con bé như thế nào? Con một chút cũng không suy nghĩ cho thanh danh của bạn gái mình à?"   Hôm qua Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ đi khách sạn nhỏ ngủ qua đêm, còn bị bạn cùng trường nhìn thấy, đoán chừng cũng không còn thanh danh gì rồi.   Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nhìn mẹ Kinh vẫn cố chấp đi phòng dành cho khách sửa sang lại, Cảnh Lỵ nhìn bộ dạng buồn bã của Kinh Nhiên, cô sờ sờ tóc rối trên trán anh nói: "Không sao đâu."   Kinh Nhiên vẻ mặt buồn bã nhìn Cảnh Lỵ, nói: "Lỵ Lỵ, ban ngày em nói tối nay có thể sờ sờ bánh bao nhỏ, chỉ tối hôm nay mới được sờ thôi à? Có thể kéo dài thời hạn đến tuần sau được không?" Bởi vì ngày mai là chủ nhật phải quay về trường, Kinh Nhiên cảm thấy đêm nay và ngày mai cũng không có cơ hội, vậy nên muốn hỏi cô có thể kéo dài thời hạn đến cuối tuần sau không.   Cảnh lỵ: ". . ."