"Kinh Nhiên, cái đồ khốn nạn này!" ~*~   Trời tối, đèn đường trong trường sáng lên. Cảnh Lỵ đứng dưới tòa nhà ký túc xá nam chờ Kinh Nhiên xuống, bỗng dưng có một bóng đen phủ xuống.   Cảnh Lỵ ngẩng đầu, là siêu sao thành viên đội bóng rổ cao hai mét mốt, hiện giờ chạm tay vào là bỏng Lâm Tuệ Vinh đang đứng trước mặt cô.   Mặc dù Lâm Tuệ Vinh không ở trong trường, nhưng trong trường nơi nơi đều là truyền thuyết về cậu ta, thời gian trước đại diện cho quốc gia tham gia một trận bóng rổ quốc tế nào đó được quán quân, tin tức về cậu ta đầy trời kín đất, thời kỳ này cậu ta còn hot hơn cả mấy ngôi sao tiểu thịt tươi đang nổi.   Cảnh Lỵ hỏi: "Có chuyện gì?"   Lâm Tuệ Vinh nghe bạn cùng phòng Trương Chí Hoành nói, chuyện Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên quen nhau hình như là thật, bởi vì cuối tuần Cảnh Lỵ và Kinh nhiên thường xuyên qua đêm bên ngoài.   Lâm Tuệ Vinh nghe xong hơi hoảng hốt, lúc trước vô tình sai lầm cá cược với Cảnh Lỵ, sau lại cảm thấy Cảnh Lỵ sẽ không ở yêu đương ba tháng với Kinh Nhiên được, nên vẫn khá là yên tâm. Luôn huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, chờ tin tốt lành mà Trương Chí Hoành báo cho rằng Cảnh Lỵ chia tay.   Mấy ngày trước nghe Trương Chí Hoành nói Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đã chia tay, Lâm Tuệ Vinh sau khi biết được thì yên tâm mà ra nước ngoài đi đấu. Lần này về nước tiện thể quay về trường định tỏ tình với Cảnh Lỵ, nếu Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên chưa được ba tháng đã chia tay, thì Cảnh Lỵ phải ở bên cậu ta.   Kết quả về trường, Trương Chí Hoành nói với cậu ta, hai người Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ quay lại, hơn nữa mỗi cuối tuần Cảnh Lỵ đều ra ngoài cùng Kinh Nhiên.   Mấy chuyện nam nữ thành niên yêu đương này, cuối tuần ra ngoài không về ký túc xá, mọi người rất khó mà không nghĩ tới cùng một phương diện.   Lâm Tuệ Vinh không tin Cảnh Lỵ vì không quen cậu ta, bán đứng thân thể của mình để lấy lòng Kinh Nhiên. Là một người thích Cảnh Lỵ ba năm, cậu ta biết Cảnh Lỵ là một cô gái rất thận trọng, sẽ không tùy tiện giao bản thân cho một người đàn ông.   Lâm Tuệ Vinh mở miệng nói: "Cảnh Lỵ, hủy cuộc cá cược của chúng ta đi, cậu không cần phải yêu đương với Kinh Nhiên đâu."   Lâm Tuệ Vinh không ngờ Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên lại quay lại, lỡ như cô lâu ngày sinh tình với tên quê mùa kia, vậy cậu ta làm sao bây giờ? Cậu ta không thể hãm hại bản thân như thế đâu, béo bở cho Kinh Nhiên rồi!   Cảnh Lỵ bây giờ mới nhớ tới vụ cá cược của mình và Lâm Tuệ Vinh, nếu cô có thể quen Kinh Nhiên ba tháng, Lâm Tuệ Vinh này sẽ không quấn lấy cô nữa. Cô thấy Lâm Tuệ Vinh này muốn nuốt lời, nếu cô không ở bên Kinh Nhiên hết ba tháng, người này nhất định sẽ tìm lý do để quấn lấy cô tiếp, giống như trước đây, lần nào về trường cũng tỏ tình với cô.   Cảnh Lỵ tức giận nói: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng yêu Kinh Nhiên được hết ba tháng rồi, cậu phải tuân theo lời hứa của mình, không được bám lấy tôi nữa!"   Kinh Nhiên gọi Cảnh Lỵ một tiếng: "Lỵ Lỵ........"   Lâm Tuệ Vinh nghiêng đầu nhìn người con trai đột nhiên nhảy ra bên cạnh, thân cao một mét tám, nhuộm tóc màu nâu giống Cảnh Lỵ, đeo một cặp kính gọng mỏng màu vàng đang thịnh hành, quần áo rất hợp thời.   Từ bao giờ trong trường có trai đẹp thế này? Hơn nữa chàng trai này nhìn hơi quen, không biết là đã thấy ở đâu.   Kinh Nhiên bình tĩnh nói: "Anh đến phòng học đưa tài liệu cho người hướng dẫn, em đi giữ chỗ trước đi."   "Nhiên.......Nhiên............"   Cảnh Lỵ còn chưa nói xong, Kinh Nhiên đã sải bước chân đi mất.   Lâm Tuệ Vinh hỏi: "Người đó là ai?"   "Công chúa nhỏ" sao mà lại lạnh nhạt với cô như thế?   "Công chúa nhỏ" nhất định là giận rồi!   Cảnh Lỵ tức giận đẩy Lâm Tuệ Vinh ra, bực mình nói: "Tên khốn, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Nói xong, chạy về hướng mà Kinh Nhiên đi.   "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."   Tốc độ đi đường của chân ngắn như Cảnh Lỵ hiển nhiên là chậm hơn chân rất dài như Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ ở phía sau thở dốc vừa chạy vừa gọi người, Kinh Nhiên lại càng đi nhanh hơn.   Cậu nhất định là cố ý!   Cậu không để ý tới cô, giả vờ không nghe thấy, còn đi nhanh như thế!   Trái tim "công chúa nhỏ" mỏng manh vậy, ngay cả giải thích cũng không nghe, bỏ chạy luôn!   Cảnh Lỵ chạy rất vội, không cẩn thận ngã xuống. Mùa hè đến, thời tiết cũng nóng, Cảnh Lỵ mặc áo phông cộc tay, quần đùi, ngã một cái như thế, xương khớp trên tay chân đều rất đau.   Cô quỳ rạp trên đất ngẩng đầu, Kinh Nhiên đã không thấy bóng dáng đâu rồi.   Trong lòng cô cũng cảm thấy nghẹn khuất, mặc dù chuyện này là cô sai trước, nhưng "công chúa nhỏ" chưa nghe gì đã chạy mất......   Tình yêu của bọn họ yếu ớt làm sao......   Cậu vì sao không cho cô một cơ hội giải thích, vì sao chưa nói gì đã đi rồi...   Cảnh Lỵ từ dưới đất đứng lên, khớp xương trên chân tay đều rất đau. Cô chịu đau đưa tay lên phủi bụi bặm trên người, cầm điện thoại, nhắn wechat cho Kinh Nhiên:    [Hoa Mạt Lỵ: "Nhiên Nhiên, có phải anh định bỏ mặc em?]   [Hoa Mạt Lỵ: Kinh Nhiên, em mới bị ngã, chảy máu nhiều lắm, không đi nổi.]   Cảnh Lỵ ngồi ở bồn hoa bên đường, lấy khăn tay ra lau bụi bẩn trên tay chân, phía trên bị rách da rồi, hơi đau đớn.   Nhưng, Kinh Nhiên rất lâu không trả lời lại.   Cảnh Lỵ nản lòng thoái chí gửi một nữa:    [Hoa Mạt Lỵ:  Nhiên Nhiên, nếu anh không đến đón em, thì bỏ đi. Em tự bò về......]   Cảnh Lỵ đứng lên, thật ra vết thương cũng không quá nghiêm trọng, vẫn có thể đi lại bình thường.   "Đinh!" Cảnh Lỵ đi được hai bước, điện thoại vang lên.   [Nhiên Nhiên: Em lừa ai, em không bò về!]   [Hoa Mạt Lỵ:.................]   Cảnh Lỵ ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, Kinh Nhiên đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, trong tay cậu đã không còn tài liệu, chắc là đã đưa cho người hướng dẫn rồi.   Cảnh Lỵ tủi thân giơ khớp ngón tay lên cho Kinh Nhiên nhìn: "Nhiên Nhiên, em ngã thật đó, anh xem này." Lại nâng chân nhỏ lên, cho cậu xem vết thương trên đầu gối.   Cảnh Lỵ không sợ uống thuốc cũng không sợ đau, học dáng vẻ bình thường đòi dỗ dành của "công chúa nhỏ".   "Bị thương không nghiêm trọng, em chắc có thể tự về ký túc xá chứ!" Giọng điệu Kinh Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ, cứ như Cảnh Lỵ chỉ là một người qua đường, không đau lòng cô một chút nào.   "Công chúa nhỏ" không hề dỗ cô.........   Cảnh Lỵ lẩm bẩm hỏi: "Nhiên Nhiên, có phải anh muốn chia tay không?"   Kinh Nhiên bỗng dưng lặng im, chậm rãi mở miệng: "Cảnh Lỵ....."   Lại đổi giọng gọi cô là Cảnh Lỵ!   Kinh Nhiên dừng một chút, nói tiếp: ".......Còn hai tuần nữa là hết ba tháng, đến lúc đó chúng ta chia tay đi, như thế thì em đánh cược thắng rồi."   Sau khi Cảnh Lỵ nghe xong cực kỳ tức giận, cái tên khốn "công chúa nhỏ" này ra vẻ bản thân rộng lượng, hai tuần sau chia tay, giúp cô cược thắng?   Ai thèm!   Cảnh Lỵ uất ức ném túi của mình lên người Kinh Nhiên, cáu giận nói: "Em đúng là mắt mù mới thích anh!"   Cô cho rằng "công chúa nhỏ" ra vẻ một chút, cố tình không để ý tới cô, ngh lời giải thích của cô, sẽ nhanh chóng làm lành. Ai ngờ, cậu không nhớ tới bọn họ có phần thật lòng qua lại trước đó, nghe mấy từ phiến diện, còn định chia tay với cô!   Cảnh Lỵ vốn định chạy một mạch, nhưng không giải quyết hiểu lầm, trong lòng cô rất khó chịu. Cũng nhân dịp Kinh Nhiên còn chưa đi, nói hết ra rõ ràng: "Kinh Nhiên, em đúng là vì đánh cược với Lâm Tuệ Vinh mới quen anh, nguyên nhân trước đây em đề nghị chia tay là vì em thấy lừa người như thế không tốt, sau này em lại tỏ tình với anh một lần nữa, là bởi vì em thật lòng thích anh, muốn nói chuyện yêu đương với anh một cách chân chính..."   ".....Em cứ nghĩ anh cũng thích em.....Thật ra anh không thích em đến thế, đúng không?"   Nếu thích thật, sao có thể nói ra lời chia tay dễ dàng như vậy?"   "Tên khốn.......Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa!"   Cảnh Lỵ nói hết một loạt, nén đau chạy đi.   Kinh Nhiên nhặt túi của Cảnh Lỵ lên, rơi ra một tấm thiệp mừng màu đỏ. Cậu cúi người nhặt lên, mở thiệp mừng ra, bên trong có hai hóa đơn 2 cân bánh ngọt dâu tây làm theo yêu cầu, lấy hàng là ngày 20 tháng 5. Bên trong thiệp mừng viết bằng kiểu chữ mềm mại:   Cảnh Lỵ yêu Kinh Nhiên!!!   Ba dấu chấm than còn cố ý đậm hơn, có vẻ như đặc biệt nhấn mạnh.   Đúng như Cảnh Lỵ nói, cô thật sự thích Kinh Nhiên.   Vừa nãy ở dưới tòa nhà ký túc xá nam, Kinh nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của Cảnh Lỵ và Lâm Tuệ Vinh. Về chuyện cá cược, Lâm Tuệ Vinh từng nói với cậu, lúc đó cảm thấy Lâm Tuệ Vinh ghen tị với cậu nên nói bừa, cho nên sau này chưa từng hỏi lại Cảnh Lỵ.   Khi cậu xác định chuyện cá cược từ miệng Cảnh Lỵ, không biết làm sao, trong đầu nảy ra một cảm giác chán ghét.   Kinh Nhiên đột nhiên nhớ tới trước kia, nhóm con gái chơi trò nói thật hay thử thách, thích lấy cậu ra làm đối tượng đùa giỡn, tỏ tình với cậu. Ngay từ đầu Kinh Nhiên rất lễ phép từ chối những bạn gái đó, sau này trong lúc vô tình nghe được những bạn gái ấy đánh giá về cậu: "Cái tên ngốc kia, cười chết tớ rồi, tớ chạy tới tỏ tình với cậu ta, cậu ta còn nghiêm túc từ chối tớ, vẻ mặt còn áy náy nói xin lỗi, nói rất nhiều luôn, cứ như tên ngốc ấy, cũng không dùng đầu óc nghĩ lại xem, sao tớ có thể tỏ tình với nó được?"   Sau này lại có con gái tới tỏ tình với Kinh Nhiên, cậu đều nhàn nhạt nói: "Xin lỗi cậu."   Sau đó, không nhiều lời gì cả, xoay người rời đi.   Vừa rồi trong nháy mắt cậu cảm thấy Cảnh Lỵ cũng giống mấy cô gái kia, đều đem cậu ra chơi đùa.   Cậu vì sao lại đồng ý quen Cảnh Lỵ, bởi vì vốn cậu rất thích Cảnh Lỵ, trùng hợp là Cảnh Lỵ tỏ tình với cậu, vì thế hai người bắt đầu quen nhau.   Lúc trước bởi vì vô thức cảm thấy Cảnh Lỵ không giống những cô gái bình thường, chỗ nên không nghĩ cô và tình yêu đó giống như mấy cô gái hay đùa giỡn cậu.   Cảnh Lỵ từng gặp bà ngoại, ông bà nội của cậu; cậu cũng từng gặp cha mẹ Cảnh Lỵ, coi như là đã gặp cha mẹ hai bên. Có một thoáng như thế, Kinh nhiên cảm thấy Cảnh Lỵ vì để thắng Lâm Tuệ Vinh, có thể làm đến nông nôi gặp mặt cha mẹ hai bên.   Bây giờ Kinh Nhiên bình tĩnh nghĩ lại, nhớ tới Cảnh Lỵ và mình có rất nhiều khoảng thời gian ấm áp bên nhau, lúc cậu bị ốm Cảnh Lỵ sẽ dỗ cậu uống thuốc, còn mua kẹo dâu tây cho cậu; lúc đưa tiễn Tiểu Khang nhỏ, tâm trạng của cậu sa sút không muốn về trường, Cảnh Lỵ cũng không đi học, luôn ở bên cậu, khuyên bảo cậu; lần đó ở biển nửa đêm tiêu chảy, Cảnh Lỵ chăm sóc cậu đến gần sáng, nhẹ xoa bụng cậu, giảm bớt cảm giác đau bụng.  Sau này cô làm nũng với cậu, tay muốn tàn phế luôn, để cậu nhẹ hôn lên cánh tay nhỏ bé của cô...   Hơn nữa Cảnh Lỵ rất tốt với bà ngoại, mỗi lần đến nhà bà ngoại, trừ bỏ chuyện nấu cơm, đều chủ động nhận tất cả việc nhà, còn có thể xoa bóp cho bà ngoại. Bà ngoại thường xuyên cười nói với cậu: "Nhiên Nhiên, Lỵ Lỵ là cô gái tốt, nhất định phải đối xử tốt với con bé."   Kinh Nhiên EQ thấp, mất chút thời gian, mới suy ngẫm cẩn thận, Cảnh Lỵ thích cậu.   Nhưng mà, cậu đã khiến Cảnh Lỵ tức giận bỏ đi rồi.   Kinh Nhiên gọi điện thoại cho Cảnh Lỵ, muốn giải thích với cô, nhưng, Cảnh Lỵ không nghe. Nghĩ là cô đang tức giận, đương nhiên sẽ không nhận điện thoại, chờ ngày mai đến trường sẽ tìm cô, giải thích với cô.   Kinh Nhiên cầm túi của Cảnh Lỵ về ký túc xá.   Lúc gần đóng cửa, Lý Nhụy Hoa gọi điện cho Kinh Nhiên, hỏi cậu Cảnh Lỵ đi đâu, sao sắp đóng cửa rồi còn chưa về ký túc xá.   Kinh Nhiên không ngờ sau khi Cảnh Lỵ chạy đi, không về ký túc xá, cũng không biết cô đi đâu.   Lý Nhụy Hoa định vài người trong ký túc xá ra ngoài tìm Cảnh Lỵ. Kinh Nhiên sợ con gái ban đêm ra ngoài không tốt, để mấy người các cô ở trong ký túc xá chờ tin, cậu dẫn mấy người bạn cùng phòng của mình đi tìm Cảnh Lỵ.   Điện thoại của Cảnh Lỵ vẫn gọi được, nhưng mà không nhận mà thôi. Vừa nãy Cảnh Lỵ ném túi xách lên người Kinh Nhiên, bên trong còn có căn cước và ví tiền, còn có thẻ xe bus, có lẽ cô cũng không đi được xa, có khi vẫn đang ở trong trường.   Kinh Nhiên và nhóm bạn cùng phòng vừa xuống tầng, Cảnh Lỵ đã gọi điện tới.   Kinh Nhiên kích động mà nhận điện thoại: "Lỵ Lỵ, em ở đâu thế?"   "Ha ha....Lại gọi tôi là Lỵ Lỵ....Không phải anh muốn phân rõ giới hạn với tôi, gọi tôi là Cảnh Lỵ à?" Cảnh Lỵ giận dỗi nói xong, nói chuyện hơi ngắt đoạn, cảm giác giống như đã uống rượu.   Kinh Nhiên lo lắng hỏi: "Lỵ Lỵ, em uống rượu à?"   "Ha ha, tôi uống rượu, liên quan gì đến anh, không phải đã nói chia tay rồi à?"   Kinh Nhiên vội vã trả lời: "Không chia tay, chúng ta không chia tay!"   "Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết, cả thế giới, trừ tôi ra, anh sẽ không tìm được cô gái nào thích anh đâu! Cả thế giới chỉ có tôi ngốc nhất, thích tên ngốc như anh.........."   Kinh Nhiên: "..........."   "Lỵ Lỵ, em ở đâu, anh đi tìm em."   "Hừ, tôi còn lâu mới nói cho anh là tôi ở hồ tình nhân!"   Kinh Nhiên để bạn cùng phòng về ký túc xá, bản thân chạy tới hồ tình nhân.   Hồ Tình Nhân ở ngoài đại học J, Kinh Nhiên phải qua cổng trường ra ngoài, nhưng đúng lúc đến giờ đóng cửa, bảo vệ của trường không cho cậu ra ngoài. Kinh Nhiên sợ đêm khuya Cảnh Lỵ ở hồ Tình Nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói dối trong nhà mình có việc gấp phải về một chuyến. Bảo vệ trường bảo cậu phải tìm thầy hướng dẫn làm giấy chứng minh mới được ra ngoài, làm giấy chứng minh vừa đi vừa về mất ít nhất hai mươi phút, bây giờ Cảnh Lỵ say rượu một mình ở hồ Tình Nhân, Kinh Nhiên sợ cô gặp phải kẻ xấu hay bất cẩn ngã xuống hồ. Cậu ném thẻ sinh viên của mình lên bàn trong phòng bảo vệ nói: "Trước cứ giư cái này đi, mai cháu tìm thầy hướng dẫn bổ sung giấy chứng minh."   Kinh Nhiên chạy về hướng hồ Tình Nhân......   Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong gian phòng, tiếng ve vang lên.   Cảnh Lỵ đau đầu từng cơn, khó khăn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nghiêng người, chuẩn bị ngủ tiếp, phát hiện một chàng trai ngủ bên cạnh cô.   Khóe miệng chàng trai động đậy một chút, không mở mắt ra, có vẻ ngủ tiếp. Cậu vươn tay, ôm Cảnh Lỵ bên cạnh vào lòng.   Cảnh Lỵ cảm thấy xúc giác có chút không đúng, xốc chăn lên, cô và người con trai trước mặt đang trần trụi ôm nhau...   Con trai buổi sáng ít nhiều đều có chút phản ứng sinh lý, cái vật thể không thể miêu tả của cậu để trên cơ thể cô....   Não Cảnh Lỵ "Đoàng" một tiếng, đứng hình vài giây. Sau khi phản ứng lại, thẹn quá hóa giận mà đạp chàng trai một cái, nén nước mắt, hét to: "Kinh Nhiên, cái đồ khốn nạn này!"