Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 50
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, sao anh lại ngủ trên đất?"
~*~
Vừa kết thúc một nụ hôn nóng bỏng, Kinh Nhiên ngòi ở mép giường, Cảnh Lỵ ngồi trên đùi Kinh Nhiên. Ánh mắt hai người ướt át nhìn đối phương, hơi thở có chút gấp gáp phả lên da thịt nhau, hơi hơi ngứa.
Cảnh Lỵ chớp chớp mắt, tinh nghịch cười, hỏi: "Đã đủ chưa?"
Kinh Nhiên lắc đầu, dáng vẻ chưa thỏa mãn.
Cảnh Lỵ bĩu môi, hơi hờn dỗi nói: "Miệng bị anh hôn sưng hết cả lên rồi, anh còn chưa thỏa mãn?"
Kinh Nhiên: "Thế anh.....đổi thành liếm."
Cảnh Lỵ: ".........."
Cảnh Lỵ ném cho cậu một cái nguýt mắt, Kinh Nhiên cũng không tiếp tục suy nghĩ của mình nữa, ôm lấy eo Cảnh Lỵ, hai người ngã lên chiếc giường mềm mại.
Kinh Nhiên vùi đầu vào ngực cô cọ loạn, giống như một đứa trẻ đang làm nũng, cơ thể Cảnh Lỵ luôn tỏa ra mùi hương của sữa dưỡng thể, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
"Làm gì thế?" Cảnh Lỵ bị cậu cọ đến mức ngứa ngáy, hơn nữa lại còn đụng đến chỗ nhạy cảm, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không nỡ.
"Ngủ trưa cùng nhau."
Đầu của Kinh Nhiên không cọ vào ngực cô nữa, cựa mình một chút, hai người đối mặt với nhau, cậu hôn một cái tượng trưng lên mũi cô, vẫn ôm eo cô như cũ, nhắm mắt lại, bộ dạng buồn ngủ.
"Này ___________" Cảnh Lỵ nhẹ vỗ lên tay cậu, nói: "Nhiên Nhiên, bỏ em ra, em phải về phòng mình ngủ."
Sáng hôm nay, cô vừa nhắn tin cho mẫu thân đại nhân nói hai người bọn cô ngủ riêng, nếu như bây giờ vừa qua cửa nhà đã muốn ngủ cùng nhau, mẫu thân nhất định sẽ cười cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Kinh Nhiên mở to mắt, nhìn Cảnh Lỵ, vì không đeo kính, gần như là dán sát mặt cô, nói: "Không thể ngủ cùng nhau ư?"
"Không thể, anh phải chừa chút ấn tượng tốt cho cha mẹ em nhìn, nói cho họ biết, anh không phải loại con trai rất tùy tiện, nông cạn." Cảnh Lỵ qua quýt bịa ra một lý do, không thể để "công chúa nhỏ" biết mẫu thân cô hy vọng cô và cậu ngủ chung được.
"Ò....được rồi......" Kinh Nhiên vì muốn để lại ấn tượng tốt với cha mẹ vợ, lưu luyến không rời buông Cảnh Lỵ ra.
Cảnh Lỵ đứng dậy, đi ra cửa, quay đầu nhìn Kinh Nhiên một cái, "công chúa nhỏ" bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ không chịu nổi cái biểu cảm nho nhỏ đáng thương này của cậu, cô lại mềm lòng, quay lại, trèo lên giường, nói: "Ngủ trưa một giấc, cũng có thể đó."
Kinh Nhiên lại còn rất nghiêm túc nói: "Lỵ Lỵ, hay em cứ về phòng mình ngủ đi, anh phải để lại cho cha mẹ em một cái ấn tượng tốt, anh không phải loại đàn ông tùy tiện."
Cảnh Lỵ: "........"
Rất ghét cái kiểu trêu chọc trái tim của người ta xong, lại còn bày ra bộ dạng đứng đắn của "công chúa nhỏ" này!
Buổi tối, cha Cảnh tan sở về nhà, lái xưa đưa mẹ Cảnh và Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên đến một nhà hàng khá cao cấp của thành phố D dùng bữa. Cảnh Lỵ cho rằng chỉ là một bữa ăn chung bốn người đơn giản ai ngờ cha mẹ cô còn gọi cả nhà cậu cả, cậu hai, đặt một phòng riêng, cùng ăn cơm.
Làm đến nỗi Cảnh Lỵ cực kỳ mất tự nhiên, cô vốn tưởng là gặp cha mẹ thôi, không nghĩ tới lại là chuyện gặp cả dòng họ.
Nếu không phải ông bà nội, ông bà ngoại của cô đang dưỡng lão bên My, có phải là cũng sẽ tham gia vào bữa cơm hôm nay không?
Mẹ Cảnh dặn dò trước với cậu cả cậu hai, Cảnh Lỵ cực kỳ cưng chiều cậu bạn trai của cô, đừng làm Kinh Nhiên khó xử.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều thoải mái nói chuyện phiếm, nói cười này nọ.
Kinh Nhiên có những lúc não rất đặc biệt, không biết lừa con gái bên ngoài, nhưng về phương diện tiếp đãi người khác này cũng coi như ổn, dù sao bà ngoại cậu dạy dỗ không ít.
Đàn ông nói chuyện trên bàn ăn, không gì ngoài mấy đề tài chính trị, tài chính, khoa học kỹ thuật đương thời làm nhóm phụ nữ buồn chán. Cha Cảnh, cậu cả, cậu hai, còn cả hai người anh họ nói chuyện với Kinh Nhiên rất nhiệt tình, nhất thời không thèm quan tâm tới cả chuyện ăn cơm. Mặc dù thoạt nhìn Kinh Nhiên có vẻ ngốc, nhưng mà nói tới những vấn đề này, suy nghĩ rõ ràng, tầm nhìn cũng không tệ, còn sẽ chú ý đến một vài sự kiện bị người ta xem nhẹ sức ảnh hưởng. Cha Cảnh và những người họ hàng đều cảm thấy Kinh Nhiên rất thông minh, rất có học thức, không hổ là trạng nguyên thi đại học.
Cảnh Lỵ ngồi cạnh hơi bất mãn, cha Cảnh cứ nói chuyện với "công chúa nhỏ" mãi, "công chúa nhỏ" cũng không thể ăn ngon được. Cảnh Lỵ gắp không ít đồ ăn vào bát Kinh Nhiên, nhưng cậu chưa đụng đến.
Cảnh Lỵ lên tiếng: "Được rồi được rồi, mọi người đừng nói chuyện nữa, cơm nguội rồi."
Cha Cảnh nhìn thấy Cảnh Lỵ cưng chiều bạn trai như thế, cười cười, nói: "Được, được, ăn cơm trước đã."
Cha Cảnh gọi một chai rượu vang đãi khách, tự mình rót rượu cho Kinh Nhiên.
"Cảm ơn ạ." Kinh Nhiên nói lời cảm ơn với cha Cảnh.
Hôm nay cha Cảnh lái xe đến đây, không được uống rượu, cầm chén trà lên cụng ly với mọi người.
Kinh Nhiên không thích uống rượu, thứ nhất là thấy rượu đắng chát, thứ hai là dạy dày không tốt lắm.
Nhưng đây là rượu cha vợ tương lai rót, thì cố mà uống.
Chén rượu còn chưa chạm tới môi, đã bị người bên cạnh ngăn lại. Cảnh Lỵ cầm cốc nước cam của mình lên đổi với chén rượu của Kinh Nhiên, buồn bực uống một ngụm rượu vang.
Cha Cảnh trêu con gái nhà mình: "Ồ, còn quản nghiêm thế cơ, rượu cũng không cho bạn trai uống?"
"Dạ dày Nhiên Nhiên không tốt, không thể uống rượu." Cảnh Lỵ nói ra một nguyên nhân trong đó, không nói cho mọi người biết "công chúa nỏ" có khẩu vị của trẻ con, thích ngọt, không thích đắng.
"Thế à, thế thì không thể uống rồi." Cha Cảnh phụ họa một câu.
Kinh Nhiên cúi đầu ghé sát tai Cảnh Lỵ, nhỏ giọng nói: "Lỵ Lỵ, em cũng đừng uống rượu, em uống rượu xong sẽ cắn người."
Cảnh Lỵ: "......"
Cha mẹ Cảnh Lỵ công việc bộn bề, có rất ít cơ hội cùng ăn cơm với cha mẹ, họ hàng. Tối ăn vừa ăn cơm vừa tâm sự việc nhà thường sẽ uống rượu, không cẩn thận thành ra uống say rồi. Chất cồn phát tác, động tác bắt đầu không an phận.
Cha Cảnh mẹ Cảnh thấy thời gian không còn sớm, chào tạm biệt họ hàng về nhà.
Lúc về nhà, Cảnh Lỵ và Kinh Nhien ngồi ở ghế sau. Đầu Cảnh Lỵ vốn đang tựa lên vai Kinh Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, cô đột nhiên cắn một cái lên vai Kinh Nhiên.
"Ưm hừ...." Kinh Nhiên nhẹ rên một tiếng.
Mẹ Cảnh ngồi trên ghế phụ quay lại nhìn, thấy con mèo nhỏ nhà mình thế mà lại cắn Kinh Nhiên, Kinh Nhiên dùng tay đẩy đầu cô ra, Cảnh Lỵ ra sức lại gần Kinh Nhiên, định cắn thêm cái nữa.
Cảnh Lỵ say ra nông nỗi này, mẹ Cảnh muốn nói cô, cô chưa chắc đã nghe. Mẹ Cảnh cũng không biết tửu lượng của Cảnh Lỵ lại kém như thế, vẻ mặt rất áy náy nói với Kinh Nhiên: "Nhiên Nhiên, xin lỗi con, A Lỵ nhà chúng ta lại thêm rắc rối cho con."
"Không sao đâu ạ." Vẻ mặt Kinh Nhiên rộng lượng, Cảnh Lỵ thêm phiền phức cho cậu cũng không phải chuyện lần một lần hai, cậu đã quen lâu rồi.
Về đến bãi đỗ xe của chung cư, cha Cảnh muốn bế Cảnh Lỵ lên nhà, Kinh Nhiên nói cứ để cho cậu là được. Vì thế, cậu cõng Cảnh Lỵ lên, bước vào thang máy quay về nhà họ Cảnh.
Kinh Nhiên cõng cô về phòng mình, khẽ đặt cô lên giường.
Phòng Cảnh Lỵ trang trí theo phong cách thiếu nữ, tường màu hồng, đồ dùng màu hồng, còn có chiếc chăn hoạt tiết hoạt hình màu hồng. Kinh Nhiên không tự chủ được tưởng tượng đến phòng cưới tương lai của hai người, có nên trang trí thế này không, nhìn có vẻ rất ấm áp.
"Nhiên Nhiên....." Cảnh Lỵ gọi một tiếng.
"Ơi?" Kinh Nhiên ngồi lên mép giường, nhìn Cảnh Lỵ đang nằm trên giường, cô đang nhìn cậu, cười ngây ngô.....
Mẹ Cảnh lấy một cái khăn lông ướt trong nhà vệ sinh ra, đi tới lau mặt cho Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ ghét mẹ Cảnh lau mặt mình, dùng giọng điệu cực kỳ ngây thơ bày tỏ sự cáu kỉnh: "Con không muốn mẹ lau, con muốn Nhiên Nhiên lau cho con."
"Được được được, để bạn trai con lau cho con!" Mẹ Cảnh đưa khăn lông ướt cho Kinh Nhiên, chế giễu: "Cái con bé này, lớn rồi, chỉ cần bạn trai, không cần mẹ nữa."
Kinh Nhiên không biết nên nói gì, đành tỉ mỉ lau mặt cho Cảnh Lỵ.
Sau khi Kinh Nhiên lau mặt cho cô xong, vốn định vào nhà vệ sinh giặt một chút, kết quả Cảnh Lỵ kéo tay không cho cậu đi: "Nhiên Nhiên, đừng đi, ngủ với em......"
Kinh Nhiên đã hẹn xong với Cảnh Lỵ, phải để lại cho cha mẹ vợ tương lai một ấn tượng tốt, không thể ngủ cùng một phòng. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Cảnh Lỵ ra, nói: "Lỵ Lỵ, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Cảnh Lỵ lại túm lấy tay Kinh Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, ngủ cùng em, đừng để mẹ em biết là được........."
"Phì..." Mẹ Cảnh vẫn đang ở trong phòng, nghe thấy Cảnh Lỵ say rượu nói năng lung tung, không nhịn được mà cười.
Mẹ Cảnh liền như mong ước của con gái nhà mình, cầm lấy khăn mặt trên tay Kinh Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, đêm nay con cứ ngủ ở đây chăm sóc A Lỵ đi, con bé say ghê lắm đó. Đến tí nữa, lăn xuống giường cũng không biết đâu."
"À...vâng....." Kinh Nhiên đáp.
Thật ra cậu không thích ở cùng với Cảnh Lỵ đang say rượu, sẽ cắn người đó!
Mẹ Cảnh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa cho hai người, đúng là không ngoài dự đoán, Cảnh Lỵ bắt đầu say rượu phát điên, luôn lăn qua lăn lại trên giường. Vừa nãy mẹ Cảnh không thay đồ ngủ cho Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên không thể không đích thân thay cho cô. Hôm nay Cảnh Lỵ mặc váy liền, khóa kéo đằng sau lưng, kéo một cái, váy liền tuột xuống dễ dàng, cơ thể mảnh mai của thiếu nữ hiện ra trước mắt cậu.
Kinh Nhiên nhớ đến video từng cho cậu xem, dáng người Cảnh Lỵ kém hơn dáng người của cô gái trong video rất nhiều. Nhưng cậu xem video không có cảm giác gì, bây giờ nhìn cơ thể Cảnh Lỵ, không hiểu sao lại thấy khô nóng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác như trong người có một luồng xúc động, rất muốn chiếm lấy Cảnh Lỵ làm của riêng mình......
Kinh Nhiên cảm thấy suy nghĩ này rất tà ác, dù sao Cảnh Lỵ cũng từng nói hai người không thể làm chuyện này, cậu không muốn làm trái giao hẹn của cậu và Cảnh Lỵ, nếu không Cảnh Lỵ nhất định sẽ ghét cậu.
Kinh Nhiên xoay người, bước tới tủ quần áo đằng trước, mở tủ quần áo ra, nhìn qua quần áo bên trong, lấy ra một bộ đồ ngủ mùa hè.
Kinh Nhiên cầm quần áo quay lại giường, Cảnh Lỵ bị áo ngực nén đến mức khó chịu, ngồi dậy, vòng hai tay ra sau lưng cởi áo ngực.
Kinh Nhiên trợn trừng mắt nhìn cô cởi áo ngực _____
Hai cái bánh bao nhỏ trần trụi ____
Kinh Nhiên cảm thấy mũi mình ươn ướt, đưa tay sờ một chút, phía dưới mũi, nhìn một cái, lại là máu đỏ tươi.
Sáng sớm, ánh dương ấm áp chiếu vào gian phòng, Cảnh Lỵ tỉnh lại, đầu âm ỉ đau, cô khó khăn ngồi dậy, duỗi eo.
Mỗi lần say rượu, đều đau đầu muốn chết.
Bỗng dưng thấy buồn đi vệ sinh, đặt hai chân trên mặt đất, đi dép lê vào, con mắt mở hờ, ra cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài đi đến nhà vệ sinh.
Trên đường lại vấp phải thứ gì đó, cúi đầu liền thấy, một chàng trai cao lớn đang ngủ trên mặt đất.
Cảnh Lỵ dụi nhẹ mắt, nhìn thấy chàng trai trên mặt đất không phải là bạn trai cô ư? Ngồi xổm xuống, ngón tay chọc chọc vào cánh tay cậu: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, sao anh lại ngủ trên đất?"
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
119 chương
24 chương
53 chương
14 chương
120 chương
40 chương
10 chương
110 chương