Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 5
“Lỵ Lỵ, bà dì của cậu đến à?”
~*~
Kinh Nhiên trả lời: “Chụp ảnh chung với bạn gái ạ.”
Giáo sư toán cao cấp nghe xong, mặt nhăn lại, một bộ dạng không quá tin.
Kinh Nhiên là sinh viên có thành tích học tập cực tốt, nhưng kỹ năng giao tiếp lại khá kém, cho tới bây giờ thầy chưa gặp được bạn bè nào của cậu. Hơn nữa đây là ngành quản lý khách sạn chuyên nghiệp, về sau đều phải đi làm ở các khách sạn lớn. Bất kể là cương vị gì đều cần phải bồi dưỡng kỹ năng giao tiếp. Không ít giáo sư trong ngành quản lý đều lo lắng cho cậu, bởi vì cậu thoạt nhìn giống như một nhà khoa học quanh năm trong phòng thí nghiệm nghiên cứu chứ không phải là một người quản lý khách sạn.
Giáo sư toán cao cấp không biết tình hình gia đình Kinh Nhiên, nhìn quần áo cậu hàng năm đều là đồng phục thể dục, tuy rằng chất vải tốt, nhưng màu sắc lại khó coi. Nên thầy đoán rằng cậu đợi hàng giảm giá mới mua, sau đó tự cho rằng gia cảnh cậu khó khăn.
Lại nhìn sang bên cạnh, quần áo Cảnh Lỵ sang trọng, tươi tắn từ đầu đến chân, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. Bởi vì thành tích của cô thật sự quá kém, nhất là toán cao cấp, căn bản không phải thành tích mà sinh viên đại học J nên có. Mới đầu thầy nghĩ cô dựa vào quan hệ mới đậu, ai ngờ là có quốc tịch ngoại quốc, trở thành du học sinh.
“Bạn gái em? Cảnh Lỵ?” Thầy xác nhận lần nữa.
Sinh viên đã là người trưởng thành, không giống học sinh cấp ba khi nói chuyện về tình yêu luôn che che giấu giấu.
Kinh Nhiên gật đầu thừa nhận: “Vâng.”
Giáo sư có tư tưởng lạc hậu, cho rằng yêu cầu bạn gái trước hết phải xét tài năng, sau đó là ngoại hình, không phải kiểu nữ sinh chỉ có vẻ ngoài như Cảnh Lỵ. Thế nhưng khi thầy còn trẻ khi theo đuổi bạn gái cũng dựa vào ngoại hình đẹp nên không thể trách cậu, càng không thể chỉ trích. Không nghĩ tới Kinh Nhiên bình thường im lặng trầm tính lại có bạn gái xinh đẹp như vậy.
“Thành tích bạn gái em không tốt lắm, em dạy cho em ấy nhiều hơn đi, nếu không sẽ khó tốt nghiệp.” Thầy cũng chỉ có thể nói như vậy thôi.
“Thành tích của cậu không tốt như nào?” Kinh Nhiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúi đầu hỏi Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ: “....”
Đại học bá à, cậu cố tình làm ầm lên đúng không?
~*~
Cảnh Lỵ trở lại phòng học, gửi ảnh chụp của mình và Kinh Nhiên qua tin nhắn cho Lâm Tuệ Vinh, nhưng đối phương đến khi tan học vẫn chưa trả lời, chắc do đang thi đấu. Cô cũng không để ý lắm, dù sao cũng đã báo tin cho gã biết từ hôm nay cô bắt đầu hẹn hò cùng Kinh Nhiên. Ba tháng nữa khi cô và Kinh Nhiên chia tay, cậu ta sẽ không làm phiền cô nữa.
Tan học giữa trưa, Kinh Nhiên bất ngờ đứng ở cửa phòng học ban 2 đợi Cảnh Lỵ.
Bọn họ là một cặp, lại học bên cạnh, đương nhiên phải đợi cô rồi nhỉ?
Chỉ là khi chạy bộ buổi sáng, bọn họ không hẹn nhau trước, vô tình chạm mặt nhau trên sân thể dục. Vậy nên sau khi chạy xong mới hẹn sau khi về kí túc xá thay quần áo thì đi ăn sáng với nhau.
Hai người không hẹn mà cùng nhau đi song song.
Kinh Nhiên nhớ buổi sáng Cảnh Lỵ nắm tay cậu, vì thế cậu cũng đưa tay nắm lấy tay cô.
Cô theo bản năng rụt tay, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.
Cậu ngờ vực nhìn cô, tại sao bộ dạng cô lại như không muốn vậy? Cặp đôi không phải nên nắm tay khi đi đường sao? Buổi sáng cô chủ động nắm tay cậu mà?
Tan học có rất nhiều người đi trên đường, có vài cặp đôi đi ngang qua. Có cặp là tay trong tay, có cặp là trai khoác vai gái, có cặp lại ầm ĩ truy đuổi nhau…
Mà bọn họ, có vẻ không được tự nhiên…
“Thật xin lỗi.” Kinh Nhiên không biết có phải mình đã làm sai hay không, nhưng cậu nhìn ra được Cảnh Lỵ có chút không muốn, hơi áy náy.
Cô nhận ra cảm xúc của cậu hạ xuống, lúc này cậu giống như một con chó to lớn ủ rũ. Cô hơi mềm lòng, hơi chút băn khoăn. Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lấy tay cậu, giải thích: “Tớ...chưa hẹn hò với ai bao giờ...Nên chưa quen lắm…”
“Tớ cũng thế.” Kinh Nhiên gật đầu đáp lại, nói thêm một câu: “Trùng hợp thật, chúng ta đều là mối tình đầu.”
Khuôn mặt Cảnh Lỵ cứng đờ ----
Mối tình đầu…
A, đây là mối tình đầu của cô!
Vậy mà cô lại quyết định đối tượng qua loa như vậy!
Cảnh Lỵ chậm tiêu bây giờ mới phát hiện, mối tình đầu của cô không phải học bá Giang Trực Thụ, mà là đầu nấm hương Lâm Đạt Lãng*!
*Lâm Đạt Lãng: Là nhân vật trong phim Khoảnh khắc ngọt ngào ( 2009 ) do La Chí Tường thủ vai.
Cô nhất thời cảm thấy cả người mệt mỏi.
“Lão đại!”
Ba bạn cùng phòng của Kinh Nhiên đi tới, không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây. Càng không tin được thấy hai người bọn họ nắm tay nhau đứng nói chuyện trên đường.
Tào Kiến Hoa dùng bộ dạng khó tin hỏi: “Lão đại, Cảnh Lỵ thật sự là bạn gái cậu à? Cậu làm sao theo đuổi được vậy?”
Cậu thành thật đáp: “Không theo đuổi.”
Không theo đuổi…
Trời sập rồi à?
Trời đất ơi, là hoa khôi theo đuổi lão đại ư?
Ba người đồng loạt nhìn Cảnh Lỵ đứng bên cạnh Kinh Nhiên, nữ sinh nhỏ bé xấu hổ, trông giống như muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Không khí xấu hổ như vậy, bọn họ vô tình quấy rầy, ngượng ngùng cười: “Lão đại, chúng tôi đi ăn cơm trước, không làm phiền các cậu…” Sau đó vội vàng rời đi.
“Kinh Nhiên!” Cảnh Lỵ giận đến mức không nói nên lời. Tuy rằng cậu không phải theo đuổi, nhưng trước mặt người khác thành thật như vậy, mặt cô ném đi đâu?
Cô là một nữ sinh xinh đẹp, tiêu chuẩn cao khiến nhiều người theo đuổi không thể đáp ứng lại theo đuổi một nam sinh thô kệch như vậy. Người khác nghe thấy sẽ nghĩ có phải cô vấn đề về đầu óc không?
Sau khi cùng nhau buổi tối qua lẫn sáng nay, cô đại khái hiểu được cậu là người như thế nào. Cậu là một tên IQ cao, EQ thấp thảm hại. Trách không được chưa có nữ sinh nào nói chuyện với cậu, không phải vì vấn đề quần áo, mà do cậu mở miệng sẽ khiến họ tức giận.
Kinh Nhiên phát hiện Cảnh Lỵ giận, nhưng mà sao cô lại giận?
Nghe nói nữ sinh đến kỳ kinh nguyệt sẽ có tâm trạng thất thường.
Cậu cẩn thận hỏi: “Lỵ Lỵ, bà dì của cậu đến à?”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
19 chương
53 chương
58 chương
22 chương
20 chương
62 chương