Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 47
Nửa đêm, Cảnh Lỵ cảm thấy người bên cạnh nhích tới nhích lui rất nhiều lần, đèn nhà vệ sinh sáng vài lần, tiếng giật nước bồn cầu vài lần, cô hoàn toàn không thể ngủ ngon nổi.
Kinh Nhiên lại một lần nữa từ nhà vệ sinh về giường nằm, Cảnh Lỵ bật đèn bàn, hỏi: "Nhiên Nhiên, bụng anh không thoải mái à?"
"Ừ...." Kinh Nhiên kéo nhẹ chăn đáp.
Bà ngoại từng nói dạ dày của Kinh Nhiên không tốt lắm, ăn chút đồ sống đồ nguội sẽ bị tiêu chảy, bà ngoại cũng không cho cậu uống nước đá, cậu thích uống lại uống trộm. Lúc buổi tối ăn nướng, có đồ uống lạnh, Cảnh Lỵ còn cố ý trông coi cậu, tránh cho cậu nhịn không được lại uống nước lạnh.
"Sao lại không thoải mái rồi?" Cảnh Lỵ ngồi dậy, vén tóc trước mặt ra đằng sau tai.
Cảnh Lỵ xốc chăn của Kinh Nhiên lên, không chút e dè tốc áo cậu lên, nhìn cái bụng bằng phẳng của cậu hỏi: "Đau chỗ nào?"
Kinh Nhiên xoa xoa chỗ gần rốn: "Chỗ này."
"Có phải anh trộm uống đồ lạnh nên bị tiêu chảy không?"
"Không!"
Cảnh Lỵ vẫn luôn nhìn cậu, tạm thời tin lời cậu vậy.
Cảnh Lỵ kéo áo cậu xuống, đắp chăn cho cậu xong, nói: "Em đi tìm thuốc cho anh, tiện thể đun chút nước."
"Không uống thuốc có được không?"
Cảnh Lỵ nhìn chàng trai cao một mét tám lại đang làm nũng như một đứa con nít này, thản nhiên nói: "Nếu như không uống thuốc, thì đi bệnh viện tiêm một mũi."
"Lỵ Lỵ, thôi em cứ lấy thuốc cho anh uống đi." Kinh Nhiên chỉ có thể chọn một trong hai chuyện uống đắng hoặc bị đau.
Cảnh Lỵ ra khỏi phòng, từ tầng hai lần mò xuống tầng một, phòng bếp có tiếng "vù vù" nhỏ, hình như là bóng dáng con chuột.....
Tuy rằng cô rất sợ chuột, nhưng địch không động ta không động, tin rằng con chuột sẽ không lại đây cắn cô đâu.
Kinh nghiệm sống nói cho cho rằng, chỉ cần sau khi bật đèn, mấy loại sinh vật như chuột hay gián sẽ chạy trốn.
"Tách!"
Cảnh Lỵ vào phòng bếp, mở công tắc đèn. Phòng bếp sáng lên, đột nhiên lộ ra một bóng người cao gầy.
Cảnh Lỵ bị dọa đến nỗi vỗ vỗ ngực, vỗ về trái tim nhỏ bé bị kinh sợ: "Sợ muốn chết, sao cậu lại ở trong này?"
Trần Văn Bân điềm nhiên như không liếc Cảnh lị một cái, nói: "Lúc tối uống nhiều rượu, khát."
Cảnh Lỵ mặc một bộ quần áo ngủ hai dây ngắn, bởi vì đi ngủ nên không mặc nội y, theo bản năng đưa một tay lên che chỗ ngực trống không, đi đến bàn bếp cầm ấm nước, lấy một chút nước từ vòi nước, bắt đầu đun.
Trần Văn Bân không hiểu động tác lấy tay che ngực của Cảnh Lỵ, cho rằng cô coi cậu ta là kẻ háo sắc, cảm thấy cực oan uổng, buổi sáng cậu ta thực sự bất cẩn đụng phải thôi, có cần không có việc gì cũng đề phòng cậu ta thế không?
Trần Văn Bân đột nhiên nói một câu: "Tôi không có hứng thú với sân bay."
"Hả?" Cảnh Lỵ vẫn luôn che ngực, cô xoay người nhìn Trần Văn Bân, không dám tin những lời cô vừa nghe được.
"Tôi nói tôi không có hứng thú với sân bay, cô đề phòng tôi như đề phòng tên háo sắc thế làm gì?"
Kinh Nhiên nói ngực của cô là bánh bao nhỏ, cô đã bực lắm rồi, người anh em này còn nói cô là sân bay???
Cảnh Lỵ trừng mắt với Trần Văn Bân, không muốn nói chuyện tiếp với người này, chịu đựng đến sáng mai thôi, sẽ không phải gặp lại tên này nữa. Cảnh Lỵ tự hỏi hòm thuốc mang theo để ở chỗ nào, cô nhìn phòng bếp một vòng, hòm thuốc đặt ở trên cái bàn đá cẩm thạch chính giữa phòng bếp, vẫn một tay che ngực như cũ bước qua, một tay mở hòm thuốc ra lấy thuốc.
Trần Văn Bân thấy cô lấy Bảo Tế Hoàn* ra, tò mò hỏi: "Cô không khỏe à?"
*Bảo Tế Hoàn: một loại thuốc chữa đau bụng, tiêu chảy của Trung Quốc.
Cảnh Lỵ không nói gì, lấy thuốc ra, đóng hòm thuốc lại, lại quay về chỗ bàn bếp đợi nước sôi.
"Lỵ Lỵ...." Hình ảnh Kinh Nhiên khom người chống tường xuất hiện trước mắt hai người.
Cảnh Lỵ vội chạy tới đỡ cậu, hỏi: "Sao anh lại xuống đây rồi?"
"Không phải em sợ tối à? Anh xuống với em." Thân người của Kinh Nhiên tựa lên cơ thể gầy nhỏ của Cảnh Lỵ, lại sợ cô không chịu nổi sức nặng này, chuyển trọng tâm lên chính mình.
Cảnh Lỵ đúng là rất sợ đi đường tối một mình, nhưng mà vừa nãy trong lòng tràn đầy chuyện Kinh Nhiên không khỏe, chẳng còn tâm tư nghĩ đến việc này. Quá khâm phục bản thân trong lúc tối thế này, đi từ tầng hai xuống phòng bếp tầng một.
Trần Văn Bân nhìn dáng vẻ yếu ớt của Kinh Nhiên, hỏi: "Cậu sao thế?"
Kinh Nhiên không nói, Cảnh Lỵ trả lời hộ: "Không biết anh ấy ăn phải cái gì, bị tiêu chảy."
Trần Văn Bân chợt hiểu ra, nói: "Tớ biết ngay mà, đáng đời."
Cảnh Lỵ: "Sao thế?"
Kinh Nhiên: "Không được nói."
Trần Văn Bân nhìn không chịu nổi Kinh Nhiên ngốc như vậy, nói: "Cái đồ đầu đất này, buổi tối ăn hai cái chân gà còn sống mà cô nướng nửa đêm không tiêu chảy mới là lạ."
Cảnh Lỵ hỏi: "Thật ư?"
Kinh Nhiên không trả lời, nghĩa là cậu đang ngầm thừa nhận.
"Tách." Ấm đun nước tự động ngắt điện.
Cảnh Lỵ bước tới rót nửa cốc nước nóng, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng đổ một chút vào, điều chỉnh cho độ ấm vừa uống, đưa Bảo Tề Hoàn và nước ấm cho Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên mím mím môi, bộ dạng có vài phần kháng cự nuốt xuống, một cốc nước ấm to đổ vào bụng.
Mỗi lần Kinh Nhiên uống thuốc đều là dáng vẻ 囧, Cảnh Lỵ không nhịn được chế giễu anh: "Quỷ ngây thơ."
Kinh Nhiên khẽ "Hừ" một tiếng, đưa tay kéo nhẹ vai của Cảnh Lỵ, nói: Lỵ Lỵ, chúng ta quay về ngủ đi."
"Về thôi về thôi." Cảnh Lỵ đưa tay ôm thắt lưng của cậu, đỡ cậu ra khỏi phòng bếp.
Đôi tình nhân trẻ quay lại phòng, sau khi nằm xuống, Cảnh Lỵ đắp chăn cho Kinh Nhiên xong, vừa rồi có người ngoài, chưa dạy dỗ anh: "Nhiên Nhiên, anh có bị ngốc không, biết là chưa chín mà vẫn ăn?"
Kinh Nhiên: "Như thế em có vui không?"
Cảnh Lỵ bĩu môi nói: "Anh tiêu chảy như thế, em vui làm sao được? Bụng có còn đau hay không?"
"Một chút."
Cảnh Lỵ luồn tay vào trong áo cậu, sờ sờ bụng cậu, nhẹ nhàng xoa chỗ xung quanh rốn cậu, nói: "Như thế này có đỡ hơn một chút chứ?"
"Ừ."
Gần bãi biển có một ngọn núi nổi tiếng, mọi người đã hẹn nhau dậy sớm lái xe lên đỉnh núi ngắm bình minh.
Kinh Nhiên nửa đêm bị đau bụng, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ không ngủ được, không đi với mọi người, ở lại biệt thự ngủ bù.
Trần Văn Bân vốn không muốn đi, nhưng xe của Tào Kiến Hoa không trở được nhiều người như thế, cần phải có hai xe đi. Hơn nữa Tào Kiến Hoa cũng không muốn để Trần Văn Bân ở lại trong biệt thự, làm phiền lão Đại nói chuyện yêu đương với bạn gái, có đôi khi mọi người thật sự cảm thấy Trần Văn Bân đúng là một phiên bản khác của Kinh Nhiên, cực kỳ không có mắt. Nhưng mà từ khi Kinh Nhiên có bạn gái, suy nghĩ đã bắt đầu gần hơn với người bình thường.
Xem ra cái người Trần Văn Bân này cần có một cô bạn gái, nâng cao chút EQ của bản thân....
Chỉ mong cậu ta có thể tìm được một người bạn gái có lòng bao dung lớn như Cảnh Lỵ, nếu không, chia tay cũng chỉ là chuyện phút chốc.
Sau khi Kinh Nhiên nghỉ ngơi đủ, bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa, chờ mọi người quay về biệt thự. Cảnh Lỵ cảm thấy chuyện Kinh Nhiên biết làm thực sự rất nhiều, ngược lại chuyện cô biết làm thực sự rất ít, không thể gánh vác thay anh chút gì.
Cảnh Lỵ hỏi: "Nhiên Nhiên, trở về anh dạy em nấu cơm, được không?"
Kinh Nhiên đang thái thịt, ngừng tay, cúi đầu nhìn Cảnh Lỵ đang nhặt rau bên cạnh, nói: "Được, nhưng mà em không thể nấu cho người ngoài ăn được."
Cảnh Lỵ: "................"
Ăn cơm trưa xong, đã kết thúc chuyến đi biển cuối tuần, mọi người lái xe quay về G thị. Lúc về đến G thị vẫn còn sớm, Kinh Nhiên nhờ Trần Văn Bân dừng xe ở quận Lệ, phải về nhà thăm bà ngoại. Trần Văn Bân cũng nói bản thân rất lâu rồi chưa đến chơi với bà, cũng muốn gặp bà ngoại. Đi cùng xe còn có Triệu Tử Hằng bạn cùng phòng của Kinh Nhiên, bởi vì bài tập chưa làm xong, phải về trường học trước. Trần Văn Bân chạy tới trạm tàu điện ngầm gần đường Ân Ninh, để cậu ấy ngồi tàu điện ngầm về.
Sau khi Trần Văn Bân đỗ xe xong, đến quầy hoa quả gần đó chọn ít hoa quả, chuẩn bị mang đến thăm bà ngoại.
Cảnh Lỵ mới nhận ra bản thân mỗi lần đến thăm bà ngoại đều đi tay không, cảm thấy chính mình không được lễ phép. Hơi lo lắng hỏi Kinh Nhiên: "Nhiên Nhiên, hình như trước nay em luôn không mua quà đi thăm nhà bà ngoại, bà ngoại có để ý không nhỉ?"
Kinh Nhiên: "Không đâu, anh cũng tay không đến nhà bà mà."
Cảnh Lỵ: "........."
Lúc học ở quận Lệ, Trần Văn Bân thường xuyên theo Kinh Nhiên về nhà bà ngoại làm bài tập, chờ cha mẹ đến đón cậu ta, cho nên Trần Văn Bân cũng có quan hệ rất tốt với ông ngoại bà ngoại.
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ, Trần Văn Bân cùng vào nhà bà ngoại. Sau khi mở cửa, vào nhà, bà ngoại đang ngồi ở phòng khách, ba người đồng thanh gọi một tiếng bà ngoại. Trong phòng khách còn có một ông lão và một bà lão đang ngồi trên ghế.
Hai người già biết bà chỉ có một người cháu trai, sao trước mặt lại có tận ba người không nhìn ra tuổi gọi bà là bà ngoại?
"Ông nội, bà nội, sao ông bà lại đến đây ạ?"
Một cậu trai cao gầy đẹp trai đột nhiên bước lên, rất quen thuộc chào hai ông bà.
Vẻ mặt hai ông bà ngơ ngác, cảm thấy người thanh niên này khách sáo quá rồi, vừa gặp đã chào hai người là ông nội bà nội.
Kinh Nhiên thấy vẻ mặt ngơ ngác của ông bà nội, mới nhớ ra bây giờ dáng vẻ của cậu đã thay đổi, có rất nhiều người nhất thời không nhận ra cậu, lại tự giới thiệu một lần nữa: "Cháu là Nhiên Nhiên này."
"Hả?" Ông bà nội nhất thời không phản ứng kịp.
Bà nội đứng lên, đi đến trước mặt Kinh Nhiên nghiêm túc quan sát tỉ mỉ một chút, hình như đúng là rất giống Nhiên Nhiên nhà bà. Bà nội vẫn chưa tin tưởng lắm, đi đến sau lưng Kinh Nhiên, đưa tay tìm quần lót của anh.
Lần trước Kinh Nhiên đã bị bà ngoại kéo quần, có cảnh giác, hai tay giữ lấy quần lót của mình, lùi về phía sau Cảnh Lỵ, sợ bà nội bước tới kéo quần cậu, dáng vẻ rất đáng thương nói: "Bà nội, cháu là Nhiên Nhiên thật mà."
Cảnh Lỵ nhìn tình cảnh này, dở khóc dở cười.
Bà ngoại nói: "Bà thông gia, nó là Nhiên Nhiên thật đấy."
"Ôi, đây là cháu trai tôi ư?" Bà nội cũng không tin, nhìn đôi nam nữ bên cạnh Kinh Nhiên hỏi: "Đây là bạn cháu phải không?"
Kinh Nhiên hơi nghiêm túc giới thiệu với ông bà nội: "Ông bà nội, đây là bạn gái của cháu, cô ấy tên Cảnh Lỵ."
Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi ông bà nội: "Cháu chào ông bà nội, cháu tên là Cảnh Lỵ, là bạn gái của Nhiên Nhiên ạ."
"Bạn gái? Đến cả bạn gái cũng có rồi?" Ông bà nội không thể tin nổi thằng cháu nhà mình trở nên đẹp trai, lại còn có bạn gái?
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
1027 chương
60 chương
72 chương
45 chương
646 chương
73 chương