Bạn trai học bá ngốc của tôi
Chương 19
“Bà ngoại nói nếu nấu cơm ngon sẽ dễ lấy vợ hơn!”
~*~
“Lỵ Lỵ , cậu bị thương à?” Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ khóc, hoảng hốt hỏi.
Cô lắc đầu.
Cậu nâng cánh tay không bị thương lên gãi đầu nấm hương, nhìn cô khó hiểu: “Vậy sao cậu lại khóc?”
Nước mắt cô giống như vỡ đê, ào ào chảy xuống nghẹn ngào: “Hu hu...Tớ không biết...Tớ thấy rất sợ…. Hu hu….”
Vừa rồi cô suýt chút nữa bị cướp tóm đi đã rất sợ hãi. Hơn nữa cậu vì cô mà bị thương, trong lòng cô càng thêm khó chịu.
Kinh Nhiên lấy khăn tay từ trong túi quần, lau nước mắt của Cảnh Lỵ. Cậu không biết nên nói gì để dỗ cô nín khóc, vẫn như lần trước ôm cô vào lòng. Cằm cậu để trên đầu cô, nhỏ nhẹ an ủi: “Lỵ Lỵ, đừng sợ, hiện tại không sao nữa rồi.”
Cô nằm trong lòng cậu khóc một lúc. Ngực cậu rắn chắc lại ấm, cô cảm thấy rất an toàn, dần dần không khóc nữa. Bình thường cậu đều mặc quần áo trông già nua, nhưng đều rất sạch sẽ, hơn nữa còn vương mùi nước giặt hương tự nhiên nữa.
Cô không muốn rời xa cái ôm an ủi này của cậu.
Nhưng mà ----
Cậu thấy cô không khóc nữa liền đẩy cô ra. Cậu nhìn thấy thức ăn mèo rơi đầy đất, buồn khổ nói: “Haiz, bị rơi ra hết rồi. Cậu nói xem nếu giờ tớ nhặt lên cho Tiểu Khang Nhỏ ăn, nó có ghét tớ không?”
Cảnh Lỵ : “.......”
“Công chúa nhỏ” thật sự thích hợp cô đơn một đời!
Kinh Nhiên cuối cùng phải bỏ hơn nửa túi thức ăn mèo, xách nửa túi còn lại đứng lên.
Cô cũng đứng lên, phủi bụi dính trên đầu gối. Cô phát hiện dáng đi của cậu có điểm kì lạ, hỏi: “Chân cậu làm sao vậy?”
Cậu giật mình nhìn chân phải trả lời: “Hình như bị trật rồi.”
Tay cô tự nhiên tới đỡ người cậu: “Chúng ta đi bệnh viện khám đi.”
“Không cần, về thoa rượu thuốc là được rồi.” Cậu không thích vào bệnh viện, nếu không thật sự cần thiết thì nhất định không đi.
Kinh Nhiên nói không cần đỡ cũng vẫn đi được đường, Cảnh Lỵ lo cậu cậy mạnh, cố chấp dìu cậu đến tiệm bánh Hân Vinh. Leo được đến tầng hai, cô ấn chuông cửa, động tác của bà ngoại hơi chậm, thật lâu sau mới ra mở cửa.
Bà ngoại mở cửa gỗ, cô cười chào bà ngoại qua cánh cửa sắt phòng trộm: “Cháu chào bà ngoại ạ.”
“A, Lỵ Lỵ đến nhà bà ngoại chơi.” Bà ngoại cười hì hì mở cửa phòng trộm, thấy cánh tay dài của cậu khoác lên vai cô, cô đỡ cậu, hỏi: “Hai đứa bị sao vậy?”
Cô đỡ cậu vào nhà, cậu giải thích với bà: “Vừa rồi trên đường gặp kẻ cướp đi xe máy muốn lôi Lỵ Lỵ đi.”
“Lại gặp nguy hiểm như vậy….” Bà ngoại vội vàng đứng trước mặt cô, sờ tay cô cũng như thân thể, khẩn trương hỏi: “Lỵ Lỵ , cháu có bị thương không?”
Cảnh Lỵ lắc đầu, trả lời: “Bà ngoại, cháu không bị thương. Tay Nhiên Nhiên bị bong da chảy máu, chân cũng trật.”
Bà ngoại mang biểu cảm không thèm để ý đến nói: “Không sao, đứa nhỏ này da dày lắm, không cần quan tâm nó.”
Kinh Nhiên: “.......”
Cậu dùng ánh mắt ai oán nhìn bà ngoại, giống như muốn nói với bà rằng cậu là cháu trai duy nhất của bà, bà nói bà yêu cậu nhất.
Bà ngoại thấy bộ dạng mếu máo của cậu, hơi ghét bỏ nói: “Nhiên Nhiên, cháu là con trai, đừng làm mấy hành động như con gái.”
Động tác mếu máo của cậu liền chuyển thành mím môi.
“Nhiên Nhiên, tớ đỡ cậu qua ghế ngồi.” Cảnh Lỵ đỡ cậu đến ghế dài trong phòng khách để cậu ngồi xuống.
Cô hỏi: “Hộp thuốc ở đâu, tớ giúp cậu sát trùng vết thương.”
Cậu chỉ vào ngăn tủ phía dưới TV, đáp: “Ở trong ngăn tủ đó.”
Cô xử lý miệng vết thương của cậu ở khuỷu tay xong lại xoa rượu thuốc lên chân cho cậu. Kinh Nhiên ngồi ở đầu ghế dài, đặt chân phải lên ghế, Cảnh Lỵ ngồi ở đầu bên kia, để chân cậu lên đùi cô, bắt đầu mát xa.
Cậu nhìn cô chăm chú xoa rượu thuốc cho mình, trong lòng thầm nghĩ: tuy rằng bà ngoại không quan tâm đến, nhưng bạn gái của cậu đau lòng cho cậu.
“Lỵ Lỵ.”
Tay cô tiếp tục xoa bóp cho chân cậu, ngẩng đầu lên nhìn: “Ơi?”
“Cậu đối xử với tớ thật tốt.”
Hai má cô đỏ ửng, cúi đầu, tiếp tục xoa rượu thuốc, chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm cái gì.
Bà ngoại thay một bộ sườn xám màu đỏ đậm, nói: “Nhiên Nhiên, hôm nay cháu trai của lão Tứ lấy vợ, bà đi uống rượu mừng. Tối nay hai đứa ở nhà nấu cơm ăn, bà sẽ về muộn.”
Cậu trả lời: “Dạ!”
Bà ngoại đi đến bên cạnh cậu, dùng lực mạnh đánh lên vai cậu, trách cậu không hiểu chuyện: “Đừng yếu ớt như vậy, tự mình xoa rượu thuốc. Cháu còn tính coi mình như đại gia để Lỵ Lỵ hầu hạ?”
Kinh Nhiên: “.......”
Cậu xác định rồi, bà ngoại đã không thương cậu nữa.
Sau khi bà ngoại ra ngoài, cậu tố khổ đầy đáng thương với Cảnh Lỵ : “Lỵ Lỵ, từ sau khi cậu tới nhà bà ngoại, bà ngoại không thương tớ nữa.”
Cô nhìn gương mặt ghen tuông ngây ngô trước mặt, thản nhiên hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Cậu suy nghĩ một chút, hỏi: “Lỵ Lỵ, lát cậu nấu cơm cho tớ ăn được không?”
Cô từ nhỏ học trường nội trú, ngày nghỉ bố mẹ cũng không ở nhà. Một người quanh năm ăn cơm trường và cơm tiệm lớn lên như cô, kĩ năng nấu nướng thậm tệ. Cô khó xử trả lời: “Tớ không biết nấu cơm.”
“Vậy à.” Cậu thản nhiên đáp lại, không có cảm xúc gì khác lạ, nói: “Vậy tối nay để tớ nấu cơm.”
“Cậu biết nấu cơm?” Cảnh Lỵ kinh ngạc, “Công chúa nhỏ” vậy mà biết nấu cơm! Sau đó cô lại cảm thấy câu này rất vô nghĩa, đại học bá biết làm các loại điểm tâm Trung Quốc, làm sao lại không biết nấu cơm chứ?
Kinh Nhiên gật đầu, bổ sung: “Bà ngoại nói nếu nấu cơm ngon sẽ dễ lấy vợ hơn!”
Lần đầu tiên cô công nhận lời nói của bà ngoại, đích thực là như vậy----
Nhan sắc không đủ, lấy kĩ năng nấu nướng bù.
Bà ngoại thực sự đã dự liệu hết trước rồi.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
1027 chương
60 chương
72 chương
45 chương
646 chương
73 chương