“Đây là bạn gái cháu, không phải em họ.” ~*~   Sau khi ăn xong cơm chiều, Cảnh Lỵ ra ban công thu quần áo đã giặt, gấp gọn rồi cho vào túi, chuẩn bị về trường.   Kinh Nhiên cầm mấy hộp điểm tâm buổi sáng đứng ở cửa nhà nói: “Cậu để quần áo ở đây đi, cuối tuần đến không cần mang theo nữa.”   “Hả?” Cô nghi hoặc nghĩ: Sao cuối tuần cô phải đến?   Cậu nhắc nhở: “Cậu không sợ ở ký túc xá một mình à?”   Cô trừng mắt với cậu, cô đã muốn quên đi mà cậu còn nhắc nữa! Nhưng dù sợ nhưng mỗi tuần đều đến quấy rầy bà ngoại có lẽ cũng không tốt.   Bà ngoại đang ở phòng bếp rửa bát, cô nhỏ giọng nói: “Giường bà ngoại cứng quá, tớ ngủ không quen.”   “Vậy câu ngủ giường tớ….”   Cảnh Lỵ  kinh ngạc: “A?”   Kinh Nhiên bổ sung thêm: “Tớ về nhà ngủ, nhà tớ cũng ở gần đây.”   Nửa câu kia thật dọa người mà.   “Được rồi.” Cô xếp gọn quần áo của mình, hỏi: “Thế tớ để chỗ nào?”   “Để trong phòng tớ ấy.”   Cô đặt quần áo trong phòng cậu, lại ra phòng bếp tạm biệt bà ngoại đang rửa bát: “Bà ngoại, cháu với Nhiên Nhiên đi ạ.”   “Ừ, lần sau lại đến chơi với bà ngoại nha.” Bà vừa rửa bát vừa cười với cô.   “Vâng. Hẹn gặp lại bà ngoại ạ.”   “Hẹn gặp lại cháu.”   Cảnh Lỵ ra bậc cửa gặp Kinh Nhiên, hai người cùng đi xuống cầu thang. Đường Ân Trữ ít taxi đi qua nên họ muốn về trường phải ra đường lớn đón taxi.   Cậu nắm tay cô, hai người đi đến đoạn đường cho xe đi qua, hai bên đường cũng là các ban công mang dáng vẻ cổ kính.   Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Lúc đầu cô còn kháng cự khi cậu nắm tay mình, hiện tại đã không còn cảm giác ấy nữa. Bàn tay của đại học bá vừa to vừa ấm, trong tiết trời còn se lạnh của mùa xuân có thể sưởi ấm tay cô. Cậu dắt cô đi đường, chợt nhìn thấy một ông lão chống gậy đang đứng ở lối đi bộ trước mặt. Ông thấy cậu, hỏi: “Nhiên Nhiên, cháu phải về trường rồi à?”   “Vâng, ông Trần.”   Ông Trần nhìn sang Cảnh Lỵ. Kinh Nhiên từ trước đến giờ luôn có dáng vẻ hiền lành, ông không hề liên tưởng đến cô là bạn gái, lại nghĩ cô là em họ từ nơi nào đó tới: “Cháu về trường với em họ à?”   Cậu giới thiệu: “Ông Trần, đây là bạn gái cháu, không phải em họ.”   “Ồ, bạn gái?” Ông Trần lấy tay đẩy kính lão, nhìn kỹ cô. Nữ sinh này tuy có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng nhìn qua cũng đã hai mươi rồi. Ông cười nói: “Ôi, Nhiên Nhiên của chúng ta có bạn gái rồi, lão Lý mà biết sẽ rất vui vẻ.”   Trong lòng Cảnh Lỵ  hơi áy náy. Nội tâm của cô nói rằng cô không phải bạn gái thật của Kinh Nhiên, hiện tại cậu nói với mọi người hai người là một cặp khiến cậu rất vui vẻ. Vậy sau ba tháng khi họ chia tay, cậu phải làm sao? Thời đại này sinh viên hẹn hò rồi chia tay cũng rất bình thường mà nhỉ? Có lẽ mọi người cũng đã quen dần chăng?   Cậu nói lời tạm biệt: “Ông Trần, chúng cháu về trường đây ạ.”   “Được, được, đi đường cẩn thận.” Ông Trần tuy thấy cậu đã trưởng thành, nhưng trong lòng ông thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngữ khí ôn hòa cẩn thận dặn dò.   Hai người tiếp tục đi đến đường lớn, lại gặp một cặp vợ chồng già chào cậu. Sau khi lần nữa tạm biệt, Cảnh Lỵ  giống như một đứa trẻ, cầm tay Kinh Nhiên tung tăng đi, hỏi: “Nhiên Nhiên, những người quanh khu này cậu đều biết rõ à?”   “Ừ, tớ lớn lên ở đây, từ nhỏ đã ở cùng với ông bà ngoại.”   “Thảo nào.”   Đi đến đường lớn, cô thấy trạm tàu điện ngầm, bên trường đại học cũng có trạm xuống nên đề nghị: “Nhiên Nhiên, ở đây có tàu điện ngầm, chúng ta lên rồi về đi.”   Cậu lắc đầu đáp: “Lúc này lên rất chen chúc, vẫn nên đi taxi về.”   “Ok!” Cảnh Lỵ  đành phải đáp ứng dù trong lòng đang vô cùng xót tiền. Hôm qua đi xe đến đây hết tám mươi đồng, nhưng nếu đi tàu điện ngầm thì mỗi người chỉ cần mấy đồng thôi.   Đồng thời cô cũng phát hiện ra một chuyện. Kinh Nhiên mặc dù đơn sơ mộc mạc, nhưng quần áo đều là chất vải tốt, khi chạy bộ có tai nghe luyện thính lực, đi taxi đến nhà bà ngoại cũng không xót tiền. Đại học bá rất biết cách tiêu tiền, nhưng gu thẩm mỹ hơi kém.   Khi đợi xe đến, cô nhìn chằm chằm cậu từ đầu đến chân. Nếu đổi kiểu tóc, đổi luôn bộ quần áo già chát này thì dù không có vẻ ngoài xuất chúng nhưng vẫn sẽ giống nam sinh bình thường hơn.   “Nhiên Nhiên, cuối tuần sau chúng ta đi mua quần áo nhé?”   Cậu tưởng cô muốn đi mua quần áo, đáp ứng: “Được!”   ~*~   Sau khi về trường, Kinh Nhiên đưa Cảnh Lỵ  đến tòa kí túc xá số 5, sau đó đưa mấy hộp điểm tâm đã đóng gói kĩ càng cho cô, nói: “Về phòng nhớ ăn.”   Cô không nghĩ mấy hộp bánh này là dành cho mình, vội vàng xua tay từ chối: “Thôi, không cần đâu, nhiều lắm, tớ ăn không nổi.”   “Bà ngoại nói để cậu và bạn cùng phòng cùng ăn.”   Cô không rõ nên hành xử thế nào, bởi cô không biết bạn cùng phòng mình có thích ăn điểm tâm Trung Quốc hay không. Dù sao nữ sinh hiện tại đều thích ăn bánh ngọt của phương Tây, loại bánh dành cho bà lão, nhân đậu xanh các thứ này liệu họ có ăn được không?   “Đây là do tớ làm.” Kinh Nhiên bổ sung thêm.   Cảnh Lỵ  nhìn biểu cảm của cậu, mềm lòng, điểm tâm đại học bá làm rất ngon. Bỏ đi, nếu họ không ăn thì cô ăn vậy. Cô cũng đã mua một cái tủ lạnh nhỏ ở trong ký túc xá, có thể bảo quản được vài ngày.   Cô về ký túc xá, ba bạn cùng phòng còn lại đã trở về. Lý Nhụy Hoa hỏi: “Cảnh Lỵ , cậu đi đâu vậy, sao giờ mới về?”   Cô đương nhiên sẽ không nói cho họ mình đi ngủ nhờ nhà bà ngoại cậu, đáp: “Hôm nay đến nhà bà ngoại Kinh Nhiên.”   Doãn Hải Linh vừa thu xong quần áo ngoài ban công, đi vào nghe thấy lời cô nói, kinh ngạc hỏi: “Wait, các cậu mới hẹn hò hai tuần đã ra mắt nhà bên đó rồi?”   “Không không, cửa hàng của bà ngoại Kinh Nhiên hôm nay đông nên cậu ấy qua giúp. “ Cảnh Lỵ  giải thích, sau đó giơ túi đựng mấy hộp điểm tâm lên: “Đây là điểm tâm của tiệm bánh nhà bà ngoại, các cậu có ăn không?”   Hộp giấy đóng gói của tiệm bánh Hân Vinh thiết kế rất đơn giản, chỉ là hộp màu đỏ, bốn phía ghi chữ màu vàng ‘Tiệm bánh Hân Vinh’.   “Trời đất ơi, là điểm tâm của tiệm bánh Hân Vinh!” Người phản ứng nhanh nhất là Thành Tuyết.   “Cái gì? Hân Vinh? Là Hân Vinh ở đường Ân Trữ á?” Lý Nhụy Hoa vừa cúi đầu nhắn tin, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.   Cảnh Lỵ gật đầu: “Ừ.”   “Tớ ăn!” Doãn Hải Linh vội vàng ném quần áo lên giường, chạy tới lấy một hộp điểm tâm trong tay Cảnh Lỵ .   Ba người bạn cùng phòng ngồi thành vòng tròn, mở hết các hộp ra. Có bốn loại điểm tâm gồm bánh phu thê, bánh nhân đậu xanh, bánh nhân hạnh nhân, bánh xốp sầu riêng. Ba người cầm lên ăn, tuy rằng điểm tâm làm từ buổi chiều, hương vị không bằng khi mới nướng xong, nhưng vẫn ngon tuyệt vời.   Doãn Hải Linh vừa ăn vừa khen: “Ngon quá, hương vị giống như trước đây vậy!”   Thành Tuyết gật đầu nói: “Ừ, không ngờ Kinh Nhiên là cháu trai bà chủ của tiệm bánh Hân Vinh.”   “Tiệm bánh nhà cậu ấy nổi tiếng vậy sao?” Cảnh Lỵ  không phải người địa phương, không rõ vì sao họ lại kích động như vậy.   “Rất nổi tiếng.” Lý Nhụy Hoa tiếp lời “Bố tớ nói ông ấy ăn bánh của Hân Vinh mà lớn lên đấy. Sau bố tớ chuyển nhà, nhưng ông ấy thường xuyên cố ý chạy đến đường Ân Trữ mua bánh về nhà đấy!”   “Nghe nói ông chủ của tiệm bánh Hân Vinh vài năm trước đã qua đời, các loại bánh sau này hơi khác so với ông chủ làm, nhưng vẫn có rất nhiều người đến đó xếp hàng mua bánh. Kì thật hiện tại có nhiều tiệm bánh ngon hơn Hân Vinh, nhưng người ta quen ăn nhiều năm, đương nhiên sẽ thích ăn ở đấy hơn.” Doãn Hải Linh vừa ăn vừa kể, nói tiếp “Hương vị không kém chút nào, giống hệt trước đây tớ ăn, dù đã nhiều năm rồi chưa được ăn lại bánh Hân Vinh.”   Cảnh Lỵ  giải thích: “Mấy hộp bánh này đều do Kinh Nhiên làm.”   “Trời đất ơi, đại học bá có thể làm bánh! Đúng là cháu ngoại của ông chủ, được chân truyền rồi! Vậy đại học bá sau này sẽ bán bánh à?” Thành Tuyết hỏi.   Cô lắc đầu, nhún vai đáp: “Đừng hỏi tớ!”   Lý Nhụy Hoa cười nói: “Cậu về sau gả cho đại học bá, chính là vợ của ông chủ, tha hồ thu tiền.”   Khóe miệng cô hơi run rẩy, bất đắc dĩ nhìn bọn họ, các cậu nghĩ xa quá rồi.   ~*~   Thứ hai, Kinh Nhiên bị cảm, xin phép nghỉ học. Cảnh Lỵ  và bạn cùng bàn đi ăn sáng xong, đến phòng học.   Ba người họ vào trước, cô đi cuối cùng, vừa bước được vài bước đã có người ngăn cản. Cảm giác quen thuộc này… Cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, liền cảm thấy đau đầu.   Lâm Tuệ Vinh!   Cậu ta lại muốn đến ngăn cô để tỏ tình!