Bạn trai dính người của ta

Chương 57 : Chương 29-2

《 Giọng ca của em 》 Tiểu Nhạc vừa đi vừa nhảy chân sáo, nhẹ nhàng bước theo tiết tấu nào đó, thế nên mái tóc cô ấy cũng theo nhịp bước mà bay bay theo, chỉ cần nhìn thôi tôi cũng biết, cô ấy đang hát. Tiểu Nhạc rất thích hát, mỗi khi chúng tôi đi dạo với nhau, đôi lúc có thể nhìn thấy tay cô ấy vô thức vung vẩy, đôi lúc cô ấy lại nhảy lên những phiến gạch tung tăng bước đi — sau này tôi mới biết, Tiểu Nhạc đang hát. Vì ở ngoài đường không thể hát thành tiếng, chỉ có thể nhẩm trong lòng nên khi đi trên đường cô ấy thường vô thức nhảy nhót như vậy. Tôi cảm thấy điểm này của cô ấy rất dễ thương, cũng rất thích nhìn dáng vẻ năng nổ hoạt bát của cô ấy, vậy nên cứ để cô ấy làm những gì mình thích, còn tôi sẽ chú ý không để cho cô ấy ngã. Dù rất ít người từng nghe nhưng giọng hát của Tiểu Nhạc thực sự rất hay, cô ấy dường như chưa từng trải qua thời kì vỡ giọng, từ trước tới nay, giọng hát hay giọng nói của cô ấy đều như một đứa trẻ, mềm mại và non nớt. Cảm âm và nhịp điệu cũng rất tốt, chỉ cần nghe bài hát một vài lần đã có thể ngâm nga theo giai điệu đó. Không phải ai cũng có được loại tài năng này, nhưng cô ấy lại cho là không đúng —— chi bằng nói, đấy là thói quen của cô luôn phủ nhận những ưu điểm của bản thân. Tuy rằng cái điểm không có tính tự giác này tôi cũng rất thích, nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy đau đầu về chuyện đó, không tự giác có nghĩa là không ý thức được mị lực của bản thân, nói cách khác, cô ấy hoàn toàn không biết mình đã khiến bao người mê như điếu đổ. Điều này rất nguy hiểm, không, là vô cùng nguy hiểm mới đúng, bởi vậy tôi không thể không coi chừng cô ấy một cách sát sao được. Khi đứng ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, phải giữ cô ấy thật chặt, sợ cô ấy không chú ý bước ra lúc đèn đỏ rất nguy hiểm, dù Tiểu Nhạc luôn cẩn thận, kiên nhẫn đợi đèn chuyển sang xanh mới ngoan ngoãn qua đường. Đôi khi tôi thấy có những những người dù đang đèn đỏ vẫn cứ lao về phía trước, thật không thể hiểu được họ đang nghĩ gì. Lúc đó nếu bị xe tông bay mất thì có mà tiếc cả đời, tôi rất sợ bản thân bị thương, Tiểu Nhạc sẽ bị người khác cướp mất, cũng rất sợ cô ấy bị thương, chuyện đó....!Là ác mộng của tôi. ......Đáng sợ, rất đáng sợ, đến mức muốn nhốt Tiểu Nhạc lại. Như vậy cô ấy sẽ luôn được an toàn, không thứ gì có thể làm cô ấy tổn thương. Nhưng nhốt ở đâu mới yên tâm? Không có nơi nào an toàn tuyệt đối. chỉ cần cô ấy dời khỏi tầm mắt của tôi, nỗi sợ ấy lại khiến tôi bồn chồn. Bây giờ tôi vẫn có thể chịu được sự chia cách mỗi tối, nhưng sớm muộn tôi cũng sẽ hết kiên nhẫn. Ngay cả vào buổi tối tôi nhắn tin với cô ấy rất nhiều cho tận đến khi cô ấy ngủ, nỗi bồn chồn ấy cũng không thuyên giảm. Tôi lặng lẽ nắm chặt tay cô ấy một chút. Nhận ra điều gì đó, Tiểu Nhạc ngừng hát rồi quay qua hỏi tôi "Chuyện gì vậy?" "Tiểu Nhạc." "Hả?" "......Đèn xanh rồi, đi thôi." Không có gì, thật sự không có gì. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em đang ở bên cạnh anh. Hoạt bát, năng động, tung tăng ca hát, chỉ anh mới có thể thấy. Cho dù anh có siết chặt tay em và làm em đau, em vẫn không bỏ chạy mà quay lại hỏi anh có chuyện gì. Dù nghi ngờ hết lần này đến lần khác, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị em xóa sạch những hoài nghi. Luôn ôm đồm lấy mọi nỗi sợ hãi cũng không có gì là không tốt. Sự lo lắng và sợ hãi này, từng giây từng phút chúng tồn tại đều làm anh có thể cảm nhận được —— Em vẫn luôn ở cạnh anh. 《Chiều cao lí tưởng 》 "Lục Hi, dạo này có một câu nói, chênh lệch chiều cao dễ thương nhất." Một ngày đẹp trời nọ Tiểu Nhạc nói về chủ đề này với tôi. Đương nhiên tôi biết câu nói này, sau khi đọc khảo sát về chênh lệch chiều cao của các cặp đôi, tôi phát hiện cái gọi là chiều cao chênh lệch dễ thương nhất là 30 cm, đối với chuyện này tôi không có hứng thú nổi. Tôi với Tiểu Nhạc hơn kém nhau 19 cm, dó mới là sự chênh lệch dễ thương nhất. Tiểu Nhạc rất ít khi qua tâm tới mấy chuyện này, hơn nữa cô ấy load khá chậm các tin xảy ra xung quanh mình, cho nên khi cô ấy nói chuyện này tôi đã rất ngạc nhiên. Không lẽ cô ấy quan tâm chuyện này? 30cm? Cô ấy cũng muốn sao? Nếu là vậy thì tôi phải cố cao đến 1m92, về mặt lí thuyết thì tôi vẫn đang trong thời gian phát triển, bây giờ chăm chỉ luyện tập, không biết còn kịp không. Có điều tôi rất nhanh đã không cần phải lo lắng rồi, vì Tiểu Nhạc nói: "Nhưng......Nếu chênh lệch 30cm, vậy thì cậu sẽ quá cao rồi, mỗi lần nhìn cậu tớ lại phải ngẩng cổ lên sao?" Vừa nói vừa khoa tay múa chân. Thật ra Tiểu Nhạc bây giờ nhìn tôi cũng cần phải ngước lên, có điều tôi không có ý nói cô ấy biết chuyện này. Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi nói: "Hiện tại như này là vừa đẹp." Tiểu Nhạc đảo mắt một vòng : "Nhưng tớ thấy......" "Hửm?" "Nếu tớ cao thêm một chút nữa thì tốt, tầm 1m65,1m67 chẳng hạn, như vậy là hợp lí nhất." Nói rồi Tiểu Nhạc kiễng chân, đưa tay hua hua qua đầu tôi: "Cậu xem, tớ sẽ cao đên đây cậu, như này nói chuyện dễ hơn nhiều." Nhưng anh vô cùng thích khi em áp sát vào người anh, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, sau đó anh có thể đường hoàng cúi xuống lắng nghe những gì em nói. "Mà sau này đi giày cao gót cũng được mà đúng không? Hoặc nhét thêm miếng độn vào là được." Không, không cần đi giày cao gót, Tiểu Nhạc đã đi giày cao gót bao giờ đâu! Đi giày cao gót nhiều không tốt cho xương bàn chân đâu, còn làm bong da chân nữa! "Tiểu Nhạc." Tôi quyết dịnh nghiêm túc nói về chuyện chênh lệch chiều cao với cô ấy, "Tớ thấy chiều cao chênh lệch giữa tớ và cậu hiện tại là rất hợp lí rồi, cho nên cậu không cần phải cao thêm nữa đâu. Nhìn xem, chiều cao hiện tại, dù tớ ôm hay bế cậu đều rất hợp." "Ồ, thật sao?" Tiểu Nhạc đã thôi không kiễng chân nữa, cô ấy lại khoa tay múa chân chiều cao của mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Lục Hi, có thich chiều cao hiện tại của tớ không?" Tôi cô cùng chân thành gật đầu, hi vọng cô ấy hiểu và từ bỏ luôn cái ý định đi giày cao gót. "Cứ vậy đi." Tiêu Nhạc dễ dàng thỏa hiệp. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy hơi có lỗi với Tiểu Nhạc, nhưng dường như chỉ cần tôi kiên trì vì chuyện gì đó, đến cuối cùng cô ấy vẫn sẽ vì tôi mà thỏa hiệp......đúng không? Cũng có thể nói không chừng cô ấy không hề để tâm đến chuyện giày cao gót, chỉ là thuận miệng nói với tôi thôi. "À, nhưng sau này tớ vẫn phải đi giày cao gót." Tiểu Nhạc đột nhiên nói, "Sau này cũng có nhiều dịp cần.......nếu em xúng xính váy áo đi lại khó khăn, cậu phải đỡ tớ đấy." .................. "Được." Tôi đã trách oan giày cao gót rồi, thực ra thì nó cũng khá ổn đấy chứ. 《 Khi sấy tóc cho em 》 Kiểu tóc của Tiểu Nhạc luôn thay đổi thất thường. Cô ấy dường như không đặc biệt yêu thích kiểu tóc dài hay tóc ngắn nào. Nhưng nếu trong một khoảng thời gian đều để tóc dài, thì một ngày nào đó cô ấy sẽ dâng lên ý nghĩ muốn cắt tóc ngắn và cũng không chần chừ lâu, cô lập tức phi thẳng ra tiệm luôn. Mà nếu để tóc ngắn một thời gian rồi, cô ấy sẽ lại dâng lên ý nghĩ nuôi tóc dài, cho dù có là mùa hè đổ lửa cô ấy cũng cũng không ngần ngại mà thả tóc. Tôi thì không có ý kiến gì về tóc ngắn hay tóc dài, Tiểu Nhạc để kiểu gì cũng xinh hết. Tuy nhiên, từ trong thâm tâm mà nói, tôi thích cô ấy để tóc dài hơn. Vì khi tóc dài, mỗi lần tắm xong, do không đủ kiên nhẫn để sấy tóc nên cô ấy luôn chạy sang tìm tôi giúp. Có lẽ trong mắt cô ấy chuyện sấy tóc là chuyện phiền phức, thế nên mỗi lần cô ấy tới tìm tôi luôn mang theo tâm lý gây chuyện phiền phức, cũng vì thế nên so với ngày thường ngoan ngoãn hơn gáp bội. Tiểu Nhạc là một con lười chính hiệu, không quan tâm quá nhiều đến những thứ xung quanh, nhiều khi tôi thấy cô ấy cứ như một quả bóng trắng mềm vậy, chỉ cần chạm nhẹ rồi xoa một cái là lập tức ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay, thi thoảng lại cọ cọ vào tay bạn, thực sự rất dễ thương. Giống như bây giờ, ôm đầu gối ngồi dưới đất, lười biếng híp mắt rồi ngáp. Tiểu Nhạc luôn thích ngồi dưới đất, không biết tại sao nhưng tôi vẫn trải thảm cho cô ấy, cô ấy rất thích loại thảm mềm mại. Khi tôi sấy tóc mái, cô ấy sẽ nhắm mắt, mở hé miệng và phát ra tiếng "mu——". Một khi máy sấy dừng lại, cô ấy sẽ mở mắt ra, nhìn chằm chằm tôi, khi tôi chỉnh tóc mái, cô ấy sẽ đưa mắt theo. A a, dù chỉ là vì chuyện này, tôi nhất định phải giữ được tóc mái của Tiểu Nhạc, tuyệt đối không để cô ấy dâng lên ý nghĩ đổi kiểu khác. Khi vòng ra sau lưng cô ấy và chậm rãi sấy tóc, cô sẽ ôm đầu gối và cuộn tròn lại như một quả bóng, cùng tiếng máy sấy ù ù bên tai cất giọng ngâm nga, giọng cô ấy rất nhẹ nhàng, có hơi lạc điệu, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng dễ nghe. Có lẽ là do chỉ mình tôi mới có thể nghe thấy. Bởi vậy nên tôi không bao giờ bật máy sấy mức tối đa, luôn để mức gió nhỏ nhất từ từ sấy tóc. Tôi không cho rằng sấy tóc là chuyện phiền phức, có lần tôi còn nghĩ tóc Tiểu Nhạc càng dài càng tốt, vì khi từ từ sấy tóc, cô ấy nhất định sẽ ngủ gật, sau đó hợp lẽ để cô ấy ngủ trên giường tôi. Tóc Tiểu Nhạc óng mượt, màu đen tuyền, hoàn toàn khác tôi. Cô ấy luôn nghĩ rằng tóc tôi đẹp, tôi lại cảm thấy mái tóc đen của cô ấy đẹp hơn nhiều. Cuối cùng tóc cũng khô, từng sợi tóc được chải mượt mà. Tiểu Nhạc ôm đầu gối ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích, cực kì ngoan. Cất máy sấy tóc đi, ngồi sau lưng cô ấy, chạm nhẹ vào người cô, cô ấy sẽ lười biếng ngả vào lồng ngực tôi. Thật ra cô ấy nửa ngủ nửa không, nhưng quá lười để di chuyển. Mà tôi đấy, có thể thừa dịp ôm cô ấy thật lâu, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy thỏa mãn.