Bạn trai dính người của ta
Chương 22
Tôi thật sự không hiểu những thứ như tranh sơn dầu.
Đứng trước giá vẽ loay hoay nửa tiết thì tôi đã từ bỏ việc vẽ vời.
Tiết mỹ thuật không thể học những thứ đơn giản hơn sao? Tại sao nhất định phải học vẽ tranh sơn dầu chứ? Lại còn chỉ được sử dụng bay vẽ, nói rằng màu không thể để bị ướt.
Vì vậy tôi chỉ có thể quét màu lên vải vẽ, rồi dùng bay phết ra một bức tranh.......
A, cô giáo cũng không làm làm mẫu, cứ để kệ cho chúng tôi làm.
Tôi không biết người khác phết như thế nào, nói chung tôi phết đều màu thành một mảng lớn.
Có lẽ tôi nên xem xét nói với giáo viên là tôi đang vẽ tranh trừu tượng, chẳng biết cô giáo có tin hay không.
Cho dù bức tranh này có được sửa chữa kiểu gì thì cũng phí công vô ích.
Tôi dứt khoát ném bay vẽ qua một bên đi xem Lục Hi vẽ tranh sơn dầu.
Lục Hi rất nghiêm túc và tập trung khi làm việc nhưng tôi cảm thấy độ chuyên chú của cậu ấy khi vẽ bức tranh này đã tăng lên mức xưa nay chưa từng có —— tôi đứng cạnh cậu ấy lâu như vậy, mà cậu ấy vẫn chưa hề phát hiện ra.
Nhìn vào tấm vải vẽ —— người với người không thể so sánh đều dùng bay vẽ quét màu.
Mà Lục Hi thì trình tự rõ ràng, từng lớp từng lớp màu xếp lên nhau, nhìn trông rất thoải mái.
Cậu cầm bảng pha màu bên tay trái, trên tấm bảng có rất nhiều màu, thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy cậu ấy trộn hai hoặc ba màu lại với nhau rồi quét lên vải vẽ.
......! Dù tôi biết cậu thổi sáo rất giỏi.
Nhưng đó là lí do mà IQ cao của Lục Hi thậm chí có thể sử dụng được cả trong lĩnh vực nghệ thuật sao?
Tóm lại chính là từ người đến vải vẽ , tất cả đều mang phong thái của những bậc thầy vẽ tranh sơn dầu.
Hình như là do di truyền, làn da Lục Hi trắng hơn so với người bình thường một chút.
Mắt màu hổ phách, tóc màu nâu nhạt, khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời sẽ chuyển thành màu nâu vàng.
Nếu lúc này đội cho cậu ấy mũ họa sĩ, thay quần áo các thứ...Ôi mẹ ơi, chẳng phải là style họa sĩ đường phố ở Châu Âu ư?
Hiếm khi thấy tôi đến gần Lục Hi mà cậu không nhận ra, tôi không có ý định quấy rầy cậu nên chỉ đứng bên cạnh không nói một lời tiếp tục quan sát.
Ban đầu tôi nhìn bức tranh, nhưng về sau tôi lại bắt đầu ngắm nhìn Lục Hi.
Bộ dạng cậu đứng thẳng tắp vẽ tranh trông rất thoải mái, cảm giác như đều được gột rửa, vô cùng sảng khoái.
"Tề Tiểu Nhạc, vẽ đến đâu rồi mà ra đây nhìn người khác?" Giáo viên mĩ thuật không biết từ lúc nào đã đi qua đây, "Hết giờ phải nộp tranh chấm điểm đấy."
"Sắp xong sắp xong rồi ạ......" Tôi vội vàng thu người lại trước tấm vải vẽ, cầm bảng màu lên bằng tay trái, tay phải khuấy bảng màu, thẳng lưng bắt chước dáng vẻ của Lục Hi, làm ra dáng điệu nghiêm túc.
Nhưng đứng được một lúc tôi liền bỏ cuộc.
Cái này cũng mệt quá đi, nhất là khi bức tranh của tôi đã không còn khả năng cứu vãn.
Cái gọi là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa có lẽ là như vậy đi.
*Cóc đi guốc, khỉ đeo hoa: Dựa theo tích nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn.
Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi. không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy cũng xa lánh.)
Giáo viên mỹ thuật tiếp tục đi dạo xung quanh, khi nhìn thấy bức tranh của Lục Hi liền sửng sốt hết lời ca ngợi: "Bức tranh thật đẹp! Màu sắc và độ đậm nhạt có mức độ, không tồi không tồi, em học vẽ tranh sơn dầu rồi à?"
Lục Hi tiếp tục vẽ tranh, môi mím chặt, hoàn toàn không nghe thấy lời giáo viên mĩ thuật nói.
Giáo viên dạy mỹ thuật không để ý đến sự trầm mặc của cậu.
Có lẽ vì cô ấy nhìn thấy vẻ mặt tập trung của Lục Hi nên cô giáo nói thêm đôi lời tán thưởng.
Nói rằng bây giờ không có nhiều học sinh sẽ cống hiến hết mình cho hội họa.
Tôi thi thoảng lại dùng bay vẽ phết thêm một ít màu lên vải vẽ của mình.
Chờ giáo viên đi nơi khác, tôi lại chạy qua chỗ Lục Hi xem cậu vẽ.
Lục Hi xem ra chỉ là vẽ bức tranh phong cảnh bình thường.
Từ trước đến nay cậu ấy vẽ biển hoa rất tỉ mỉ—— kia thoạt nhìn giống một biển hoa, trong biển hoa có một bóng người, động tác như đang hái hoa.
Sau biển hoa là núi, còn có cả trời xanh mây trắng.
Nhưng ở giữa bức tranh để trống một mảng lớn, không biết chút nữa sẽ vẽ gì vào đây.
Tôi đoán được mấy cái, cuối cùng đợi đến khi Lục Hi vẽ xong biển hoa, quay lại chỗ trống trên bức tranh.
Cậu cầm bảng màu pha ra một màu nâu nhạt, rồi vẽ một đường viền nhỏ trong chỗ trống đó.
Khi Lục Hi đang vẽ vật thể màu nâu nhạt này —— tôi tạm thời không nhìn ra đấy là cái gì, mà có vẻ tâm trạng cậu ấy đang rất tốt, khóe môi mím chặt trước đó đã giãn ra, đôi mắt nhạt màu của cậu cũng bừng sáng, lộ ra cái nhìn đầy nâng niu.
Thành thật mà nói, trong phút chốc tôi có chút ghen tị, cho dù chỉ trong phút chốc.
Vì thế, tôi ôm một chút tâm lí "Nhìn xem rốt cuộc đấy là cái gì?", tiếp tục chờ Lục Hi vẽ tranh.
Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng tôi phát hiện ra —— đó là một ngôi nhà! Nó là một căn nhà hai tầng một gia đình.
Nhìn qua giống mấy ngôi nhà lớn vùng nông thôn ở nước ngoài, trước cửa có một hành lang nhỏ có thể ngồi đó hóng gió.
Ngoài sân có đặt một chiếc xích đu đôi và một bàn tròn nhỏ.
Tôi thậm chí còn thấy Lục Hi điểm vài nét bút, bàn trong nhỏ liền xuất hiện hai tách trà.
......Rốt cuộc là làm như thế nào cậu ấy có thể từ một chấm nhỏ vẽ ra được hình dáng của tách trà? Tuy rằng khi nhìn gần nó sẽ bị mờ, nhưng ở khoảng cách của tôi, nó chính là tách trà!
Lục Hi cẩn thận vẽ căn nhà, hoặc như tôi cảm thấy dùng từ "điêu khắc" để hình dung hành vi của cậu ấy thì thích hợp hơn.
Chỉ là bức tường bên ngoài ngôi nhà, cậu ấy đã thay đổi ít nhất năm màu nâu khác nhau, chưa kể cửa nhà và khung cửa sổ được cậu sơn màu trắng.
Cuối cùng ngôi nhà đáng yêu đã vẽ xong, ngôi biệt thự hai tầng có xích đu trước cửa, cửa chính và cửa sổ màu trắng, bên hông nhà có ống khói lớn, bệ cửa sổ tầng 2 và tầng 1 trồng đầy hoa và cây cỏ, trước cửa trải một con đường sỏi, vừa vặn đi qua biển hoa đến chỗ bóng người đang hái hoa bên cạnh.
Sau đó chuông tan học vang lên.
Lục Hi thở một hơi thật dài, hai mắt chớp chớp, như mới trong mộng tỉnh dậy nhìn về phía tôi: "Tiểu Nhạc?"
"Tan học rồi." Tôi không chút do dự đưa bài vẽ của mình cho cậu, "Cậu giúp tớ nộp bài tập nhé? Tớ không muốn tự nộp bài này cho cô giáo đâu."
Vì đây không phải là chuyện có chút xấu hổ, mà là vô cùng xấu hổ.
Mặc dù nộp cùng bức vẽ của Lục Hi nên sự đối lập sẽ càng mãnh liệt, nhưng chỉ cần không trực tiếp nộp là ổn.
"Tớ muốn cái này." Lục Hi lẩm bẩm, "Là của Tiểu Nhạc vẽ......Đây cũng là bức tranh sơn dầu đầu tiên của cậu nữa."
"Trả bài thì tớ sẽ đưa liền cho cậu." Tôi trấn an cậu ấy.
Lục Hi luôn có sở thích sưu tầm tranh của tôi —— mặc dù chúng đều là bài tập tiết Mĩ thuật.
Nói chung, bài tập mĩ thuật của tôi từ nhỏ đến lớn đều được cất ở ngăn tủ trong phòng cậu ấy.
Nhìn từ bên ngoài thì bình thường, nhưng một khi mở ra, tôi nhất định sẽ bị các tác phẩm theo trường phái trừu tượng khác nhau làm cho mù mắt.
Lục Hi còn phân bổ rất cẩn thận, ghi rõ theo thứ tự từng năm học, có mấy bức cậu ấy đặc biệt thích ( tôi không biết, tôi thực sự không biết tại sao ) được dán ở một khu vực riêng.
Cố tình Lục Hi rất thích chúng, nên tôi liền mặc kệ.
"Lục Hi, cậu vẽ gì vậy? Một căn nhà trong biển hoa?" Ta nhớ câu hỏi này quấy nhiễu tôi cả nửa tiết.
"Hả? Cái này à......" Lục Hi vô thức vân vê sợi tóc, mím môi cười nói, "Hì hì, Tiểu Nhạc cậu đoán xem?"
—— nhất định là mộng tưởng phấn hồng nào đó, vì cái gì màu hồng phấn ảo tưởng, bởi vì trái tim thiếu nữ của Lục Hi đã xuất hiện.
Theo cái hướng này tôi suy nghĩ một lúc: "......Cậu không phải đang vẽ nhà của chúng ta đi?"
Rời xa nơi đông đúc, non xanh nước biếc, một biển hoa, thật sự rất phù hợp thẩm mĩ của Lục Hi.
Lục Hi trông rất vui vẻ, nếu không phải tôi nhắc nhở trong phòng học mĩ thuật vẫn còn nhiều người.
Cậu ấy dường như sẽ trực tiếp hôn tôi một cái: "Đúng vậy! Tớ đã vẽ ngôi nhà lý tưởng của chúng mình.
Cậu xem, người đang hái hoa kia chính là tớ."
......Nói vậy đúng là có điểm giống thật.
"Còn tớ ở đâu?"
"Tiểu Nhạc ở trong nhà, chỉ có tớ có thể đi vào xem, không cho người khác xem." Lục Hi vui vẻ trả lời.
Tôi sững sờ hai giây, rồi im lặng nở nụ cười.
Hóa ra bộ dạng chuyên tâm kia là vì cái này.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
64 chương
65 chương
133 chương
732 chương
575 chương
78 chương