Bạn trai dính người của ta

Chương 11 : Chương 8-1

Khi tan học về nhà, tôi nhìn thấy một người không ngờ tới xuất hiện trước cửa nhà. "Tiểu Nhạc......!Tiểu Nhạc em cuối cùng cũng về! Em phải giúp chị......Chị không biết nên làm cái gì bây giờ nữa......." Chị họ Quan Nghiêm trông vô cùng tội nghiệp ngồi xổm trước cửa nhà tôi ôm túi xách, nhìn qua trông khá nhếch nhác, ngay cái khoảng khắc chị ấy đứng lên, tôi còn trông thấy rõ nước mắt trên mặt chị. Quan Nghiên là con gái cả của dì tôi, sống ở một thành phố khác, hiện tại đang học đại học. Trước đây vào thời gian nghỉ đông với nghỉ hè, đôi khi chị ấy sẽ tới đây chơi cùng tôi, tình cảm xem như không tồi. Trong ấn tượng của tôi, chị ấy là một cô gái dịu dàng ít nói, hiếm khi rơi nước mắt. "Quan Nghiên?" Lục Hi bình tĩnh mở miệng, cậu ấy hơi tiến lên trước một bước, ga lăng đỡ Quan Nghiên, nhưng trên thực tế —— tôi biết —— cậu ấy chỉ là không muốn tôi với Quan Nghiên tiếp xúc thân thể. Cậu ấy vừa rồi nhíu mày, mặc dù đã bị cậu che giấu trong nháy mắt. Tính chiếm hữu của Lục Hi, đôi khi rất tuyệt vời. "A, em......em là Lục Hi? Trời ơi, bây giờ đã cao lớn thế này rồi!" "Dù sao thì đã lâu không gặp." Lục Hi mỉm cười, "Đừng đứng ở cửa, vào trong nói chuyện đi?" Mấy ngày nay bố mẹ đi công tác, buổi tối đều là Lục Hi sang đây ngủ cùng tôi, không có gì lạ khi Quan Nghiên ở cửa nhà đợi lâu như thế. Tôi sai Lục Hi đi pha trà cho chúng tôi, rồi đẩy Quan Nghiên vào phòng vệ sinh, để chị rửa mặt và chải lại đầu tóc. Ném cặp sách vào trong phòng, khi đi ra, Lục Hi đang ngồi ở trên sô pha, hai tay chống cằm, khuỷu tay để ở đầu gối, hai mắt không chớp mà nhìn tôi. "Đang đun nước." Lục Hi vừa nói, vừa hướng tôi dang tay ra. Tôi nghe lời đem chính mình nhét vào trong ngực cậu, ngồi trên đùi cậu tìm một tư thế thoải mái: "Cảm ơn." Lục Hi nghiêng mặt, dán vào tóc tôi, rầu rĩ không vui nhỏ giọng nói thầm: "Tớ vẫn không vui, rõ ràng tối hôm nay chỉ có tớ với cậu." "Tớ biết tớ biết." Tôi nâng tay lên vuốt ve gương mặt cậu, "Cho nên tớ mới nói cảm ơn, ngày vẫn còn dài, cứ từ từ." Lục Hi thoáng chốc nở cười: "Ừm, nhưng mặc dù ngày còn dài, thời gian ở bên cạnh Tiểu Nhạc đều rất quý giá." "Cho dù sau nay một ngày 24 giờ cũng vẫn quý giá?" "Sẽ bởi vì một ngày 24 giờ, cho nên càng thêm quý giá." Giọng nói Lục Hi chậm lại, nhẹ nhàng trả lời tôi, "Chỉ có ở trước mặt cậu, tớ mới có thể là chính tớ." Tôi đem ngón tay mình chen vào khoảng trống giữa các ngón tay cậu, nắm chặt bàn tay hai chúng tôi, đung đưa: "Tớ thích cậu như thế này, cũng hy vọng cậu mãi như vậy, nếu cậu đối với tớ là giả tạo, vậy tớ sẽ rất đau lòng." —— nếu Lục Hi ngay cả tôi cũng không thể tin tưởng, vậy nhất định cậu ấy đã bị ép buộc tới mức tuyệt vọng nhất. Tôi không thể tưởng tưởng được chuyện đấy, cũng không muốn phải suy nghĩ về nó. Tôi với Lục Hi không nói gì nữa, im lặng dán vào nhau trong chốc lát —— nếu bạn ngâm mình trong suối nước nóng, chung quanh sương mù lượn lờ, nước rất ấm áp, cơ thể được thả lỏng khoan khoái dễ chịu, bạn cũng sẽ rơi vào cảm giác yên bình thoải mái này. Tôi có thể cảm giác được Lục Hi hôn lên tóc tôi, cảm giác có chút ngứa —— ngứa ở trong lòng. Phòng vệ sinh mở ra, Quan Nghiên đã rửa mặt, chải chuốt lại tóc tai đi ra, ánh mắt dừng trên người chúng tôi, rất rõ ràng mà ngẩn người, tiếp đó không hề ngại ngùng nở nụ cười: "Em vẫn giống hồi nhỏ thích Tiểu Nhạc nhỉ." Lục Hi rõ ràng rất hài lòng với câu này, thế nên cậu vui vẻ trả lời Quan Nghiên: "Hồi đó khác bây giờ, so với trước bây giờ càng thích hơn." Tôi nắm lấy tay Lục Hi, vỗ vỗ ngực cậu: "Lục Hi, pha trà." "Ừ." Cuối cùng, trong tay mỗi người đều đang cầm một ly hồng trà —— tôi bỏ thêm vào ly chút mật ong ——thì, Quan Nghiên rốt cuộc thở hắt ra một hơi dài: "Tiểu Nhạc, rất xin lỗi, nếu có cách khác, chị cũng không muốn trốn tới chỗ này, nhưng chị không dám ở kí túc xá trường, cũng không dám về nhà, đành phải mua vé xe chuyến gần nhất tới đây." "Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi cảm thấy sự tình khá nghiêm trọng, "Chị có thể gọi điện thoại cho em, cần gì phải ở cửa chờ lâu như vậy?" "Bởi vì......Chị không dám mở điện thoại, chỉ cần mở máy, chắc chắn sẽ nhận được cả đống tin nhắn với cuộc gọi đến......." "Tin nhắn, cuộc gọi đến? Là của ai gửi?" "Là......! bạn trai chị......" Nước mắt của Quan Nghiên nước mắt lại rơi xuống, "Nhưng mà, chỉ không biết hiện tại còn phải hay không.....,Bây giờ chị rất sợ hắn, chị không dám tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa......" Tôi buông chén trà, nhéo vào lòng bàn tay Lục Hi một cái, rồi qua chỗ ngồi bên cạnh Quang Nghiên, ôm lấy thuận tay vỗ nhẹ lưng chị: "Quan Nghiên, chị cứ từ từ nói, chị phải đem sự việc nói cho em biết, không thì em muốn giúp chị cũng không giúp được." "Hức......Chị, chị không biết nên nói như thế nào......" "Không phải chị không biết, chỉ là chị không muốn nhớ lại, cũng không bằng lòng nói ra mà thôi." Lục Hi bỗng nhiên mở miệng, cậu trên mặt không có biểu tình, ánh mắt hơi lạnh, hiện ra một loại cảm giác có thể đâm thẳng vào lòng người nghe, "Bởi vì chuyển xảy ra khiến chị cảm thấy vô cùng đau lòng, đúng không?" "......" "Tiểu Nhạc nói đúng, nếu chị không nói ra, tụi em biết giúp chị như thế nào? Cho nên việc chị phải làm không phải ở đây khóc lóc trốn tránh hiện thực, mà là khẩn trương đối mặt với nó. Quan Nghiên, chị lớn tuổi hơn Tiểu Nhạc đó, đừng làm cho em họ chị lo lắng thay chị." Tôi không nghĩ Lục Hi vậy mà có ý định giúp Quan Nghiên, nhịn không được nhìn cậu một cái. Giống như tôi hiểu rõ Lục Hi, Lục Hi cũng hiểu rõ tôi, cho nên cậu ấy quay lại cho tôi một ánh mắt "Ai khiến cậu phải giúp chị ấy" có hơi chút ủy khuất. —— Việc của Quan Nghiên là việc của Quan Nghiên, tôi dự định giúp đỡ, thế sẽ thành chuyện của tôi, mà Lục Hi đối với chuyện của tôi thì sẽ không đời nào chịu ngồi im. Tôi không tiếng động nhìn Lục Hi nở nụ cười, nói cho cậu ấy biết tôi rất vui. Quan Nghiên trầm mặc trong chốc lát, để cái ly xuống: "Em nói đúng......Chị không thể cái gì cũng không nói cho mấy đứa được." Lục Hi xem ra không thể tiếp tục chịu đựng việc ngồi cách tôi hai cái ghế, thế là cậu ấy chen vào chỗ ngồi bên cạnh tôi—— bây giờ trên ghế sô pha có tới ba người ngồi, có chút chật chội. "Chị chạy đến đây, là vì trốn bạn trai, có lẽ hai đứa không tin......Nhưng hắn ta trước đó muốn nhốt chị trong nhà hắn, rất vất vả mới thoát được, lại bị hắn đuổi tới ký túc xá, cuối cùng ký túc xá chị cũng không dám tới, nhà cũng không dám về, thật sự là cùng đường mới chạy đến chỗ em." Tôi và Lục Hi đồng thời sửng sốt một giây, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn nhau một cái. ——cái gì tin với không tin, chính bạn trai mình cũng muốn đem mình nhốt trong nhà, đây không phải lần đầu xảy ra chuyện kiểu này! Mà Lục Hi chớp chớp đôi mắt như vô tội, tiến gần lại đây, giống như để lấy lòng mà cọ cọ tôi. Tôi xoa đầu cậu, đưa cho Quan Nghiên một tờ khăn giấy. Quan Nghiên lau nước mắt: "Thật ra trước đây hắn ta vẫn luôn đối tốt với chị, ở đại học cũng là hắn theo đuổi chị trước......Hắn thật sự đối xử tốt với chị, không những thế hắn lại là một người rất dịu dàng, chị sau đó thích hắn, thế là cả hai liền bắt đầu yêu nhau. Nhưng dần dần, chị cảm thấy hắn càng ngày càng thay đổi, so với trước kia không giống nhau......" "Ở chỗ nào?" Tôi kiên nhẫn lắng nghe, tiện thể đưa ly trà không cho Lục Hi, Lục Hi liền đi rót trà cho tôi. "......Chị, chị không nói được......Nhưng mà đôi khi, chị sẽ cảm thấy hắn rất đáng sợ......Tiểu Nhạc em biết đấy, chị không bao giờ đi nói dối, thỉnh thoảng ánh mắt hắn làm chị cảm thấy sợ hãi. Sau đấy hắn bắt đầu hạn chế chị kết bạn với người khác, nhất là người khác phái, cho dù chị nhiều lần nói đấy chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hắn vẫn hết sức bất mãn với chuyện chị nói chuyện cùng họ, vì chuyện này bọn chị đã cãi nhau rất nhiều lần." Lục Hi đặt ly hồng trà lên mặt bàn, nhẹ nhàng nói một câu: "Nóng, từ từ uống." Tôi di chuyển cơ thể, một lần nữa đem bản thân chôn trong người Lục Hi. Tôi có thể cảm giác được Lục Hi bắt đầu không thích cuộc nói chuyện này nữa, nhưng cậu vẫn rất nhẫn nại nghe. Chí ít tôi muốn làm cảm xúc cậu ấy hoà hoãn một chút. "Chị thật sự rất buồn, chị cảm thấy hắn không hề tin tưởng chị, ở trong mắt hắn, chẳng lẽ chị là cái loại người với thằng con trai nào cũng quan hệ sao? Rồi hắn càng ngày càng điên, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm chị, thậm chí lúc chị đi ra ngoài cũng theo dõi chị, chị lo muốn điên lên mất, không biết lúc nào hắn sẽ đột nhiên xuất hiện......" Cảm giác sắp nói đến trọng điểm, tôi theo bản năng nắm chặt tay Lục Hi. Quan Nghiên hít sâu một hơi: "Sau đó chị cảm thấy như này mãi cũng không được, có lẽ cả hai không hợp nhau, cho nên chị quyết định nói chia tay hắn, hy vọng có thể chia tay trong bình yên......." "Nhưng anh ta không đồng ý, chị lại kiên trì như vậy, cho nên anh ta cũng sụp đổ, lựa chọn cách nhốt chị trong nhà, không cho chị rời đi." Lục Hi bỗng nhiên tiếp lời. Vòng tay cậu ấy ôm tôi vẫn rất ấm áp, nhưng tay cậu lại chảy mồ hôi lạnh, lạnh cả người.