Edit: Bạch Lan Tửu   Lúc tiếng phanh xe chói tai vang lên, Hạ Ngữ Băng lùi sang một bên theo phản ứng bản năng, khó khăn tránh khỏi đường đi loạn xạ của chiếc Audi, nhưng cũng vì vậy mà cả người cô đều chìm vào bên trong trận mưa to, còn chưa kịp nổi giận thì chủ nhân chiếc xe kia đã "ác nhân cáo trạng trước", hạ cửa kính xe xuống mà mắng to: "Con mẹ cô, cô muốn chết à!"   Là người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo cũng không khó coi, nhưng mặc một chiếc áo sơ mi khó nói nên lời, đeo vòng cổ vàng, đồng hồ vàng, mái tóc chia ba bảy dường như được bôi hẳn một cân gel vuốt, cả người tản ra hơi thở của bọn nhà giàu mới nổi, trông vừa thô tục vừa phát ngấy.   Vừa rồi suýt nữa thì bị tai nạn xe, hồn phách Hạ Ngữ Băng chưa ổn định lại, cô đứng ngây ra ở trên thảm cỏ bên sườn núi, cả người bị mưa xối ướt hết, kết quả là ngay cả một câu xin lỗi đối phương cũng chưa nói, ngược lại còn dùng lời nói không sạch sẽ mà động chạm đến người mẹ đã mất từ lâu của cô, tâm tình hiếm khi tốt đẹp của Hạ Ngữ Băng triệt để bị phá hỏng, cả người chỉ còn lại toàn là lửa giận, cô lau nước mưa trên mặt rồi nói: "Đua xe trên đường núi, rẽ cũng không bấm còi nhắc nhở, anh còn mặt mũi mà mắng người? Nếu không thể tuân thủ quy tắc giao thông của loài người, thì nên về thế giới động vật của anh mới tốt đó!"   Thật là đáng giận mà!   Nếu vừa rồi đứng trên đường không phải một người trẻ tuổi nhanh nhẹn là cô đây, mà là một người già hành động chậm chạp, chỉ e đã sớm bỏ mạng dưới bánh xe của tên này!   Tên thanh niên nhà giàu mới nổi trên xe kia không ngờ lại là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, tập trung nhìn lại, chỉ thấy Hạ Ngữ Băng da hồng răng trắng, hai mắt sáng như sao, ăn mặc vô cùng tinh xảo, lại nghe cô nói đều là tiếng phổ thông, đoán rằng hơn một nửa khả năng cô là một tiểu thư yếu đuối từ trong thành phố xuống nông thôn thăm người thân...   Nhà giàu mới nổi có chút ngứa ngáy trong lòng, gỡ kính râm xuống, gác một tay lên cửa sổ xe, nói với cô: "Người đẹp, ngại quá, vừa rồi không nhìn thấy em." Lúc nói chuyện thì hai mắt anh ta vẫn luôn dính trên váy áo của Hạ Ngữ Băng, khiến người ta vô cùng không thoải mái.   Lúc anh ta nói hai chữ "người đẹp" luôn có một loại cảm giác dính nhớp khiến người ta buồn nôn, thấy Hạ Ngữ Băng không đáp lại, nhà giàu mới nổi liền huýt sáo: "Người đẹp, em tên là gì? Là cháu gái nhà ai? Có tiện thêm cái WeChat, lưu cái dãy số không?"   Người này ấy à, cho dù xịt nước hoa đầy xe cũng có thể ngửi ra được mùi của một tên cặn bã.   "Không tiện." Hạ Ngữ Băng xoay người đi luôn: "Điện thoại là công cụ để con người liên lạc, nhưng anh nhìn qua có vẻ không giống người lắm, ít nhất, không phải người tốt."   Bị mắng một cách hàm xúc như vậy, nhà giàu mới nổi thoạt nhìn cũng không tức giận, vẫn miệng lưỡi trơn tru cười cười, không nhanh không chậm mà lái xe chặn trước mặt Hạ Ngữ Băng, hi hi nói: "Đừng có lạnh lùng như vậy mà người đẹp, em xem, cả người em đều ướt hết rồi, lên xe anh tránh mưa được không?"   Vừa nói, anh ta vừa từ chỗ cửa xe đang mở mà vươn một tay ra, mặt dày mày dạn kéo Hạ Ngữ Băng, dường như muốn mạnh mẽ kéo cô lên xe vậy.   Hạ Ngữ Băng sợ đến mức liên tục lui lại mấy bước, tức giận đến nỗi cả người phát run: "Cút đi! Còn đi theo tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!"   "Báo cảnh sát?" Nhà giàu mới nổi cười vang: "Quả nhiên là người từ nơi khác đến, không biết anh đây là ai hả? Nói với em này người đẹp, anh tên là Vương Uy, ba của anh là trấn trưởng của trấn Phỉ Thúy, những tên cảnh sát nhân dân đó gặp anh đều phải gọi anh một tiếng anh Uy đấy."   Hạ Ngữ Băng móc điện thoại ra, vốn định báo cảnh sát dọa anh ta một chút, nhưng vừa nghe anh ta nói như vậy, lại sợ quan phủ cũng không trị được con rắn độc, bèn mở danh bạ ra, theo bản năng muốn gọi cho Lâm Kiến Thâm...   Nhưng mà, cô lại không có số di động của Lâm Kiến Thâm.   Không, cái lão cán bộ tính tình quái đản Lâm Kiến Thâm này căn bản là không có điện thoại, trong nhà thứ có thể liên lạc với bên ngoài chỉ có duy nhất cái điện thoại để bàn kia thôi!   Hạ Ngữ Băng cũng không quan tâm đến việc câu tôm hùm nữa, xoay người chạy lên cầu đá, vừa chạy vừa giả bộ nói với điện thoại: "Ôi, anh ơi, anh đã đến chưa? Em gặp phải một tên điên, được, anh mau đến đi nha!"   Nhưng Vương Uy căn bản là không bị mắc mưu, lập tức đi lên theo, vẫn là dáng vẻ nếu không thuận theo thì anh ta sẽ tiếp tục dây dưa: "Người đẹp, đừng chạy mà! Kết bạn đi mà!"   "Anh là tên biến thái cuồng theo dõi à!" Hạ Ngữ Băng vừa sợ lại vừa gấp, chạy như điên trong mưa.   Cô quá vội vàng cho nên không thấy được từ đầu bên kia của cây cầu, có một người âm u đang đi thẳng về phía cô.   Hạ Ngữ Băng suýt nữa thì đâm vào lồng ngực của người đó, vừa ngẩng đầu lên, không giấu nổi vui mừng: "Anh!"   Một tay Lâm Kiến Thâm xách theo hai cái lồng đất, vẻ mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh Hạ Ngữ Băng, rồi lại không nói một lời mà giữ chặt bàn tay cô, kéo cô ra phía sau lưng anh để bảo vệ, xoay ngang người chặn Vương Uy.   Nói ra cũng thật kỳ lạ, Lâm Kiến Thâm vừa xuất hiện, mây đen bao phủ trên đỉnh đầu liền tiêu tán, mưa vốn đang tầm tã cũng dần ngừng lại, ánh mặt trời lại soi sáng khắp nơi, còn có một chiếc cầu vồng xinh đẹp vắt ngang qua phía cuối cây cầu, cùng với non xanh nước biếc và ánh mặt trời lại có vẻ đặc biệt mỹ lệ.   Giọt nước đọng trên lá cây nhỏ xuống, chiết xạ ánh mặt trời dừng trong ánh mắt Lâm Kiến Thâm, lại hiện ra màu vàng quỷ dị, nhưng mà màu vàng kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Hạ Ngữ Băng vốn đang lo lắng nên cũng không nhìn thấy. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy thân hình của Lâm Kiến Thâm chưa bao giờ lại toát ra cảm giác an ổn và cao lớn như thế.   "Phi! Sao lại là tên nhóc nhà mày!" Rõ ràng là Vương Uy và Lâm Kiến Thâm có thù cũ, hùng hùng hổ hổ mà ngừng xe: "Thế mà lại gặp phải cái đồ sao chổi nhà mày! Thế nào, cô em này là em gái mày? Đáng tiếc cho một cô gái lung linh như vậy!"    "Cút!" Sắc mặt Lâm Kiến Thâm lạnh xuống, cả người đều căng lên, mang theo một loại hơi thở hoang dã và chết chóc, khạc ra mấy chữ từ trong cổ họng: "Còn muốn động vào người nhà tôi thì đừng nghĩ bước ra khỏi khu rừng này."   Vương Uy thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, khinh thường nói: "Ấy, uy hiếp tao à? Đòi đánh đòi giết, có còn luật pháp nữa không hả!"   Lời còn chưa nói xong thì đã nghe một tiếng "đinh" thanh thúy thật lớn vang lên, không biết từ đâu bay ra một cục đá cuội vẫn còn mang theo hơi ẩm của nước suối thật to, vừa vặn đập vào cửa kính chắn gió của xe Vương Uy, làm xuất hiện một vết rạn như mạng nhện bên trên.   Vương Uy sợ hãi đến mức hét to một tiếng, vội lùa vào trong xe rồi mắng: "Họ Lâm, mày dám làm vậy với tao?"   Hạ Ngữ Băng cũng bị cục đá bay từ ngoài vào làm cho hoảng sợ, sau khi lấy lại phải ứng thì căm giận mà đáp trả, nói: "Hừ, anh thấy Lâm Kiến Thâm ra tay à? Rõ ràng là do anh không biết xấu hổ nên gặp báo ứng đấy."   Đang nói thì lại có một cục đá cuội bay từ dưới suối lên, chuẩn không cần chỉnh mà đập vào cửa sổ xe của Vương Uy.   Từ đầu đến cuối, đến cả một đầu ngón tay Lâm Kiến Thâm cũng chưa nhấc lên.   "Ai? Là ai đang giở trò quỷ!" Không biết cục đá này là bay từ đâu ra, Vương Uy đành phải chịu đựng, ném lại vài câu tàn nhẫn đại loại như "mày chờ đấy" xong lập tức lái xe chật vật rời đi.   Nước suối hơi xao động lại khôi phục yên tĩnh, bóng ma trong mắt Lâm Kiến Thâm cũng dần dần tản đi.   "Anh, cảm ơn anh nha! Nếu hôm nay không phải nhờ anh đến kịp lúc, em cũng không biết làm sao cho phải." Trong lòng Hạ Ngữ Băng vẫn còn sợ hãi, chỉ về hướng Vương Uy rời đi, mắng: "Tên này như kẻ bị bệnh tâm thần vậy!"   "Sau này lại gặp loại người này, trực tiếp ra tay đánh thật tàn nhẫn vào, đánh chết rồi thì tính trên đầu tôi." Lâm Kiến Thâm buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra, dùng dáng vẻ thanh tú văn nhã mà nói ra những lời khiến người ta không rét mà run.   Nhưng mà, thật tàn nhẫn.   "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, hai cục đá kia là do ai ném?" Hạ Ngữ Băng ghé vào mép cầu đá mà nhìn ngó, suối nước róc rách, trong thấy tận đáy, cũng không có ai khả nghi trốn ở phía dưới.   Thật là kỳ quái, chẳng lẽ là hai cục đá kia thành tinh rồi, tự chúng nhảy từ trong sông ra?   Đang suy nghĩ thì có một trận gió thổi qua, cả người bị ướt khiến cô nhịn không được hắt xì một cái.   Ngay sau đó một chiếc áo ngắn tay khô ráo mang theo hơi ấm đáp lên trên đầu cô.   Mưa và ánh mặt trời đều được che đi, Hạ Ngữ Băng sửng sốt trong chốc lát, kéo chiếc áo đang che trên đầu mình xuống,vừa nhìn --- thật to rộng, cũng thật quen mắt, chính là chiếc vừa mặc trên người Lâm Kiến Thâm, rất sạch sẽ, không hề có mùi khó ngửi nào.   Vừa xoay người đã thấy Lâm Kiến Thâm để trần nửa thân trên, lộ ra thân thể thon dài với cơ bắp cân xứng, có thể thấy rõ hình dáng của sáu múi cơ bụng, đường xương cá cũng...   Thấy Hạ Ngữ Băng nhìn chằm chằm mình, Lâm Kiến Thâm không vui, cầm lồng đất rồi xoay người sang chỗ khác, nói: "Mặc áo vào, gió trong núi rất lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm."   Vừa nói vừa hơi vội vàng đi về hướng dòng suối, có lẽ là do thất thần nên suýt nữa còn bị vấp phải cục đá.   Lão cán bộ + thẳng nam - Lâm Kiến Thâm thế mà lại là một người hay thẹn thùng nha...