Edit: Yuzu   Sáng sớm, Lâm Kiến Thâm đặt một sọt rau dưới bóng mát của hành lang, trong sọt trúc, rau quả đọng đầy sương sớm, nhìn tươi ngon bóng loáng.   Anh ngồi hóng mát trên thềm đá, chợt nghe thấy cửa phòng sau lưng bị đẩy ra, Hạ Ngữ Băng cầm một cây tre dẹt gẩy gẩy cái giá làm bằng trúc, khơi đều đám ớt xanh trụng nước sôi đang phơi nắng trên giá.   Đây là một phối liệu của địa phương, gọi là ớt trắng, dùng để làm cá là tốt nhất.   Sau khi phơi ớt, Hạ Ngữ Băng lại vội vã vào nhà lấy cái bình thủy tinh, chuẩn bị muối chua dưa chuột và ớt ngâm. Vé tàu về nhà là ba ngày sau, cô dường như dùng toàn bộ sức lực, như muốn dùng ba ngày để chuẩn bị đồ ăn cho ba tháng.   Lâm Kiến Thâm vén vạt áo T-shirt lên, lau mồ hôi ở cằm -- Hạ Ngữ Băng thích anh làm động tác này trong lúc lơ đãng nhất, tùy ý mà lại gợi cảm, sẽ lộ ra một phần cơ bụng rắn chắc.   Anh đứng dậy dời ghế xếp tới ngồi trước mặt Hạ Ngữ Băng, cầm kéo lên giúp cô cắt cuống ớt, tùy ý hỏi: "Làm nhiều nông sản như vậy, là muốn đem về Hàng Châu sao?"   "Không phải, giữ lại cho anh." Hạ Ngữ Băng hào hứng nói: "Bình thường anh phải làm việc nhiều như vậy, chỉ là quét dọn vệ sinh thôi đã tốn hết cả ngày, đâu còn thời gian làm đồ ăn ngon? Em chuẩn bị cho anh ít đồ ăn chung với mì, phở, có thể giữ được lâu."   Lâm Kiến Thâm dừng một chút, mới nói: "Tôi không ăn cái gì cũng sẽ không đói."   Hạ Ngữ Băng lắc đầu: "Vậy không được, anh sống trong thế giới loài người, sao có thể không có một chút khói bếp? Hơn nữa, sau này anh thấy một chút đồ ăn này, sẽ nhớ tới em gái vừa đáng yêu vừa hiền lành của anh, thấy vật nhớ người."   Lâm Kiến Thâm muốn hỏi cô lúc nào có thể về đây, mà nói đến tới bên mép lại trở thành một câu: "Tôi sẽ không nhớ em."   "Khẩu thị tâm phi." Hạ Ngữ Băng liếc mắt nhìn anh: "Nói một câu khen em khó khăn đến vậy sao?"   Hai người vui đùa trong buổi sáng mát lạnh mà ẩm ướt, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng gõ cổng. Trịnh Ngạn xách hành lý đứng ở cổng, vẫy vẫy tay với cô: "Chào em, Ngữ Băng."   Vừa nghe tiếng của anh ta, Lâm Kiến Thâm rõ ràng không vui, lực cắt ớt cũng lớn hơn vài phần.   Hạ Ngữ Băng vừa nhìn thấy hành lý trên tay Trịnh Ngạn liền hiểu: "Học trưởng phải về sao?"   Trịnh Ngạn cười cười: "Ừ, công ty có việc, ông già đang hối."   "Có xe đưa anh đến thành phố không?"   "Chú Hai của em gọi giùm anh một chiếc xe nhỏ, chờ ở con đường phía sau núi, anh tới đó là được."   Trịnh Ngạn ngoài miệng nói tự mình đi tới, nhưng đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Băng, mong ước trong mắt rất rõ ràng.   Hạ Ngữ Băng ở trong thôn hai tháng, đón khách tiễn khách là lễ nghi cơ bản nhất, suy nghĩ một chút, cô buông công việc trong tay, chạy vào trong sân rửa tay, nói: "Anh chờ một chút, em đưa anh đi."   Cô xoay người đi vào trong nhà một lúc, khi đi ra thì cầm một túi giấy màu vàng, bên trong là một mớ đặc sản địa phương tự làm, tuy rằng không bao nhiêu tiền nhưng rõ ràng Trịnh Ngạn rất vui.   "Hạ Ngữ Băng, việc còn chưa làm xong." Lâm Kiến Thâm bỗng nhiên gọi cô, giọng nói cũng không vui vẻ.   "Hả?" Hạ Ngữ Băng vội vã thay giày, ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Thâm, cười nói: "Em về ngay mà, không chậm trễ đâu."   Lâm Kiến Thâm gục đầu xuống không nói, tay anh rơi xuống, rào rào, cuống ớt bắn tung tóe đầy đất.   "Đây là cho anh sao?" Trịnh Ngạn nhìn túi giấy Hạ Ngữ Băng đưa, bên trong mơ hồ có thể thấy mấy hộp mứt và đồ ăn vặt, khó nén ngạc nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên anh nhận được quà từ em, anh rất vui."   "Không có gì, thói quen của người trong thôn, lúc khách gần đi sẽ tặng quà." Đi qua đoạn đường được rừng trúc che chắn, ánh nắng trút xuống, làm Hạ Ngữ Băng nheo mắt, cô nói: "Cà chua phơi khô và thịt bò khô em tự làm, không đáng bao nhiêu tiền, học trưởng cầm lên xe làm đồ ăn vặt."   "Anh không nỡ ăn." Trịnh Ngạn cười nói.   Hạ Ngữ Băng kinh ngạc nhìn anh ta.   Trịnh Ngạn nhận túi giấy, dời trọng tâm câu chuyện: "Chỗ của bà ngoại em vô cùng tốt, phong cảnh đẹp, người cũng nhiệt tình. Anh mới rời khỏi nhà chú Hai em, chú ấy cũng tặng rất nhiều trứng gà, khoai tây và các loại đặc sản ở quê, anh không nhận, chú ấy còn nôn nóng đến đỏ mặt."    Người của thôn Linh Khê quá mộc mạc hiền lành, Trịnh Ngạn trả tiền thuê nhà cho chú Hai, dù nói thế nào chú Hai cũng không chịu nhận, lại còn cho anh ta rất nhiều đặc sản. Trịnh Ngạn thật sự không ứng phó được loại tình huống này, không thể làm gì khác hơn là bỏ tiền vào bao lì xì len lén nhét dưới gối đầu.   "Nếu anh không nhận quà của chú ấy, chú ấy sẽ cảm thấy mình tiếp đãi không tốt, làm cho anh không hài lòng."   "Như vậy thì..."   Nhớ tới cái gì, Trịnh Ngạn lại hỏi: "Ngữ Băng, em cũng sắp đi học rồi, thật sự không về cùng anh sao?"   Hạ Ngữ Băng lắc đầu: "Mấy ngày nữa, em vẫn chưa muốn đi, ở đây thật sự rất thư thái."   "Anh thấy em hình như rất cực khổ, mỗi ngày đi sớm về tối, phải giúp anh em làm nhiều việc như vậy. Nhớ trước đây gặp em, đi dưới trời hè hai phút đã than mệt. Chú Hạ chăm sóc em tốt như vậy, sao lại có thể bỏ em ở nông thôn chịu khổ được?"   Trịnh Ngạn nói rất uyển chuyển, nhưng Hạ Ngữ Băng sao lại không biết anh ta đang ngấm ngầm chỉ trích Lâm Kiến Thâm?   Cô không khỏi giải thích: "Vậy là anh sai rồi, không phải là em giúp anh em làm việc, là anh em giúp em làm việc. Nếu không có anh ấy, vườn rau và vườn hoa do bà ngoại tỉ mỉ chăm sóc lúc còn sống không biết bị em bỏ bê thành cái dạng gì nữa."   Trịnh Ngạn ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Ngữ Băng, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Ừ."   Qua rừng trúc, chính là cây cầu đá mang phong cách cổ xưa với nước suối chảy róc rách, cuối cầu đá có lối đi bộ đơn giản bằng xi măng, một chiếc xe thông thường đang đậu ở đó, chắc là tài xế do chú Hai gọi tới.   Hạ Ngữ Băng nói: "Em đưa anh đến đây thôi, chờ em về Hàng Châu… lại tìm anh đi chơi."   Trịnh Ngạn nhìn cô một hồi, ngón tay không tự chủ nắm chặt, như là nén một câu nói gì đó. Hạ Ngữ Băng cũng không giục anh ta, đứng ở dưới bóng cây chờ anh ta rời đi.   Tiếng ve mùa thu kéo dài mà vô lực, như tiếng kéo cưa văng vẳng bên tai, một lúc lâu sau, Trịnh Ngạn hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định mở miệng: "Ngữ Băng, em có thể suy nghĩ cùng anh..."   "Học trưởng." Hạ Ngữ Băng đoán anh muốn nói gì, nhỏ giọng cắt ngang; "Từ năm nhất đến nay anh giúp em rất nhiều, em cũng rất quý trọng người bạn như anh, cũng rất tôn kính anh, nhưng nếu như muốn đề cập tới những mặt khác, em không thể nào đáp lại."   Mặt trời lớn như vậy, Trịnh Ngạn lại giống như bị định thân, sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không cảm nhận được cái nóng.   "Ngữ Băng, em..." Trịnh Ngạn cười mất tự nhiên, tay vô thức sờ bao thuốc lá trong túi, lại từ từ buông ra: "Có phải em đã có người mình thích rồi không?"   Lúc nghe Trịnh Ngạn hỏi câu này, thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu Hạ Ngữ Băng chính là khuôn mặt của Lâm Kiến Thâm.   Trịnh Ngạn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói: "Có phải Lâm Kiến Thâm hay không?"   Hạ Ngữ Băng ngước mắt nhìn anh ta, đôi môi đỏ tươi hơi mở ra, muốn nói lại thôi. Cô muốn lắc đầu phủ nhận, nói với Trịnh Ngạn cô và Lâm Kiến Thâm là không có khả năng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói được lời trái với lương tâm mình.   Cô vẫn luôn kiềm chế, che giấu, nhưng thì ra chỉ là ngụy trang vụng về, có thể dễ bị người ngoài nhìn ra.   Người duy nhất không nhìn ra, chính là anh trai ngu ngốc kia của cô...   "Chỉ cần có Lâm Kiến Thâm ở đó, ánh mắt của em luôn nhìn anh ta, thật ra trong lòng em, căn bản là không coi anh ta là anh trai, có đúng không?"   "Học trưởng..."   "Em nói sao anh có thể cam tâm đây, Ngữ Băng?" Trịnh Ngạn cười khổ một tiếng: "Anh và em biết nhau bốn năm, không sánh bằng một người đàn ông mới xuất hiện hai tháng."   Hạ Ngữ Băng khôi phục lại tinh thần, có một số lời đã nén trong cổ họng quá lâu rồi, cuối cùng cô không nhịn được nói ra: "Nếu biết bốn năm, ba năm rưỡi trước, học trưởng đã làm gì?"   Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng rơi vào trong tai Trịnh Ngạn, lại giống như tiếng sấm, làm anh ta không thể nói gì để bác bỏ.   "Duyên phận là như vậy, không hề có quan hệ gì với thời gian ngắn dài, đúng không?    Tài xế nhấn còi, Hạ Ngữ Băng cũng không muốn nói thêm gì nữa, sợ nói thêm thì ngay cả tình bạn của hai người cũng không còn, đành cười nói: "Nhanh lên xe đi, cẩn thận không lại lỡ xe lửa."   "Em cố ý đến tiễn anh, là vì muốn chặt đứt niệm tưởng của anh?" Trịnh Ngạn đứng tại chỗ thật lâu, khó khăn mở miệng: "Ngữ Băng, anh nghiêm túc..."   "Em cũng nghiêm túc như vậy." Hạ Ngữ Băng nói: "Nhanh lên xe đi học trưởng, có chuyện gì chúng ta lại liên lạc bằng điện thoại."   "Ông chủ này, anh có đi hay không vậy?" Tài xế hạ cửa kính xe xuống, hét lên với Trịnh Ngạn.   Trịnh Ngạn hít sâu một hơi, như là một quý tộc bị thua cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm sau cùng của mình, trầm giọng nói: "Hẹn gặp lại, anh chờ em ở Hàng Châu." Nói xong anh cất hành lý vào cốp sau, mở cửa ngồi vào xe.   Túi quà màu vàng không cẩn thận bị chạm ngã, hộp thủy tinh và túi giấy dầu rơi ra, Trịnh Ngạn nhặt lên, trong lúc vô ý anh ta phát hiện có một hộp quà đang nằm lẳng lặng dưới đáy túi giấy .   Chiếc hộp màu đen thông thường, trong đó có sợi dây chuyền anh ta đưa cho Hạ Ngữ Băng mấy ngày trước, vật về chủ cũ, thái độ quả quyết.   Nhất thời Trịnh Ngạn cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen nhau, trong lòng khó chịu, ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Ngữ Băng vẫy tay chào anh ngoài cửa sổ xe, xoay người đi về hướng nhà cô.   Xe khởi động, bóng Hạ Ngữ Băng càng ngày càng xa, Trịnh Ngạn bỗng nhiên cảm thấy vành mắt hơi xót. Trong ngọn núi nhấp nhô xanh biếc, cô vẫn sống như một công chúa, nhưng không phải là bệnh công chúa với gai nhọn khắp người, ngược lại cô càng thêm rực rỡ chói mắt, nhưng mà, cô tốt như vậy, cũng đã không thuộc về anh ta nữa.   "Anh, em đã về rồi!" Hạ Ngữ Băng đẩy cửa sân, chỉ thấy Lâm Kiến Thâm vẫn còn vẫn duy trì tư thế lúc cô rời đi, cầm kéo ngây người.   Nhìn thấy cô trở về, anh không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, như là một cái máy bị kẹt chậm rãi chuyển động bánh răng, tiếp tục cắt ớt.   Hạ Ngữ Băng cũng dời ghế xếp tới ngồi bên cạnh anh, cười tủm tỉm hỏi: "Anh, anh có lo em sẽ cùng đi với Trịnh học trưởng hay không?"   Lâm Kiến Thâm nói: "Em sẽ không làm vậy."   "Vậy vừa rồi anh thở dài một hơi là có ý gì?" Hạ Ngữ Băng nở nụ cười, mặt mày cong cong: "Hôm nay em, vậy mà đã làm một việc lớn."   Cô đã xác định rõ hướng tình cảm của mình, đồng thời với điều kiện tiên quyết là không làm liên lụy tới Lâm Kiến Thâm, cô quyết ý dũng cảm tiến tới.   Lâm Kiến Thâm nghi ngờ lướt nhìn.   "Ây, anh!" Hạ Ngữ Băng nhìn anh, hỏi dò, "Anh có muốn đi Hàng Châu không? Em có thể bao ăn bao ở bao chơi."   "Không đi." Lâm Kiến Thâm nhíu mày suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: "Yêu quái không thể nào cách cố thổ của mình quá xa trong thời gian dài, sẽ trở nên suy yếu."   Khí hậu một phương, nuôi yêu quái một phương, có lẽ chính là do đạo lý này.   Hạ Ngữ Băng có chút mất mát.   "Thế nhưng, em có thể gọi điện thoại cho tôi." Lâm Kiến Thâm cúi thấp đầu, lông mi hơi run run: "Có thể gọi mỗi ngày."