Học sinh mới, đều là tốt hết, có mỗi cô là khổ nhất. Bên phải tay bị gãy, Tiểu Miêu giống như một nữ binh sĩ bị thương vì ra trận. Nếu là sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cô tuyệt đối sẽ học tập dùng tay trái, quân hành xuống. Giờ phút này, trong đầu cô đầy suy nghĩ như thế nào dùng tay trái ghi nhớ những gì Lão sư văng nước miếng kia giảng dạy. Đồng học như thế nào cũng không biết tốt xấu, cũng không có người đối với cô thi triển một cái giúp đỡ. Cùng là sinh viên đại học, sợ thành tích quá tốt, cùng bọn họ giành sở nghiên cứu sao? Thật là suy nghĩ nhiều quá mà. Quên đi, dù sao cô vốn là một người luôn vui vẻ, không chấp mấy chuyện đó nữa. Lúc này, cửa phòng học xuất hiện một người thân ảnh cao lớn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Lão sư cũng quên cả dạy, tầm mắt cũng rơi vào trên người mới tới . “Ngàn Thần?” Hắn không phải là đang ở lớp của hắn sao? Ban đầu Hoàng thái tử này còn nói giờ lịch sử quá không thú vị, hại Lão sư lòng tự ái hỏng mất, nửa đêm cũng phải khóc. Ngàn Thần không để ý đến Lão sư, cũng không có để ý tới những bạn học khác tò mò cùng ánh mắt ái mộ, anh nhanh chóng quét qua cả lớp, rốt cục cũng có thể thấy con mồi. Một con mồi không ngoan Lâm Tiểu Miêu. Như một con hắc báo di động, Ngàn Thần trầm tĩnh đi đến trước mặt Tiểu Miêu, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm cô. . . . . . Di? Trời tối sao? Làm sao ánh sáng lập tức trở nên tối rồi? Tiểu Miêu lúc này mới chú ý tới không phải là trời tối, mà là có người chặn lại tầm mắt của cô Rống! Như vậy không biết đang chắn tầm mắt sao? Cô phải báo lão sư….Tiểu Miêu mãnh liệt vừa ngẩng đầu. “Lão. . . . . .” cô hít một hơi, trong nháy mắt quên mình phải nói cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng vào người, nhanh chóng khiến cô toàn thân như biến thành tượng đá . “Anh tới đây trong làm cái gì?” Ngàn Thần không có trả lời, chẳng qua là quăng cho người đồng học nam bên cạnh cô ánh mắt uy hiếp, ý tứ muốn anh ta đi ngay, anh muốn ngồi. Nhưng không biết đối phương có phải quá khờ hay giả ngu, một chút cũng không có hiểu ra ánh mắt chứa đầy hàm ý của anh, còn trưng ra một bộ dạng hứng thú dồi dào nhìn hai người. Ngàn Thần ánh mắt trở nên sắc bén hơn, càng hung hăng hướng bên cạnh vung tay lên, thoạt nhìn một giây kế tiếp sẽ động thủ đánh người . Tiểu Miêu vội vàng đứng lên, đem chỗ ngồi của mình tặng cho anh. Cô nghĩ không ra, có nhiều chỗ ngồi trống như vậy, làm gì phải cùng người ta giành? Cái này đúng là thái tử thật bị chìu làm hư a . Cô mới vừa tìm được một chỗ ngồi xuống , cái đó sau lưng lại lập tức đi theo tới bên cạnh. Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở bên cạnh cô ngồi xuống, “Anh làm gì thế?” “Đi học.” “Anh và tôi, chúng ta đâu có cùng một lớp.” “Bắt đầu từ bây giờ. . . . . .” Anh tròng mắt màu đen thẳng tắp rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, sau đó nhẹ nhàn nói: “Cô ở lớp nào, tôi liền ở lớp đó.” Lập tức, cô là nhớ mở cửa sổ ra, sau đó đi xuống. . . . . . Đó! Không, kia có phải hơi lố không?, đâu cần phải giống kẹo mạch nha dính liền dính a! Cô chuyển hắn liền chuyển? ” Muốn làm kẹo gì đây?” Nàng khinh thường nói. Anh lộ ra khuôn mặt anh tuấn tiêu sái cười, Tiểu Miêu ngay cả không muốn nghe cũng phải nghe được những bạn nữ đang thét chói tai. Có thể hay không quá khoa trương? Tiểu Miêu tức giận muốn rống. Các bạn nữ a, các người không cần phải tranh thủ như vậy chứ, đừng để sắc nam này mê hoặc, làm mất mặt tất cả phụ nữ chúng ta. “Tôi có thể cùng cô trở thành kẹo dính mãi một chổ” Anh nghiêng người hướng Tiểu Miêu, lộ ra hàm răng sáng trắng bóng loáng “Anh…bệnh thần kinh a!” Cô bởi vì nụ cười lộ ra răng trắng của anh làm chói mắt mở mắt không ra . Người này không đi đóng quảng cáo kém đánh răng, thật là rất đáng tiếc nha. Trừng mắt nhìn người trước mặt mình, Tiểu Miêu cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, hắn là nam nhân có nhiều quyền lợi nhất trong trường, cô có muốn cũng không thể cản được hắn. Dù sao miễn không để ý đến hắn là được rồi. Bên tai nghe được Lão sư ho nhẹ mấy tiếng, “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi học thôi.” Tiểu Miêu hết sức vui mừng khi Lão sư có thể đẩy ánh mắt của mọi người đang ở trên người của cô dời đi, cô cố gắng chuyên tâm ghi chép bài. Đột nhiên, một cánh tay to lớn đưa tới, cầm lấy quyển vở trước mắt cộ. Tiểu Miêu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, nâng lên một bên lông mày, trong mắt cũng gần phun ra lửa, “Anh. . . . . .” “Tay của cô không có tiện, tôi giúp cô chép bài” “Ách!” Không thể tin được, cô vốn là đang suy nghĩ tìm gì để dập tắt lửa giận trong đầu, không ngờ bị câu nói của hăn làm cho tắt hỏa . ” Anh thật có hảo tâm vậy sao?” “Tôi vốn chính là người tốt, là cô quá khó khăn thôi.” Hắn cầm bút tiêu sái ghi ghi chép chép Tiểu Miêu nguyên muốn phản bác, bất quá ngay sau đó suy nghĩ một chút, tay của cô bị thương cũng là do hắn làm hại, vậy thì nên cho hắn cơ hội đền bù mới được. Không có để ý tới hắn nữa, Tiểu Miêu cố tập trung nhìn lên bảng…. Cô tuyệt đối tuyệt đối không thừa nhận, cả ngày nay, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của tên Ngàn Thần kia. Kế tiếp một tuần lễ, Ngàn Thần hoàn toàn làm như lời mình nói, cùng cô học chung một lớp lại càng không vắng mặt buổi nào. Nhất thời, cô ở trong toàn trường liền trở thành tâm điểm, liên tục bị nhiều người “truy sát”. Ngày hôm đó là ví dụ điển hình…….. “Uy! cô là Lâm Tiểu Miêu?” Tiểu Miêu nhìn thấy trước mặt mình là một đám nữ nhân nhìn có vẻ không có ý tốt gì, bộ dạng thân thiện một chút cũng không có , cản trở đường đi của cô. “Đúng a!” “Mau nói, cô cùng Ngàn Thần là quan hệ gì?” Tiểu Miêu nhìn gương mặt kia mang đầy ghen ghét, cô thấy liền biết rõ trong lòng. Những nữ nhân này đem cô coi là cái đinh trong mắt, đại tình địch, nếu như không nghĩ cách xử lý tốt tình huống này, có lẽ ngày mai hoặc là sau một ngày nào đó, trên sông sẽ xuất hiện một xác nữ nhân vô danh là cô a. Ô ô! Người ta còn chưa có kết hôn sanh con nha! Quan trọng hơn là, cô còn có lần đầu tiên còn chưa thử qua, hưởng thụ khoái cảm mà nữ nhân cần trải qua. Tuyệt đối không thể bởi vì tên xú nam nhân kia mà cuộc đời của Tiểu Miêu cô bị phá hủy. Tiểu Miêu nặn ra một nụ cười, giả bộ thanh âm mềm mại nói: “Đó! Anh ta và tôi một chút quan hệ cũng không có, anh ta là anh ta, còn tôi là tôi, các người xem chúng tôi xét hết mặt này đến mặt khác đều bất đồng, tôi lại càng không xứng với anh ta thì làm sao có thể có quan hệ gì được.” “Đừng trưng bộ mặt tươi cười đó ra , cô mau đem lời nói rõ ràng minh bạch nói cho tôi nghe” Dẫn đầu chính là cái nữ sinh khẩu khí hung ác nhất. Ai! Thật hy vọng mình cũng có được một phần nghị lực kiên trì kia, đối với người mình muốn, người mình yêu thương đều có thể bất chấp tất cả. “Được rồi, được rồi! Tôi nói, tôi nói, Ngàn Thần là bởi vì đối với tay phải bị thương của tôi mà cảm thấy có lỗi, cho nên tạm thời trong thời gian này ở bên cạnh tôi giúp đỡ, nghĩa là có một chút trách nhiệm ấy mà. . . . . .” “Tôi đã nói mà, Ngàn Thần là một người tốt, hơn nữa còn rất có trách nhiệm.” Một người khác tóc thiết kế theo mốt hiện nay của các nữ sinh, vì thần tượng của mình mà tung hô. “Thì ra là anh ấy chỉ là muốn phụ trách nhiệm, không phải là đối với nữ nhân này có ý tứ.” Một người khác tiểu béo muội dùng sức gật đầu một cái, bộ dáng như cô ta từ lâu đã biết rõ chuyện này. “Như vậy thì được, Ngàn Thần quả nhiên không phải là người không có mắt nhìn .” Câu nói này giống như cây gậy đâm thẳng vào Tiểu Miêu, a…cô cũng không đến nổi tệ vậy chứ? Huống chi, lời nói cũng không nói xong, người cũng vẫn còn ở đây, vậy mà liền bị các người bỏ quên, giành nhau nói…Thật là đủ quá rồi. “Các vị học tỷ, nếu như không có chuyện nữa, tôi có thể đi đi!” Nếu không mau rời khỏi đi nữa, nhất định sẽ phát sinh việc giết người. Tiểu Miêu thở phì phò nghĩ tới. “Ừ!” A! Tự do. Tiểu Miêu vội vàng xoay người như muốn chạy trốn, thì lại bị gọi lại. “Chờ một chút.” Tiểu Miêu dừng bước, nhìn trước mắt các nữ nhân làm thành một vòng, nhiệt liệt thảo luận, cái loại không khí đó giống như trong chợ bán quán ăn rất giống nhau. “Để chứng minh thanh bạch của cô, tối mai ở ××, chúng ta có tụ hội, cô hãy cùng Ngàn Thần đến” “Cái gì?” Thiên! Lão mẹ bảo cô lên Đài bắc đọc sách học hành, không được đi đến các quán đêm nha. “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” “Làm sao? Không muốn?” Một nữ sinh cao lớn trong đám một thanh kéo lấy cổ áo Tiểu Miêu, hung hăng nói: “Chẳng lẽ những điều cô vừa mới nói tất cả đều nói dối, cô nghĩ muốn độc chiếm Ngàn Thần?” “Không có.” Tiểu Miêu nhỏ giọng nói. Thấy cô một bộ mềm mại lại không giống như có ý định gì, những người khác nhìn cũng rất hài lòng, lúc này mới thả cô ra. “Nhớ, tối mai.” Tiểu Miêu cũng không có thể nói không muốn, không phải sao? Cô tại nội tâm ô ô khóc. Bất quá, khóc về nhà hãy khóc, cô cũng không quên nhanh lên một chút thoát đi nơi này── hiện trường thiếu chút nữa xảy ra án mạng . Tiểu Miêu một cước bước vào phòng học, đập vào mắt chính là nhìn thấy một đống nữ sinh vây tại một chỗ, bên kia là một nam nhân đang ngồi, mặt lạnh như băng. Người nam nhân kia chính là Ngàn Thần. Nhìn hắn toàn thân tản ra một cổ sát khí dọa người , thật là đáng sợ đó! Tiểu Miêu theo bản năng muốn quay đầu lại bỏ chạy, nhưng là không còn kịp rồi, hắn đã phát hiện ra cô. Giống như là Hắc Báo nhìn thấy con mồi, Ngàn Thần hai chân thon dài lập tức đi về phía cô. “Tiểu mèo ngốc, cô tới trễ, có biết hay không?” Khẩu khí của anh giống như là đang bắt thê tử muốn trốn khỏi lão công, vừa cay lại lãnh. Anh ghét nhất là chờ người, vậy mà hết lần này tới lần khác con mèo nhỏ lại làm cho anh đợi, bất kể là mười phút hay là một canh giờ, đối với anh mà nói, đều là không thể chịu được . “Hả!” Cô sửng sốt một chút, từ lúc nào hắn cũng kiêm luôn chức vụ thầy giám thị rồi? “Cô có sao không vậy?” “Không có a! Tôi thì làm gì có chuyện?” “Cô quên mình là một mèo ngốc sao? Tôi sợ cô ở đây trên đường. . . . . .” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô vừa nghe, ánh mắt lập tức bắn ra một đạo muốn giết người. “Rống! Anh mắng tôi ngu ngốc.” “Tôi từ ngày mai sẽ đưa cô đến trường, không cho phép đi xe đạp nữa .” Nghĩ đến hình ảnh cô một tay đi xe đạp, Ngàn Thần thiếu chút nữa muốn rớt tim ra ngoài. Cô nghĩ mình là có khả năng đặc biệt của mèo sao? Lần đầu tiên anh cảm thấy nếu như có ai đó ăn trộm xe đạp của cô đi thì tốt, anh chẳng những sẽ không báo cảnh sát, còn có thể cảm tạ tên trộm kia, nếu không có một ngày mèo nhỏ này nhất định sẽ bị té cho mặt mày bầm dập . “Dựa vào cái gì?” Cô không phục hỏi . “Dựa vào tôi là bạn trai của cô ──” “Hừ! Anh nhỏ giọng một chút, ai bảo anh là là bạn trai của tôi? Anh muốn cho toàn bộ thế giới mọi người hiểu lầm chúng ta có quan hệ kỳ quái sao?” Tiểu Miêu đè thấp âm lượng cố gắng khống chế cơn tức. Anh nhíu mày, một đôi tròng mắt đen xinh đẹp nhìn cô, phảng phất giống như nhìn người con gái anh yêu cả một đời nhưng cô lại nhẫn tâm cầm dao đâm một nhát vào tâm anh. Chán ghét, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư, hiện tại đừng có đùa việc bọn họ từ khi nào đã thành cặp trai gái yêu đương. “Cô sợ cùng tôi có quan hệ?” Ngàn Thần âm điệu không khỏi đề cao. Theo bản năng, cô liền nói ra lời trong lòng…, “Đúng vậy! Tôi còn muốn có người nào đó để ý thăm hỏi đến mình” “Hỏi thăm cái gì?” Anh mặt lạnh, không chút lưu tình ép hỏi . Đương nhiên là hỏi thăm cô là một Tiểu Miêu khả ái cùng thiện lương a! Sau đó cô có thể tự cao tự đại nhìn thẳng mặt ba nữ sinh dát thủ khi nãy mạnh miệng nói “Mau,mau tới đây gặp tôi. . . . . .” . “Dù sao hai chúng ta cũng không cùng một thế giới, anh là Hoàng thái tử, tôi nhiều lắm chỉ xem như là một nha hoàn mà thôi.” Cô âm lượng ép tới thấp hơn, tức chết người nam nhân kia như vậy lại cố ý nói lớn tiếng, không sợ người khác nghe thấy sao? Cô không cần nhìn cũng biết hiện tại bốn phía một đống người đang trợn to mắt, rửa tai lắng nghe một màn hay này. Oa! Thái tử cùng dân nữ yêu nhau, nhất định là có đại kết cục bi thảm, mọi người nghĩ thầm, trên TV đều diễn như vậy , không môn đăng hộ đối, ở chung một chỗ với nhau nhưng gặp rất nhiều đau khổ. Tiểu Miêu phảng phất ở trong mắt mọi người thấy được những lời này, làm ơn đi, cô cũng không phải đang cùng hắn hẹn hò, cho nên cái tưởng tượng bi thảm như vậy tất nhiên sẽ không bao giờ phát sinh trên người cô a. “Dù sao ──” Ngàn Thần đột nhiên cắt đứt lời của Tiểu Miêu, đưa ra hai tay ôn nhu nâng lấy mặt của cô, dùng giọng nói hết sức cưng chìu: “Tiểu mèo ngốc, cô cũng đừng lo xa nữa, ngoan ngoãn nghe lời, tôi tan lớp ở cửa trường học chờ cô, đừng quên.” Những lời này đã khiến cho mọi người há mồm ngậm một miếng khí lớn, kế tiếp anh ở trên trán của cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ, có thể làm cho kinh thiên động địa! Hắn Đại thiếu gia đi bộ, giữ cô ở lại bên cạnh khiến ai cũng tò mò không hiểu, còn có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ. Trời ạ! Xú nam nhân, anh là cố ý chơi tôi ! Tiểu Miêu tại nội tâm điên cuồng hét lên, bất quá, cô chỉ có thể cúi đầu thật thấp, làm bộ mình bề bộn nhiều việc, tốt nhất bận đến không có thời gian nghĩ đến đại ôn thần kia nữa. Để cho Ngàn Thần đưa cô về khi tan học? ! Vậy chẳng phải là nhảy đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch? Cô sao có thể tự tìm đường chết đây! Tiểu Miêu đến bãi đậu xe lấy xe đạp Tiểu hồng của cô, tính toán trong đầu không nói hai lời xông thẳng trở về nhà trọ. Nào biết, vừa đến nơi để xe, xe của cô cư nhiên không thấy! Sẽ không bị trộm chứ? Tiểu Miêu lập tức cảm thấy tâm hoảng ý loạn, từ phía đông chạy tới phía tây, lại từ tây liền chạy đến phía đông, nhưng, làm sao tìm cũng không thấy. Là ai như vậy không có lương tâm, cư nhiên trộm đi chiếc Tiểu Hồng thân thiết lâu nay của cô “Tại sao khóc? vì sợ tôi trừng phạt sao?” Một thanh âm lạnh như băng ở trước mặt Tiểu Miêu truyền đến, làm cô toàn thân sửng sốt, nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn ── Nụ cười luôn ôn nhu quen thuộc đâu không thấy, Ngàn Thần nay lại giống như lần đầu gặp mặt đầy tức giận, lạnh băng như người xa lạ. Anh sãi bước đi về phía cô, vừa đi vừa rống, “Tôi không phải đã bảo đứng trước cổng trường đợi sao? Cô có biết hay không để tôi chờ mất bao lâu, lại bị mọi người nhìn vào cười nhạo, cô…” Tiểu Miêu cuối cùng cũng không nhịn được, khi anh vừa đi đến trước mặt, cô liền nhào vào trong ngực của anh, khóc ồ lên. Ngàn Thần đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không thể tin được, lửa giận nhanh chóng từ trong bụng chảy xuống chân rồi biến đi mất “Được rồi! Tôi sẽ không mắng cô, đừng khóc nữa!” Anh lầu bầu, bàn tay vỗ nhẹ vai của Tiểu Miêu. Anh không phải chưa từng thấy nữ nhân khóc trước mặt mình, bất quá, duy chỉ có nước mắt của cô lại làm cho anh loạn cả lên. “Người ta…. Tiểu Hồng không thấy nữa!” Tiểu Miêu thút tha thút thít nói, thẳng ôm anh, chôn ở ngực của anh khóc, quên đồng học có thể sẽ thấy cảnh này. May là các bạn học cũng đã tan lớp, không có ai thấy hai người bọn họ ôm nhau, bằng không chờ Tiểu Miêu tâm tình khôi phục, cô nhất định sẽ hối hận muốn chết. “Tiểu Hồng?” “Là xe đạp – người thân của tôi! Ô ô!” Cô đem nước mắt chảy nhiều hơn làm ước một mảng áo trắng trước ngực của anh. Ngàn Thần sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Sẽ không có quỷ thần đi! Ông trời a, anh mới nghĩ tới tốt nhất có người trộm đi phương tiện giao thổng của con mèo nhỏ này, liền thật sự có người đến trộm. Thật là không thể tin được! “Anh sao lại lộ ra vẻ mặt cao hứng?” Cô chần chờ một chút, sau đó mở miệng lên án, “Không phải là anh trộm chứ?” “Tôi sạo lại phải trộm chiếc xe đạp ấy? Tôi có xe đưa đón.” Đúng a ! hắn là công tử có tiền, trên dưới đi học có xe đưa đón, nào có giống như cô mệnh khổ! Ô ô! Tiểu Hồng. . . . . . Cô càng khóc càng lớn tiếng hơn. “Được rồi, đừng lo lắng, tôi trước giúp cô đi tìm, đừng khóc.” Nói xong, anh liền nhanh chóng hướng bãi đậu xe từng nơi bắt đầu tìm, ngay cả thùng rác đều không bỏ qua cho. Tiểu Miêu rất muốn mắng hắn có phải hay không đại ngu ngốc! Làm gì đi lật thùng rác? Xe đạp cũng không thể để vào đó! Bất quá cô chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng khóc. Thật thái quá rồi, Lâm Tiểu Miêu. Nhìn anh trán đầy mồ hôi vì cô tìm xe đạp, đối với người hô phong hoán vũ như anh ở trong trường học này mà nói, Thái tử làm như vậy thật bị ủy khuất nha. Nghĩ đến mình mới vừa độc ác muốn lợi dụng sự tốt bụng của anh, Tiểu Miêu liền cảm thấy cô rất quá đáng. “Uy! Không cần tìm nữa! Nhất định không tìm được đâu.” Tiểu Miêu bỏ đi, ngay cả xe đạp cũng muốn trộm, tên trộm kia nhất định cũng không tốt đẹp gì. “Nhưng là cô . . . . .” Anh đi tới, gương mặt tuấn tú không che giấu được sự lo lắng: “như vậy không sao chứ?” “Không sao, mua chiếc xe khác là tốt rồi.” Chẳng qua là không còn vật lão mẹ tặng nữa rồi, ô! Mẹ! nữ nhi bất hiếu! Một đôi bàn tay đột nhiên ôm lấy cô, vỗ vỗ: “Thôi nào, đừng khóc.” Anh chỉ thích dáng vẻ cô hung hăng, không quen nhìn cô khóc sướt mượt như thế này, thật làm tim anh đau vô cùng. Mà anh lại không biết dỗ nữ sinh. Trước kia, có khi nào anh dụ dỗ nữ sinh, đều là những nữ sinh kia tự tìm đến bên cạnh. “Tiểu Hồng là quà sinh nhật mẹ tặng cho tôi, bà giấu ba cất tiền riêng mua cho tôi, là người nào không có lương tâm trộm mất. . . . . . Ô ô! Hắn nhất định sẽ không chết tử tế! Tốt nhất vừa ngồi lên xe đạp liền tông phải cột điện. . . . . .ô… Tiểu Hồng. . . . . .” Bất quá dỗ mãi cũng không tiến triển được gì, lại càng khiến cho nước mắt của cô như vậy càng chảy nhiều hơn… “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng.” Anh thương yêu hôn lên nước mắt cô, mỗi động tác hôn đều vô cùng ôn nhu, giống như nâng nịu một bảo bối cả đời này của mình. Hắn hôn nước mắt, hôn khéo léo xuống mũi, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô. Tiểu Miêu bởi vì quá thương tâm, cũng quên để ý anh thừa cơ sỗ sàng, ngược lại dị thường đón nhận nụ hôn mềm mại của anh, nhìn hai người rất tự nhiên, hai tay của cô không kìm được vòng qua cổ của anh, vong tình hôn trả lại. Đối mặt với sự hưởng ứng nhiệt tình, Ngàn Thần kinh ngạc vừa mừng vừa lo nhìn cô: “Tiểu Miêu?” Cô mở ra cặp mắt sương mù, sau đó đột nhiên cứng đờ người lại. Không thể nào! Cô vừa mới làm chuyện gì? !